Trong lòng ngo ngoe rục rịch, thực sự muốn đem tất cả số đồ này vào trong không gian!
Nhưng cô cũng biết điều này là không thể, nếu không muốn bị nghĩ là một con quái vật và bị bắt đi nghiên cứu, cô phải cố gắng hết sức và không được buông lỏng.
Đến nỗi nói cho Trương Hùng, cô vẫn không muốn dùng bí mật này đánh cược tình cảm của Trương Hùng dành cho mình, bản thân cô cũng sợ cái kết quả đó!
Một ngày trôi qua thật nhanh, đồ đạc trong nhà gần như đã thu dọn xong, ngày hôm sau Trương Hùng đi đại đội làm giấy chuyển ra ngoài ở thì bị Trương Quốc Hưng gọi lại.
Ông ấy chuẩn bị mua số lương thực còn dư lại của nhà anh, lương thực trước đó đã bị hai người con của chú ấy cướp đi hết rồi, Trương Quốc Hưng cũng đã thông báo cho cả thôn biết rằng bọn họ đã cắt đứt quan hệ với nhau rồi, còn lại những đồ vật đó xem như là tình cảm cuối cùng giữa cha con bọn họ!
Sau này nước sông không phạm nước giếng, dù sao cũng là hai nhà! Cũng may là Dương Quế Hoa đã giấu kỹ số tiền của gia đình họ và không bị hai người kia tìm thấy, hiện tại gia đình bọn họ không có lương thực, mặc dù lúa mì trong ruộng sắp được thu hoạch rồi, không tính thời gian thu hoạch, còn phải tuốt hạt phơi khô, sau đó mới được tính công điểm!
Hết lần này đến lần khác cứ kéo dài thời gian, ít nhất cũng phải hơn một tháng mới có thể phân phát lương thực cho bọn họ, đến nỗi lương thực mà Trương Hùng mang tới ngày hôm qua, cũng dùng không được bao lâu, một người đàn ông trưởng thành một bữa cơm có thể ăn hết bốn năm bát cơm!
Khi về đến nhà Trương Hùng đã bàn bạc với Hứa Mỹ Lam, Hứa Mỹ Lam đã đồng ý không chút do dự, nói giỡn, trong không gian của cô còn nhiều lương thực như vậy, bây giờ có người muốn mua lương thực mà cô không thể cất được vào trong không gian, bọn họ đỡ phải tiêu phí công sức đưa đến Kinh Thành!
Ngay khi Hứa Mỹ Lam đồng ý, Trương Quốc Hưng đã đẩy xe cút kít đến ngay khi trời tối, Hứa Mỹ Lam chỉ giữ lại đủ lương thực cho bọn họ trong một ngày, còn dư lại đều bán hết cho Trương Quốc Hưng!
Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Mỹ Lam kêu Trương Hùng g.i.ế.c hết tất cả gà, từ một con gà nhỏ cỡ nắm tay nuôi lớn đến hơn hai ký, Hứa Mỹ Lam vẫn có cảm giác thành tựu.
Hứa Mỹ Lam đem tất cả bốn con gà làm thành món kho, chặt thành từng miếng gói vào giấy thấm dầu, lần này không có đặt ở trong bao quần áo, mà tất cả đều bỏ vào mấy hộp cơm mang đi. Hứa Mỹ Lam cũng dành thời gian để làm một chiếc túi đựng đồ đơn giản cho mình, trong đó có một ít trái cây, đồ ăn nhẹ, ấm nước, tất cả ấm nước đều chứa đầy nước.
Ngay cả những lương thực không ăn hết, Hứa Mỹ Lam làm chúng thành cơm nắm, bên trong có rau xanh và nhân thịt.
Ngày hôm sau, bên ngoài trời tối đen như mực, Hứa Mỹ Lam, Trương Hùng và chú Đổng ba người bọn họ thừa dịp trời đang tối lặng lẽ đứng dậy và rời khỏi thôn Trương Gia.
Vừa đến cửa thôn Trương Hùng thuê xe bò ở đầu thôn, bọn họ nhìn thấy hai bóng người quen thuộc đứng bên cạnh xe bò, giống như đang đợi ai đó.
Khi đến gần hơn, mới nhận ra đó là Trương Quốc Hưng và Dương Quế Hoa!
“Chú cả dì cả, sao hai người lại tới đây!” Trương Hùng đi nhanh vài bước đi tới trước mặt hai người, Trương Quốc Hưng giúp bọn họ đặt hành lý lên xe bò, lúc này mới mở miệng giải thích.
“Dì cả của cháu không yên tâm, đi đường dài như vậy, dì có làm chút thức ăn cho cháu ăn trên đường đi!”
Bên này Dương Quế Hoa đã kéo Hứa Mỹ Lam dặn dò một phen, nói với cô rằng không được uỷ khuất bản thân, nếu uỷ khuất thì hãy nói cho bà ấy biết, bà ấy sẽ giúp cho cô trút giận!
Đây là lần đầu tiên Hứa Mỹ Lam được một người lớn quan tâm nhiều như vậy, nhất thời cô có chút luống cuống, nhưng sâu tận đáy lòng lại trào dâng một cảm giác ấm áp kỳ lạ!
Vì phải đi lên huyện mua vé xe, sợ không kịp thời gian, bọn họ cũng không nói câu liền lên xe bò!
Trong lòng n.g.ự.c của Hứa Mỹ Lam vẫn đang ôm túi nhỏ mà Dương Quế Hoa đã nhét cho cô!