Ta Xuyên Về Quá Khứ Mang Theo Không Gian Kì Diệu Bên Người


Mặc dù không yên tâm về việc Hứa Mỹ Lam sẽ phải ở nhà một mình, còn mình lại phải đi học trên trường.

Sáng hôm sau, Trương Hùng đem bữa sáng của Hứa Mỹ Lam cho vào nồi để giữ ấm, lúc này anh mới đạp xe đến trường.

Mãi đến 10 giờ Hứa Mỹ Lam mới có thể tỉnh dậy và rời khỏi giường.

Mới vừa mở cửa, một luồng gió lạnh thổi vào, Hứa Mỹ Lam có chút không kịp thích ứng liền rụt cổ lại.

Rửa mặt xong, nhấc nắp nồi lên, bữa sáng trong nồi đã nguội, Hứa Mỹ Lam cũng không chê nó, cô liền đem cơm đi hâm nóng rồi bắt đầu ăn.


Chỉ trong chốc lát, cũng đã đến mười một giờ, vừa đúng lúc, không cần nấu cơm trưa.

Ăn cơm xong, cô dọn dẹp bếp núc, bởi vì bụng đã to nên cô cũng chẳng làm được gì, Hứa Mỹ Lam có chút hơi chán nản, vừa nghĩ đến việc có nên đến Cung Tiêu Xã mua một ít len về để đan một chiếc áo len hay không, thì đột nhiên cánh của ở ngoài cổng đã bị ai đó đã gõ vang lên.

Lúc này, ai lại tới đây chứ, trong lòng có chút nghi hoặc tự hỏi, nhưng cô không tự chủ được bước đi về phía cổng.

“Ai vậy?”
Cách cánh cửa, Hứa Mỹ Lam nghi ngờ dò hỏi.

Người ngoài cửa nghe thấy câu hỏi của Hứa Mỹ Lam, vội vàng nói: “Mỹ Lam ở nhà à, là tôi, cô có thể mở cửa một chút được không?”
Giọng nói này rất quen thuộc, trong hơn một tháng cô đã thường xuyên nghe thấy.

Khẽ nhíu mày, Hứa Mỹ Lam cũng không đứng ở cạnh cửa, cũng không có động tác gì.

“Dì Tề, thật ngượng ngùng, Trương Hùng dặn cháu có gõ cửa cũng không được mở, nếu có chuyện gì, dì cứ nói đi, cháu nghe thấy mà!”
Người ở bên ngoài cửa nghe vậy, nụ cười vừa mới giả vờ lập tức vặn vẹo, còn muốn chửi bậy, nhưng nghĩ đến mục đích hôm nay đến tìm cô, nên bọn họ lại nhịn xuống!
Người đứng ngoài cổng nhà Trương Hùng lúc này không ai khác chính là Tề Thục Tuệ, người đã đến đây bốn, năm lần trong tháng này.

Lý do chính khiến Tề Thục Tuệ thường xuyên đến đây là vì đứa con trai rẻ tiền kia của bà ta.


Để cho bọn họ có cuộc sống yên bình, nhà họ Trương đã dùng đến một số thủ đoạn, làm cho ba người nhà Trương Dịch bị chuyển đến một thị trấn cách Kinh Thành hơn một ngàn km, khi Tề Thục Tuệ nhận được tin này, người đã bị đưa lên xe, thậm chí còn không được gặp mặt lần cuối.

Nhiều năm cưng chiều như vậy, Tề Thục Tuệ đã dồn hết tình yêu thương của mình cho đứa con trai của mình là Trương Dịch, bà ta thực sự coi anh ta như con ruột của mình trong ngần ấy năm.

Ngay cả con ruột của mình cũng bị bà coi như một kẻ đến cướp tài sản của Trương Dịch, làm sao bà ta có thể chấp nhận được việc Trương Dịch đột ngột bị chuyển đi như vậy.

Không, vì để cho Trương Dịch trở về càng sớm càng tốt, bà ta đã dồn hết tâm trí vào cô và Trương Hùng.

Nếu như người ngoài cửa không phải mẹ của Trương Hùng.

Chỉ sợ cô đã gọi cảnh sát để báo rằng Tề Thục Tuệ đang làm phiền bọn họ.

“Mỹ Lam, dù sao mẹ cũng là mẹ ruột của Trương Hùng, là mẹ chồng của con, sao con có thể để mẹ đứng ở ngoài cửa như vậy, đây chính là bất hiếu, con không sợ mẹ sẽ đi gặp hiệu trưởng trường con để nói sao!”

Tính tình của bà ta đã nhẫn nhịn đến cực điểm, năm lần bảy lượt bị sập cửa ngày trước mặt, cho dù là thánh nhân chỉ sợ cũng phải tức giận.

Hứa Mỹ Lam nghe vậy liền cười lạnh một tiếng, nổi giận nói: “Được, bà có thể đi tìm ngay bây giờ, vừa lúc cho hiệu trưởng nghe một chút, một người mẹ ruột khuỷ tay luôn quẹo ra ngoài giống như bà, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy!”
“Cô, sao cô có thể nói chuyện với mẹ chồng của mình như thế được!” Tề Thục Tuệ gần như tức giận sắp chết.

Hứa Mỹ Lam thì lại làm sao, cô đã thấy rất nhiều cực phẩm, nhưng cô chưa bao giờ thấy cực phẩm nào đến mức này!
“Bà Tề, ai trong chúng tôi cũng thừa nhận bà là mẹ chồng, xin bà đừng nói bậy được không!”
Hứa Mỹ Lam không muốn đinh líu đến một người như vậy, thậm chí còn không muốn gọi bà ta là dì.

Ở bên ngoài, Tề Thục Tuệ dùng sức đập cửa vài cái, n.g.ự.c phập phồng vì tức giận, thật sự muốn xông vào tát cho cô mấy bàn tay, đáng tiếc Hứa Mỹ Lam chính là không mở cửa, khiến cho bà ta không còn nơi nào để trút giận..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận