Sau đó anh mới nói tiếp: “Chuyện thứ hai chính là Mỹ Lam, cô ấy đang có thai, con cũng mới biết chuyện này cách đây không lâu nên baay giờ mới nói với mọi người biết, để cùng nhau vui mừng.”
“Thật sao, thật tốt quá!” Đây quả nhiên là tin tốt, Dương Quế Hoa trong lòng tràn đầy vui mừng, Trương Quốc Hưng cũng không nhịn được, hai hốc mắt ướt đẫm nước mắt.
Ông ấy đang nghĩ về cha mẹ đã khuất của mình, “Tốt tốt tốt, nếu ông bà của con vẫn còn sống, bọn họ sẽ hạnh phúc biết bao khi nhìn thấy con cưới vợ và sinh con.”
Nhắc đến hai người già kia, trong lòng Trương Hùng cũng dâng lên một trận buồn bã, từ nhỏ đã không được đón nhận, cũng không biết vì sao trước kia cha mẹ không yêu thương anh, khi anh đói bụng vẫn phải cố gắng chịu đựng.
Lần nào bà nội cũng lén giấu đồ ăn cho anh, Trương Hùng đối với hai người già này thực sự rất cảm động nên tìm mọi cách chữa trị cho họ. Nhưng thật đáng tiếc là cuối cùng vẫn không thể giữ bọn họ lại được.
Chủ đề này rất nặng nề, bầu không khí trên bàn ăn nhất thời có chút trầm xuống, Hứa Mỹ Lam nhẹ ho một tiếng rồi chuyển chủ đề, “Ái Quốc, ở đại học có làm quen được mấy người bạn thân không?”
“A!” Trương Ái Quốc vẫn chưa hoàn hồn, anh ta không hiểu tại sao chủ đề lại chuyển sang mình, nhưng anh ta vẫn thành thật trả lời câu hỏi của Hứa Mỹ Lam.
“Các bạn trong ký túc xá ai cũng tốt với em, trong đó có hai người cũng xem như là thân, nhất là mỗi lần quay lại trường, sự chào đón mà em nhận được là điều mà không ai có thể tưởng tượng được!”
Khi nói đến sự nổi tiếng, Trương Ái Quốc rất tự hào. Anh ta không ngờ rằng sự nổi tiếng của mình sẽ đột ngột tăng lên khi anh ta đến trường đại học.
“Nếu không phải mẹ con lần nào cũng gói nhiều bánh ngọt như vậy cho con, thì sự nổi tiếng của con sao có thể tốt như vậy. Cha nghĩ các bạn cùng lớp không phải là đang chào đón con, mà là những chiếc bánh ngọt trong túi của con!”
Trương Quốc Hưng liền nói ra một câu đã vạch ra được sự thật của vấn đề, Trương Ái Quốc rất chán nản, nhịn không được nhắc mãi: “Cha, cha không thể để con ảo tưởng mình có nhân duyên tốt một thời gian không được sao, tại sao cha lại có thể tàn nhẫn phá vỡ nó như vậy?” “Được rồi, Quốc Hưng, em cũng không cần phải đả kích con trai mình quá mạnh, có thể một số cô gái sẽ coi trọng thằng bé chỉ vì chúng ăn bánh cậu ấy đã mang đến, ha ha đến lúc đó, các người cũng không phải lo lắng về chuyện con dâu nữa đâu!”
Chú Đổng xem náo nhiệt còn chê chuyện chưa lớn liền nói thêm một câu.
Những người khác đều không coi trọng chuyện này, bọn họ đều cười cho qua chuyện, nhưng Hứa Mỹ Lam lại nhận thấy đôi mắt sắc bén của Dương Quế Hoa sáng lên!
Trong lòng buồn cười, nhìn dáng vẻ của tên nhóc Trương Ái Quốc này độ nổi tiếng lại muốn tăng lên nữa rồi.
Vừa cười vừa đùa, đã chín giờ tối, Trương Quốc Hưng và Dương Quế Hoa dẫn theo Trương Ái Quốc rời đi, vì đang mang thai nên Hứa Mỹ Lam đã im lặng ngáp mấy lần. Mọi người vừa rời đi, cô liền vội tắm rửa rồi chìm vào giấc ngủ.
Trong nháy mắt đã đến ngày thứ hai khai giảng, hai người vừa vào trường đã có người gọi Trương Hùng.
Bởi vì hai người học chuyên ngành khác nhau và không học cùng lớp, lớp học của Trương Hùng ở trên lầu và anh phải leo cầu thang.
Hứa Mỹ Lam thấy hướng mà Trương Hùng đang đi dường như là khu vực văn phòng của giáo viên trong trường. Trong lòng khó hiểu, nhưng cũng không có biểu hiện gì, bình tĩnh đi vào lớp học của mình và ngồi xuống.
Bạn cùng bàn bên cạnh nhìn thấy cô liền vui vẻ chào hỏi.
“Hứa Mỹ Lam, tôi đã đợi cậu nửa ngày rồi, sao bây giờ cậu mới đến thế?” Người nói chuyện là một cô gái rất xinh đẹp tên là Hách Giai Giai, là một người bạn còn tính nói chuyện được ở trong trường của Hứa Mỹ Lam. Một bên vừa phàn nàn, vừa lấy từ dưới hộc bàn ra một gói giấy dầu và đưa cho Hứa Mỹ Lam.
“Đây, mình đã đem theo đồ ăn ngon cho cậu.” Hách Giai Giai ngẩng đầu, hếch cằm lên một cách ngạo mạn, giọng điệu thực sự muốn bị đánh, Hứa Mỹ Lam biết tính cách kia của cô ấy, thật ra cô ấy không phải người xấu, cô ấy là một cô gái nhỏ được gia đình cưng chiều.