Ta Xuyên Về Quá Khứ Mang Theo Không Gian Kì Diệu Bên Người

Thật bất ngờ, trước bữa trưa, liền có hai cảnh sát tìm đến cửa, bọn họ lại còn lấy ra cuốn sổ mà cô ta đã cất giấu rất cẩn thận.

Vào thời điểm nhìn thấy cuốn sổ đó, sắc mặt của Triệu Văn tái nhợt, cô ta không thể đứng vững được nữa và hoàn toàn ngã quỵ xuống trên mặt đất!

Bên này, Hứa Mỹ Lam và Trương Hùng đã lặng lẽ làm một chuyện lớn, đến khi về tới nhà liền ngủ quên trên giường. Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Mỹ Lam đem năm trăm đồng mà ngày hôm qua đã lấy được ở nhà Triệu Văn đưa cho chú Đổng.

“Cha, số tiền này là khoản bồi thường cho cha, cha hãy giữ nó cho kĩ nha!”

Chú Đổng nghe vậy, thậm chí cũng không thèm liếc mắt nhìn vào số tiền trên bàn một cái, mà là thật sâu nhìn hai người bọn họ một cái, hai người theo bản năng tránh đi ánh mắt của chú Đổng, khi nhìn thấy như vậy trong lòng chú Đổng liền hiểu rõ, nhìn bộ dạng áy náy của cả hai người họ, nói như vậy số tiền này nhất định cũng không chân chính!


Khẽ thở dài, chú Đổng nghiêm mặt ngồi thẳng người: “Số tiền này, rốt cuộc tụi con đã lấy ở đâu ra, cha muốn nghe tụi con nói thật!”

Đây là lần đầu tiên hai người bọn họ nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của chú Đổng, nhìn thấy ông ấy như vậy, chắc chắn là đang rất tức giận!

Vì vậy, bọn họ cũng không dám giấu giếm nữa, thành thật kể lại toàn bộ chuyện mình đã làm tối qua.

Chú Đổng vẫn luôn giữ khuôn mặt nghiêm túc, bị hành động táo bạo của hai người bọn họ làm cho kinh ngạc đến toát mồ hôi lạnh, hai đứa nhóc này gan cũng rất lớn đấy chứ.

Biết là bọn họ đang trút giận cho mình, trong lòng vừa cảm động, cũng vừa có chút sợ hãi, phải biết rằng nếu như một chút không cẩn thận thì sẽ bị bắt ngay lập tức, cả đời của bọn họ coi như xong!

“Các con có biết mình đã làm điều gì sai không?” Chú Đổng bình tĩnh nói, không có hàm ý gì khác. Nhưng chính giọng điệu bình tĩnh này lại khiến trong lòng hai người bọn họ đập thình thịch, cúi đầu, một câu cũng không dám nói.

Nói sao thì nói, bọn họ biết chính mình đã làm sai nhưng nếu có cơ hội một lần nữa, bọn họ chắc vẫn sẽ làm như vậy.


Không phải vì điều gì khác, là vì bọn người đó đã làm hại đến người thân nhất của hai người bọn họ, trừ cái này ra, bọn họ cũng không biết làm như thế nào để chú Đổng nguôi giận, chỉ cần nghĩ đến người thường xuyên chú ý đến hình tượng.

Dưới mí mắt của bọn họ, lại phải chịu nỗi oan ức lớn như vậy, phận làm con cái, nếu bọn họ không làm cái gì cả, thì làm sao có thể trút được khẩu khí này!

Tuy nhiên, mặc dù nói như vậy. Bọn họ vẫn còn biết chừng mực, chí ít nhất anh hai và chị dâu của Triệu Văn, một xu tiền của nhà bọn họ cũng không động tay vào, bởi vì bọn họ biết hai người này không phải là chủ mưu, mà cùng lắm cũng chỉ là đồng phạm.

Dạy cho bọn họ một bài học, khiến bọn họ xấu hổ, giúp cho chú Đổng xả cơn giận, còn Triệu Văn, lý do lấy tiền của cô ta thực sự là để bồi thường cho chú Đổng.

Bởi vì chú Đổng đã quyết định không đến phòng khám làm việc nữa, chính là vì Triệu Văn, ông ấy đã phải chịu tổn thương về thể xác lẫn tinh thần, bắt cô ta bồi thường năm trăm đồng tiền đã là rất rẻ!

Hai người yên lặng liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đối phương nhìn thấy cùng một ý nghĩ!


Tuy nhiên, vì không để chú Đổng tiếp tục tức giận, bọn họ cũng chỉ dám giả vờ sợ hãi, để ông ấy trực tiếp đem nỗi buồn bực trong lòng bộc phát ra ngoài, như vậy sẽ tốt cho sức khỏe của ông ấy!

Thấy trong sân rất yên tĩnh, Hứa Mỹ Lam lặng lẽ nháy mắt với Trương Hùng, ra hiệu cho anh nói gì đó để làm dịu bầu không khí.

Trương Hùng nhận được tín hiệu liền ho nhẹ một tiếng, hắng giọng nói: “Cha, chúng con biết mình đã sai rồi, sau này sẽ không làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, con thật sự rất xin lỗi cha!”

Ban đầu, bởi vì lo lắng và tức giận khi Hứa Mỹ Lam cùng với Trương Hùng đã mạo hiểm vì ông ấy, nhưng lúc này, bởi vì một cái cúi đầu của Trương Hùng, trong lòng ông ấy đã hoàn toàn mất hết lửa giận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận