Ta Xuyên Về Quá Khứ Mang Theo Không Gian Kì Diệu Bên Người

Đương nhiên, bảy trăm bốn mươi đồng tiền cũng không bao gồm vàng bạc châu báu những trang sức linh tinh mà cô để trong không gian.

Mặc dù hơn bảy trăm đồng tiền là một số tiền rất lớn đối với một người bình thường! Nhưng Hứa Mỹ Lam biết rằng sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục lại, nền kinh tế trong nước sẽ phát triển nhanh chóng, chỉ lúc này cô mới có thể lợi dụng sơ hở để đổi lấy những đồ vật hữu ích hơn!

Nói là làm liền, Hứa Mỹ Lam lấy chiếc giỏ từ trong không gian ra, cô suy nghĩ một chút và quyết định bỏ 5 ký gạo vào một túi, cô đóng 10 túi, rồi lại bỏ vào trong không gian, cô lại lấy ra năm mươi quả trứng trong không gian ra và cho vào giỏ.

Lấy một miếng vải che đậy lại, Hứa Mỹ Lam bôi một thứ gì đó lên mặt để hóa trang thành một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, cô đem giỏ khoác lên lưng và khóa cửa, rồi xoay người đi đến một con hẻm nhỏ mà cô đã thăm dò trước đó, vừa đi, Hứa Mỹ Lam vừa suy nghĩ, sẽ thuận tiện hơn nếu mua một chiếc xe đạp!

Tiếc rằng cô đã bán chiếc xe đạp được thưởng lúc trước, nếu không phải sợ bị nghi ngờ, tại sao chiếc xe đạp ở quê lại tự dưng chạy lên tới Kinh Thành, chỉ sợ cô đã sớm lén đem chiếc xe đạp bỏ vào trong không gian rồi mang lên đây, để rồi làm hại cô bây giờ phải tìm một chiếc xe đạp khác!

Đi được hơn nửa giờ, Hứa Mỹ Lam dừng lại ở đầu một con hẻm, ở đầu ngõ có hai người đàn ông cao to lực lưỡng đang ngồi trên một phiến đá hút thuốc. Hứa Mỹ Lam đi về phía trước như không có chuyện gì xảy ra, đi ngang qua hai người đàn ông đó, cô đưa cho bọn họ năm xu, hai người đàn ông chỉ ngước lên nhìn khuôn mặt của cô và chiếc giỏ trên lưng, sau khi lấy tiền, bọn họ vẫy tay để cho cô đi vào!

Sau khi Hứa Mỹ Lam đi vào được một lúc, số người trong ngõ cũng dần dần đông lên. Có mấy người mang giỏ như cô, ngồi bên ven tường, vén một góc nhỏ trên giỏ lên.

Hứa Mỹ Lam nhìn thấy ánh mắt của người khác theo khe hở của chiếc giỏ nhìn vào bên trong, nếu đó là thứ mà bọn họ cần, bọn họ sẽ dừng lại và hỏi giá.

Hứa Mỹ Lam đứng đó nhìn một lúc, hiểu rõ về quy trình chung, lúc này cô mới tìm một góc để tháo chiếc giỏ sau lưng xuống, vén tấm vải ở trên chiếc giỏ ra, Hứa Mỹ Lam lặng lẽ từ trong không gian lấy ra mấy bao gạo bỏ vào bên trong giỏ, đến khi đầy giỏ cô mới dừng lại. Khe hở mà Hứa Mỹ Lam vén ra có hơi rộng, những người lúc nãy không chú ý đến bên này cũng sôi nổi hướng mắt nhìn cô hết người này đến người khác.

Khi bọn họ nhìn thấy những món đồ trong giỏ của Hứa Mỹ Lam, tất cả đều sửng sốt, nhưng ngay sau đó đã có người phản ứng lại và bước đến trước mặt Hứa Mỹ Lam.

“Đồng chí, trứng gà cô bán thế nào?” Một bà lão cầm một cái rổ nhìn thấy trứng gà trong giỏ của cô so với những người khác to hơn, rất là thích, nhịn không được liền bước đến hỏi.

Thấy có người tới mua, Hứa Mỹ Lam nở một nụ cười trên môi, ngọt ngào nói với bà lão: “Chị gái, chị xem trứng gà của tôi này, so với trứng gà của người khác còn to hơn và ăn ngon hơn, thơm hơn trứng bình thường, cũng không có đắt chỉ một xu một quả trứng thôi!”

Bà lão bị Hứa Mỹ Lam gọi một tiếng là chị gái, liền rất vui vẻ, khuôn mặt nhăn nheo của bà ta nở một nụ cười.

Mặc dù trứng hơi đắt nhưng bà lão vẫn sẵn sàng mua vì trứng to.

“Ở đây có tổng cộng bao nhiêu, bán hết cho tôi đi!” Bà lão xua tay ý bảo gói tất cả lại.

Hứa Mỹ Lam nghe vậy liền mừng rỡ, nhưng vẫn ngập ngừng hỏi: “Chị gái, tôi có bốn mươi quả trứng ở đây, chị có chắc là muốn mua hết không?” Không phải không muốn bán, mà là nhiệt độ cũng nóng dần lên, nếu mua về nhà mà không ăn kịp, cô sợ thời gian dài trứng gà sẽ hư hết!

“Đồng chí này thật sự là có ý tứ, tôi cũng không ngại mua nhiều, cô bán đồ mà lại sợ tôi tiêu tiền nhiều!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui