Ta Xuyên Về Quá Khứ Mang Theo Không Gian Kì Diệu Bên Người

Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy bộ quần áo trên Hứa Mỹ Lam, cô ta liền khinh thường cười nhạo một tiếng.

Hôm nay vì dọn dẹp nhà cửa nên quần áo trên người của Hứa Mỹ Lam tuy không có chỗ vá nào nhưng lại được giặt trắng toát, nhìn thoáng qua trông rất cũ.

Hứa Mỹ Lam thấy người nhà của cậu bé mũm mĩm đã đến nên không để ý tới nữa, cô thấy Trương Hùng cũng đang đi về phía này, Hứa Mỹ Lam cũng chuẩn bị hướng bên trong đi.

Không ngờ mới vừa di chuyển bước chân đã bị người phụ nữ trẻ tuổi đó gọi lại!

“Tôi nói cô là đồ quê mùa, đụng phải con trai tôi liền muốn bỏ đi luôn như vậy, có phải cô đã quá coi thường chúng tôi rồi phải không!”

Hứa Mỹ Lam nghe vậy, ánh mắt khẽ liếc nhìn người phụ nữ trẻ tuổi, thấy mọi người cũng đang nhìn mình, nhìn dáng vẻ đó, giống như những lời vừa rồi nói chính là để cô nghe. Thấy vậy, Hứa Mỹ Lam có chút buồn cười, cảm thấy vận khí của mình cũng không có một chút tầm thường, không có lý do gì, đi đâu cũng có thể chọc người khác! Có lẽ nhìn qua trông cô rất dễ bị bắt nạt.

“Cô nói chuyện thật đúng là buồn cười, quần áo của con trai cô, tôi còn chưa đụng vào, làm sao lại đụng phải con trai cô, đồng chí à, muốn ăn vạ như vậy cũng không phải nên làm như vậy đâu!”

Sắc mặt của người phụ nữ trẻ tuổi liền biến sắc ngay sau khi nghe những lời đó, sau khi nhìn kỹ Hứa Mỹ Lam rồi đánh giá cô một lần nữa, trong lòng cảm thấy tự tin hơn vài phần.

“Đồ quê mùa này thật là buồn cười, chúng tôi là người nào sao có thể tìm cô một kẻ nghèo hèn đáng thương ăn vạ!” Giọng điệu của người phụ nữ trẻ tuổi vừa khinh thường, vừa kiêu ngạo.

“Được rồi, không tranh cãi nữa!”

Thấy đám người vây quanh mình, người phụ nữ trung niên xinh đẹp khẽ nhíu mày, nhẹ giọng quát lớn, cô gái trẻ giống như rất sợ bà ta, nghe vậy liền vội vàng cúi đầu rồi lui ra phía sau người người phụ nữ trung niên xinh đẹp. Người phụ nữ trung niên xinh đẹp thấy vậy cũng rất hài lòng, cô con dâu tuy rằng có chút không phóng khoáng, nhưng lại rất nghe lời bà ta nói.

Sau khi con dâu lui về sau, người phụ nữ trung niên xinh đẹp nhìn Hứa Mỹ Lam: “Cô gái nhỏ, đã làm chuyện sai thì phải xin lỗi, nếu cô đụng phải cháu trai của tôi rồi, cô phải nói một lời xin lỗi chứ. Đây là sự giáo dục cơ bản của một con người!”

Tuy rằng người này nói chuyện rất nhẹ nhàng, nhưng Hứa Mỹ Lam lại cảm giác rất kỳ cục, còn không hỏi rõ tình huống, liền không phân rõ trắng đen đã tìm cô gây khó dễ một cách bừa bãi như vậy.

Hơn nữa, người này luôn khiến cô ngửi thấy mùi bạch liên hoa nồng nặc.

**[Bạch liên hoa là danh từ để chỉ những cô gái sở hữu vẻ ngoài có vẻ vô hại, luôn tỏ ra vô tội, ngây thơ, luôn miệng "Tôi không biết gì hết", "Tôi không hiểu", "Tôi rất yếu ớt"...]

Tuy nhiên, cô cũng không phải là người mà bất cứ ai có thể tùy ý bắt nạt mình được, mệt cô còn cảm thấy đối phương là một đứa trẻ, ở đối phương té ngã còn không đành lòng, tiến lên hỏi thăm tình hình. Bây giờ nghĩ lại, cậu bé mũm mĩm này ngay từ đầu, chính là chuẩn bị hướng về phía cô đ.â.m tới!

Nếu không phải do cô né tránh, cô sẽ là người ngã xuống những bậc thang bằng đá này.

Nhưng điều khiến Hứa Mỹ Lam tò mò hơn là cô không biết rõ về những người này, vậy chuyện hôm nay là như thế nào.

Tuy nhiên, bất kể là vì nguyên nhân gì, cô cũng không phải là người dễ bị bắt nạt, khóe miệng cong lên một vòng cung châm chọc, “Hai vị, bác gái và chị gái này, nếu là các người bị cận thị, thì hãy đi mua mắt kính mà đeo đi, Không cần vừa ra ngoài đã loạn cắn người, một góc quần áo của con trai cô tôi còn chưa hề đụng vào, sao tôi lại có thể đánh nó! Còn cậu bé nhỏ này, nếu nói dối thì mũi sẽ mọc dài ra đấy, đến lúc mũi mọc dài đến tận lên trời, cậu sẽ trở thành một con quái vật lúc đó không có ai chơi với cậu nữa đâu.”

Trong lúc nói chuyện, không biết khi nào Trương Hùng đã đến trước mặt Hứa Mỹ Lam, anh liếc nhìn ba người bọn họ một cách lạnh lùng, sau đó anh nhìn về phía cậu bé mũm mĩm kia, không biết là cố ý hay vô tình, đưa tay sờ sờ vào mũi, còn kéo ra bên ngoài một chút.

Cậu bé mũm mĩm nhìn thấy hành động của anh bỗng “Oa!” một tiếng rồi bật khóc, vừa khóc vừa hét lên: “Con không muốn mũi dài, con không muốn mũi dài đâu!” những người vây quanh nhìn thấy cảnh này còn có cái gì không rõ nữa, đứa trẻ này rõ ràng là đang nói dối!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui