Nhân viên công tác nhận kẹo, cũng nhiệt tình hơn với Hứa Mỹ Lam, đưa cho họ đủ làm một cái chăn phiếu vải và phiếu bông, dặn họ cầm giấy đăng ký kết hôn có thể đến Cung Tiêu Xã mua một số đồ vật không cần phiếu. Điều này làm cho Hứa Mỹ Lam vui vẻ và cảm ơn nhân viên công tác nhiều lần.
Chính là Trương Hùng lộ ra vẻ nghi hoặc, tự hỏi tại sao người này lại nhiệt tình với vợ của mình như vậy.
Tất nhiên, Hứa Mỹ Lam sẽ không nói với Trương Hùng đã có chuyện gì xảy ra.
Nhưng cô không ngờ rằng việc đăng ký kết hôn lại có nhiều chỗ tốt như vậy.
Giấy đăng ký kết hôn của hai người đã được hoàn thành, điều này đã giải quyết được vấn đề quan trọng nhất của Trương Hùng, trên đường từ văn phòng đăng ký kết hôn đến Cung Tiêu Xã, khóe miệng Trương Hùng chưa từng hạ xuống, mọi người đều có thể nhìn ra tâm trạng của anh đang rất tốt.
Hai người rất nhanh liền đến Cung Tiêu Xã, Hứa Mỹ Lam tò mò nhìn mọi thứ trong Cung Tiêu Xã, thấy đồ đạc bên trong giống với một số siêu thị tư nhân ở đời sau, cô liền không có hứng thú tò mò.
Hai người đầu tiên đến nơi bán vải và bông để mua về làm chăn, cùng với giấy chứng nhận kết hôn của họ.
Giá vải may chăn và vải may quần áo cũng không chênh lệch mấy, chín xu một mét, phiếu vải chỉ mười mét. Tám ký bông có giá sáu đồng bốn xu, chỉ để làm một cái chăn bông thì tốn mười lăm đồng bốn xu.
Hứa Mỹ Lam lại lấy ra trong nhà mười mét phiếu vải và mười đồng tiền để mua vải may quần áo, nhân viên của Cung Tiêu Xã và một số khách hàng rải rác xung quanh rất ghen tị với cô.
Đầu tiên, họ đặt đồ đạc lên quầy, hai người lại mua những món đồ mà chỉ cần giấy kết hôn không cần phiếu như hai hộp diêm, kim chỉ và một cái kéo, một cục xà phòng để tắm, một bịch xà phòng để giặt đồ, một cái chậu tráng men, hai cái lọ tráng men, một cái làm bằng dây mây để giữ nhiệt độ cho ấm nước, hơn nữa cùng với một phiếu ấm đun nước khác trong tay Hứa Mỹ Lam, cô đã mua hai ấm đun nước. Nó có giá hai mươi hai đồng hai xu.
Hứa Mỹ Lam đến đây lần này để mua một số nhu yếu phẩm cần thiết hàng ngày.
Tuy rằng trong không gian có những thứ này, nhưng trong nhà Trương Hùng lại không có, hơn nữa cô cũng không thể tự nhiên biến ra đồ vật, lén lút lấy ra nhất định phải có lý do, nếu như trong nhà không có những thứ này, nó đột nhiên xuất hiện, Trương Hùng dù có đần độn đến đâu, cũng sẽ nghi ngờ cô.
Nghĩ còn thiếu gì đó, Hứa Mỹ Lam nhìn quanh thấy có người bán nến, Hứa Mỹ Lam liền mua năm cây nến vì nhớ trong nhà thường xuyên mất điện.
Nến mà Hứa Mỹ Lam mua rất to, một cây có thể cháy hai ba ngày. Trên thực tế, cô định mua dầu hỏa, nhưng không may là Cung Tiêu Xã cần phải tự mang chai dầu hỏa đến để đựng và phải có thêm một phiếu dầu hoả.
Hứa Mỹ Lam theo tư duy quán tính, trong tiềm thức vẫn cho rằng mọi thứ đều do người phục vụ đóng gói và giao cho khách, nhưng cô lại quên rằng bây giờ không có chuyện đó.
Mà bởi vì Trương Hùng trong đầu vẫn luôn nghĩ muốn lấy giấy đăng ký kết hôn, nên đã quên mất, hai vợ chồng bọn họ hai tay trống trơn đến huyện.
Đang suy nghĩ xem còn có chuyện gì cần làm trước hay không, Hứa Mỹ Lam đi theo Trương Hùng về phía trước, một thanh âm đột nhiên vang lên cách đó không xa.
“Không cần phiếu cho các sản phẩm bị lỗi, cho đến khi bán hết! Không cần phiếu cho các sản phẩm bị lỗi, cho đến khi bán hết! Không cần phiếu cho các sản phẩm bị lỗi, cho đến khi bán hết!"
Cơ thể của Hứa Mỹ Lam nhanh hơn não, khi Trương Hùng còn chưa di chuyển, cô đã lao tới như một cơn lốc trước mặt những nhân viên còn đang la hét của Cung Tiêu Xã, khiến họ bối rối.
Hứa Mỹ Lam cười ngượng ngùng, trong lòng có chút xấu hổ, cô chỉ là phản xạ có điều kiện, bởi vì đời trước, bất kể nơi nào có khuyến mãi hay sự kiện, cô đều sẽ có mặt ở đó, hoặc cách đó không xa, chỉ cách vài bước chân.
Trên thực tế, bản thân cô đôi khi cũng tự hỏi, kỹ năng này dường như là một bàn tay vàng do ông trời ban cho cô.
Cô nghĩ rằng loại tình huống này sẽ không xảy ra ở một thế giới khác, nhưng bây giờ có vẻ như không có gì khác biệt so với đời trước.
Người xử lý hàng lỗi là một cô bé mặt tròn, thấy có người tới mua hàng lỗi rồi thì không la nữa.
“Cô muốn mua hàng lỗi gì thì tự mang đi, qua bên đó trả tiền.”
Hứa Mỹ Lam xem xét những thứ đó, có một đống nhỏ len sợi đủ màu, vài mảnh vải bông nguyên chất, hơn chục đôi ủng đi mưa, cùng vài nồi làm bằng đất sét.
Quần áo mùa đông duy nhất trong tủ của Trương Hùng là một chiếc áo khoác bông rách rưới, lớp bông bên trong đã kết thành cục từ lâu, không còn giữ ấm được nữa.
Nghĩ cần phải làm chiếc áo bông, cũng phải đan hai chiếc áo len cho anh. Vải bông mịn có rất nhiều công dụng, loại vải này mềm mại, bám vào da rất dễ chịu, không giống như vải thô cũ trên người mặc vào làm đỏ da nên rất thích hợp để may áo sơ mi và quần lót.
Trong nhà cũng cần mua vài đôi ủng đi mưa, trời mưa là không thể tránh khỏi, còn thừa nhiều thì để Trương Hùng đổi cho mấy người thân quen.