Ta Xuyên Về Quá Khứ Mang Theo Không Gian Kì Diệu Bên Người


Giá bán so với Cung Tiêu Xã thì lại đắt hơn nhiều.

Để có thể bán được với giá cao hơn, Trần Đại Ngưu liền mang thịt dê đi vào thành phố mà không hề hiểu biết gì, ai biết tìm lâu như vậy anh ta cũng không thể tìm thấy chợ đen trong truyền thuyết.

Sau một thời gian dài tìm kiếm, ngay khi anh ta sắp bỏ cuộc, anh ta đã tình cờ vào nơi này.

Vốn dĩ giá ban đầu anh ta định bán là hai đồng tiền cho một ký, buổi sáng nhiều người hỏi giá nhưng cũng không mấy người mua, dê chỉ nặng hơn hai mươi ký, đến bây giờ khó khăn lắm mới bán được một nửa.

Thấy đã trưa rồi, vợ của anh ta ở nhà chắc cũng đang rất sốt ruột.


Cũng không có ai đến hỏi giá nữa, vì vậy anh ta nhịn đau đem giá hạ xuống năm xu.

Hứa Mỹ Lam lại là người không thiếu tiền, có tiện nghi mà còn không chiếm thì đó chính là kẻ ngốc.

Rõ ràng, cả cô và Trương Hùng đều không phải là kẻ ngốc, vì vậy bọn họ đã vui vẻ trả tiền cho mười một ký thịt dê trên quầy hàng.

Khi nhìn thấy như vậy Trần Đại Ngưu đã rất vui mừng, thậm chí còn đưa lòng dê tặng cho hai người bọn họ.

Có tiền trong tay, anh ta vội vàng đóng cửa quầy hàng và rời đi, lúc này Hứa Mỹ Lam cũng không biết rằng, không bao lâu nữa, bọn họ sẽ sớm gặp lại nhau.

Mua xong thịt dê hai người bọn họ cũng không dừng lại ở chỗ này, sau khi lấy đồ xong, bọn họ liền đạp xe chạy đến tiệm cơm quốc doanh, và trở về nhà sau bữa trưa no nê.

Vừa về đến nhà, Hứa Mỹ Lam tuỳ tiện tắm rửa sạch sẽ một chút, rồi nằm vật ra giường và ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh dậy đã là ba giờ chiều, quay đầu lại đã thấy Trương Hùng đang ngồi bên cửa sổ, trên tay cầm một cuốn sách y học dày cộp, anh đang say sưa đọc nó.

Nhìn thấy cuốn sách trên tay Trương Hùng, Hứa Mỹ Lam chợt nhớ ra điều gì đó.


Vì vậy, cô hắng giọng gọi một tiếng “Trương Hùng!”
Trương Hùng nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu lên, phát hiện cô đã tỉnh, anh vội vàng đặt cuốn sách trên tay xuống và đến trước mặt Hứa Mỹ Lam, vẻ mặt đầy lo lắng.

“Em tỉnh rồi, có cảm thấy chỗ nào khó chịu không?” Hứa Mỹ Lam nghe vậy, lắc đầu nói: “Em không sao, nhưng chân em có chút đau, không nói chuyện này nữa, anh có nghĩ rằng ngôi nhà của chúng ta cần phải làm thêm một phòng làm việc không?”
Hứa Mỹ Lam hỏi Trương Hùng, Trương Hùng nghe vậy, sau khi suy nghĩ một lúc, anh cũng gật đầu đồng ý.

“Có phòng làm việc quả thật rất tiện, như vậy đi, tuần sau chúng ta được nghỉ, anh sẽ tìm người sửa sang lại.”
“Ừm, vậy cũng được!”
Sau đó hai người thương lượng một hồi, Hứa Mỹ Lam đứng dậy, đi rửa mặt rồi đem thịt dê từ trong không gian lấy ra, lấy một phần vừa đủ tối nay ăn, phần còn lại bỏ vào trong không gian phòng.

Không gian phòng có công năng yên lặng, muốn ăn thì lấy ra vẫn tươi như bình thường.


Đây có thể coi là dự trữ đồ ăn tết, thịt dê rửa sạch, cắt thành từng miếng nhỏ, nhóm lửa bếp lên, cho dầu vào, đun dầu cho nóng, cho gừng, tỏi và ớt khô, cho thịt dê vào xào, xào đến khi thịt dê tái đi, sau đó cho rượu và gia vị vào, rồi tiếp tục xào.

Khi xào một lúc, mùi cay và thơm cũng từ từ bay đi, Hứa Mỹ Lam thấy thời gian xào cũng đủ rồi, cô cho nước cốt lẩu vào, lại cho thêm nước ấm rồi chậm rãi.

Sau khi làm xong những thứ này, Hứa Mỹ Lam lấy một ít miến trong không gian ra, cùng với nấm dại trước kia đã hái được ở thôn Trương Gia, đủ cho hai người ăn, đem đi ngâm, chuẩn bị chờ thịt dê khi được nấu chín, lúc cho những gia vị vào thì cho những thứ này vào.

Nhưng hai thứ này quả thực có chút đơn điệu, Hứa Mỹ Lam suy nghĩ một chút, cầm một nắm rau cải thìa đem từ không gian ra.

Vườn rau nhỏ trong sân đã bị chú Đổng phá khi ông ấy chuẩn bị dọn đi, rau cải thìa này cô phải tìm lý do, trước đó cô chỉ nói với Trương Hùng rằng cô có một cái túi càn khôn thôi, chỉ có thể cất giữ được đồ đạc, nhưng cô lại không nói với anh rằng không gian có thể gieo trồng, đó thực sự là một vấn đề rất đau đầu!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận