Ta Xuyên Về Quá Khứ Mang Theo Không Gian Kì Diệu Bên Người

Thấy vậy, Trương Hùng đến bên cạnh Hứa Mỹ Lam và ngồi xổm xuống, cùng cô lau.

Lớp bụi cứng đầu trên hộp cuối cùng cũng lau hết, lộ ra màu sắc thật sau khi được lau bằng nước ấm.

Hai người nhìn chiếc hộp dưới tay mình, nó đang dần sạch sẽ hơn. Cả hai đều lộ vẻ ngạc nhiên.

“Cái này, cái này thật sự là hộp ngọc!"

Mặc dù ngay từ đầu cô đã đoán như vậy, nhưng không dám chắc, không ngờ lại là sự thật!

Nhìn màu sắc của chiếc hộp, nó dường như được cắt ra từ một khối ngọc bích cực phẩm, trong suốt như pha lê không lẫn một chút tạp chất nào, đẹp đến mức không thể rời mắt.

Ngay cả Trương Hùng mấy năm nay nhặt được không ít đồ tốt cũng phải cảm thán, hộp ngọc này thật sự rất tốt.

Trong lòng cảm thán Hứa Mỹ Lam thật may mắn, Trương Hùng dùng khăn khô lau sạch vết ẩm trên bề mặt hộp ngọc rồi đặt lên bàn.

“Bên trong rỗng tuếch, trên hộp hẳn là có cơ quan mở ra, chúng ta cẩn thận tìm một chút đi!"

Có thể làm hộp ngọc bằng ngọc bích quý giá như vậy, bên trong chắc không phải là đồ bình thường, lúc này hai người tràn đầy mong đợi.

Hai người cẩn thận nhìn xung quanh, cuối cùng tìm thấy một cái nút tròn ở giữa hộp ngọc mà mắt thường khó có thể phân biệt được, gần như hoà thành một với cả hộp ngọc.

Nếu không có bề mặt hơi lõm của nút tròn, sẽ không nhận ra điều đó.

Sau khi tìm thấy nút để mở hộp, Hứa Mỹ Lam đột nhiên lo lắng và chậm chạp không ấn xuống.

“Anh làm đi!” Hứa Mỹ Lam đẩy hộp ngọc về phía trước mặt Trương Hùng.

Bị vẻ mặt lo lắng của Hứa Mỹ Lam lây nhiễm, Trương Hùng đột nhiên có chút lo lắng, nhưng anh là người có thể kiềm chế cảm xúc của mình, hít sâu một hơi, trước khi mở anh lại hỏi Hứa Mỹ Lam: “Vợ, em thật sự muốn anh mở ra? Em sẽ không hối hận chứ?"

Hứa Mỹ Lam gật đầu, trên mặt lộ rõ ​​vẻ hồi hộp, nhưng cũng không quên thúc giục.

“Thật sự, thật sự, anh mau mở ra đi!”

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, thấy Hứa Mỹ Lam thực sự sốt ruột, Trương Hùng không chút do dự, ngón tay nhấn vào nút tròn ở giữa hộp ngọc.

Chỉ có một tiếng "cạch cạch" vang lên, nắp hộp ngọc bị nứt ra từ chính giữa. Trương Hùng đưa tay muốn mở nó ra, nhưng vào lúc này, Hứa Mỹ Lam đột nhiên ngăn lại động tác của anh.

“Chờ một chút, tạm thời anh đừng nhúc nhích.” Nói xong, cô đứng dậy, chạy tới chỗ để đũa, cầm lấy một chiếc đũa rồi chạy trở về, đưa đũa cho Trương Hùng.

“Cẩn thận bên trong có cơ quan, anh đứng xa một chút, dùng cái này đẩy nó ra." Trương Hùng cầm chiếc đũa mà Hứa Mỹ Lam đưa, khóe miệng cong lên, vợ anh thật dễ thương, anh rất muốn hôn cô. Đáng tiếc thời gian bọn họ ở bên nhau quá ngắn, anh không thể hành động thiếu suy nghĩ mà tổn hại hình tượng trong lòng Hứa Mỹ Lam được.

Theo chỉ thị của Hứa Mỹ Lam, Trương Hùng đứng dậy, cách hộp ngọc xa một chút, vươn tay cắm chiếc đũa vào khe hở đã được mở ra, nhẹ nhàng đẩy ra.

Cho đến khi tất cả được mở ra để lộ ra bên trong đồ vật được bọc bằng mảnh vải màu vàng, không có dấu hiệu của một ám khí nào bay ra.

Hứa Mỹ Lam cười ngượng nghịu trước ánh mắt trêu chọc của Trương Hùng, cô nói sang chuyện khác.

“Ha ha, chúng ta mau đi phía dưới đó có cái gì bảo bối!”

Trên thực tế, cô đang chửi thầm trong lòng về việc truy tìm kho báu mà cô đã xem trên tiểu thuyết và TV, đều do những cái đó làm cô tưởng tượng và khiến cô mất mặt trước mặt Trương Hùng.

Đừng tưởng rằng cô không chú ý đến anh đang cố gắng kiềm chế lại khóe miệng đang nhếch lên, cùng nụ cười không giấu được trong mắt anh. Cô chỉ là không muốn nói thôi!

Trương Hùng nhấc tấm vải màu vàng ra, cuối cùng cả hai cũng nhìn rõ bên trong.

Thực ra đồ vật cũng không nhiều lắm, một cuốn sách bọc chỉ đã ố vàng, một chiếc túi kim tuyến bằng vải da trâu, một viên ngọc như ý, một thanh kiếm màu tím cỡ ngón tay cái và một cái hạt châu tròn xoe.

Ánh mắt của hai người không dán vào những thứ khác, mà dán chặt vào hạt châu độc nhất vô nhị kia.

Bây giờ trời đã tối, trong nhà không bật đèn, vì vậy mà hạt châu trong hộp tỏa ra ánh sáng, soi sáng xung quanh càng dễ thấy.

“Trương, Trương Hùng, anh nhéo em, em hoa mắt sao? Tại sao em nhìn thấy Dạ Minh Châu!"

Tha thứ cho cô vì kiếp trước cô đã xem thông tin của Dạ Minh Châu trong rất nhiều tài liệu và ảnh chụp trên phim ảnh truyền hình, nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy thật, bây giờ đặt một thứ lớn như vậy trước mặt cô, làm cô nhất thời không thể tin được.

“Em không nhìn lầm, đây có khả thật sự là Dạ Minh Châu.” Trương Hùng cầm tấm vải màu vàng trải ra, chỉ vào trên đó mấy chữ, đối Hứa Mỹ Lam nói.

“Em nhìn kỹ xem đây là cái gì!"

Hứa Mỹ Lam nghiêng người về phía trước, ánh sáng từ viên Dạ Minh Châu làm cho những ký tự nhỏ nhất trên tấm vải màu vàng trở nên vô cùng rõ ràng.

Mặc dù chữ viết trên tấm vải màu vàng là chữ Hán phồn thể, nhưng Hứa Mỹ Lam dựa vào kỹ năng xem rất nhiều phim cổ trang ở kiếp trước, thậm chí còn đoán mò cũng biết được nội dung bên trên.

Còn mảnh vải mà hai người tưởng là vải bình thường, thực ra không phải là vải.

Nó là một loại giấy làm bằng chất liệu đặc biệt, có chức năng chống ăn mòn và bảo quản lâu dài.

Nội dung trên nói về nguồn gốc của những thứ trong hộp ngọc này.

Thật trùng hợp, gia tộc lưu truyền chiếc hộp ngọc này cũng họ Hứa, một ngàn năm trước, tổ tiên họ Hứa đã dùng khả năng chế biến đồ ăn và châm cứu để chữa khỏi bệnh mãn tính đã đeo bám hơn nửa đời của một quý tộc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui