Trong tay con d.a.o làm bếp còn chưa kịp buông xuống, Hứa Mỹ Lam đã trực tiếp xông vào trong sân.
“Làm sao vậy, có chuyện gì xảy ra vậy!” Người còn chưa tới, thanh âm đã đến trước, khi cô chạy tới chỗ của Trương Hùng và Cẩu Đại Hộ, liền nhìn thấy hai người bốn mắt đồng loạt nhìn về phía cô. Một bên đôi mắt tràn đầy ý cười, còn bên còn lại đôi mắt, ừm, một dáng vẻ giống như muốn muốn khóc mà không khóc, trên má còn treo hai hàng nước mắt, không biết vì sao nhìn thấy hình ảnh này, Hứa Mỹ Lam chẳng những không có thương cảm, ngược lại còn có chút lạnh lùng.
Nếu là một cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc khóc như hoa lê gặp mưa, cô ít nhiều vẫn có thể nể mặt người ta lớn lên không tệ mà thương tiếc vài phần, nhưng một người đàn ông đã trưởng thành khóc thành như vậy, thật sự khiến cô muốn đạp cho anh ta một cái!
“Chị dâu, chị dâu, em không có khóc nữa, chị có thể bỏ d.a.o xuống được hay không!” Khi Cẩu Đại Hộ nhìn thấy Hứa Mỹ Lam cầm con d.a.o làm bếp, anh ta cảm thấy như thể con d.a.o làm bếp sắp c.h.é.m lên cổ mình cậy, điều đó khiến anh ta còn khóc thế nào nữa.
Ngay cả mới vừa rồi bị Trương Hùng công kích, ghét bỏ anh ta không có một cô gái nào thích cũng có thể chịu đựng, còn không phải vì sợ con d.a.o làm bếp này hay sao, có gì mà ghê gớm.
Dù sao hôm nay anh ta cũng đã bị mất hết mặt mũi trước mặt hai người này rồi, còn không bằng thả bay chính mình cho tự tại!
Huống chi, hai người này một là ân nhân cứu mạng của anh ta, một bên là vợ của ân nhân, có câu nói rất đúng, ân nhân cứu mạng lớn hơn trời, Trương Hùng chính là cha mẹ cho anh ta sống lại một lần nữa, con cái ở trước mặt cha mẹ mất mặt cũng không sao.
Chỉ cần nghĩ như vậy, Cẩu Đại Hộ trong nháy mắt liền lấy lại tinh thần, thậm chí ánh mắt nhìn hai người bọn họ đều không giống nhau!
Hứa Mỹ Lam có chút bối rối về tình hình hiện tại và đưa mắt ra hiệu cho Trương Hùng, muốn hỏi anh nên làm gì tiếp theo.
Trương Hùng quả nhiên không phụ lòng mong đợi của cô, ho nhẹ một tiếng, hỏi Cẩu Đại Hộ: “Chị dâu muốn hỏi em muốn ăn gì, cô ấy sẽ làm cho em!”
Vừa dứt lời, sắc mặt hai người đều biến sắc, Cẩu Đại Hộ vẻ mặt thay đổi là bởi vì anh cảm động vì được Hứa Mỹ Lam chủ động hỏi thích ăn gì, nhưng Hứa Mỹ Lam: Lại không giống, cô bây giờ là ở một nơi Cẩu Đại Hộ không thể nhìn thấy, liên tục ném đôi mắt hình viên đạn của mình vào anh ta. Bề ngoài, trên mặt Trương Hùng rất vui vẻ anh nói: “Đúng vậy, đây không phải là lần đầu tiên em tới đây sao, chị dâu đang suy nghĩ, không biết em thích ăn cái gì, chị dâu làm cho em!”
Cẩu Đại Hộ nghe vậy, cả người đều sảng khoái, “Cảm ơn chị dâu, chị thật tốt với em! Thật ra, em cũng không có món ăn yêu thích nào, chỉ cần ăn ngon, em đều thích!”
May mắn thay, Cẩu Đại Hộ không đề cập đến bất kỳ món ăn khó làm nào, Hứa Mỹ Lam vẫn có thể sử dụng kế hoạch ban đầu.
Hứa Mỹ Lam nấu cơm thật sự rất nhanh, chỉ trong khoảng một tiếng đồng hồ, những món ăn ngon lành đã được dọn lên chiếc bàn đá ngoài sân.
Cẩu Đại Hộ càng nhìn càng chảy nước miếng ra ngoài! Hứa Mỹ Lam mở ra một chai rượu Phượng Tường mua ở Cung Tiêu Xã vào ngày hôm nay, và ngồi ở phía bên kia, vừa nhìn bọn họ và vừa vùi đầu vào bữa ăn của mình.
Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, chú Đổng đã đi làm, Hứa Mỹ Lam và Trương Hùng cầm dụng cụ dọn dẹp đi thẳng đến một khoảng sân khác của nhà họ.
Suốt cả buổi sáng bận rộn với công việc, cuối cùng cũng dọn dẹp nhà cửa xong xuôi.
Cuối cùng, sau bữa ăn tại tiệm cơm quốc doanh, Hứa Mỹ Lam đã đưa Trương Hùng đến Cung Tiêu Xã để mua sắm.
Vừa đến cửa Cung Tiêu Xã, Trương Hùng đã dừng xe trước cửa để cho Hứa Mỹ Lam bước xuống, rồi mình đi gửi xe, nhưng ai ngờ vào lúc này, một bóng đen đột nhiên xuất hiện từ ven đường, khiến Hứa Mỹ Lam bị giật mình.
Như một phản xạ có điều kiện, Hứa Mỹ Lam lùi lại về sau mấy bước, chưa kịp đứng vững thì những tiếng thét kinh thiên động địa đã vang vọng lên trước cửa Cung Tiêu Xã.
Tiếng khóc đột ngột suýt chút nữa khiến Hứa Mỹ Lam sợ hãi đến mức phải ngã xuống, nhưng may mắn là cơ thể cô vẫn còn linh hoạt.