Ta Xuyên Về Quá Khứ Mang Theo Không Gian Kì Diệu Bên Người

Lần này chủ yếu là bởi vì cô vừa xuyên tới một thế giới xa lạ, nhìn bề ngoài không có gì, nhưng thực ra trong lòng đang hoảng loạn, may mắn là có không gian tồn tại đã giảm bớt cảm giác hoảng sợ của cô.

Hôm nay bị hai lần đả kích như vậy, đã kích thích chức năng tự bảo vệ sâu trong lòng cô, tiềm thức nói cho cô biết, chỉ cần cô rời đi, mọi thứ sẽ trở lại như cũ.

May mắn thay, Trương Hùng phản ứng cũng không chậm, khi Hứa Mỹ Lam sắp chìm vào trong đó, anh bất ngờ ôm lấy cô và kéo cô ra khỏi tình trạng tự kỷ.

“Cô gái ngốc, em có thể đến bên anh là niềm hạnh phúc lớn nhất của anh. Anh yêu thương em còn không hết, làm sao nỡ rời xa em!" Trương Hùng dở khóc dở cười, ôm Hứa Mỹ Lam càng chặt hơn, bàn tay to xoa đầu cô, cho cô cảm giác an toàn, trong lòng anh lại rất chua sót.

Cũng không biết những năm này cô đã trải qua điều gì mà khiến cô phải dùng cách này để tìm kiếm sự an toàn.

May mắn thay, dưới sự ảnh hưởng của chú Đổng và những năm nay dưới sự dạy dỗ vô tình cũng như cố ý của chú ấy, anh lập tức phát hiện ra cô có điều gì đó không ổn và nhanh chóng phản ứng.

Nếu không, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được!


Hứa Mỹ Lam được bao bọc bởi một nguồn nhiệt ấm áp, dưới sự trấn an của Trương Hùng, hơi thở của cô dần trở nên đều đặn.

Trương Hùng ôm cô một lúc, cho đến khi cảm thấy Hứa Mỹ Lam thực sự đã ngủ say, anh mới đặt cô lên giường, lấy nước ấm lau mặt, tay chân cho cô, để cô chìm vào giấc ngủ.

Nhưng trong lòng anh đang nghĩ rằng anh nên đi tìm chú Đổng và học tập chăm chỉ với chú ấy một thời gian.

Hứa Mỹ Lam lần này ngủ rất thoải mái, khi cô mở mắt ra lần nữa, mặt trời đã lên cao.

Hứa Mỹ Lam ngồi dậy, nhớ lại chuyện tối hôm qua, cô nhớ đã nói với Trương Hùng về việc làm mất tiền, Trương Hùng vòng tay ôm lấy cô an ủi, bảo cô đừng lo, chút tiền ấy anh anh rất mau sẽ kiếm lại được.

Cuối cùng hình như chính mình còn ngủ say trong lòng anh nên có chút xấu hổ, cảm thấy chính mình có chút làm quá.

Nhưng mà, không gian này đang phát sinh chuyện gì vậy, làm sao lại vô duyên vô cớ đột nhiên xuất hiện ở trong đầu cô, sau đó đột nhiên biến mất, quan trọng nhất chính là vật tư cùng tiền tài đều ở trong không gian!

Hứa Mỹ Lam đau lòng, Trương Hùng mặc dù không nói gì cô, nhưng cô cũng cảm thấy đau lòng.

Đáng tiếc những món đồ vàng bạc ngọc bích mà Chương Hùng đổi về, cô còn chưa kịp mang đã biến mất!

Đột nhiên, qua lớp chăn bông, Hứa Mỹ Lam cảm thấy có thứ gì đó đang đè lên đùi mình, cô vô thức liếc nhìn nó. “Này, chuyện gì thế này!” Nguyên lai thứ xuất hiện trên chăn không phải cái gì khác, mà là ngọc bội, vàng bạc mà cô cất ở trong không gian.

Đôi mắt Hứa Mỹ Lam đột nhiên sáng lên, cô theo bản năng kiểm tra không gian, lần này, thứ xuất hiện trong đầu cô không còn là một khoảng trống, mà là không gian của cô.


Nhưng mà, sau một lúc, Hứa Mỹ Lam mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt không thể tin được, ba ngôi nhà tranh cùng một mảnh đất xuất hiện ở trong không gian của cô từ lúc nào!

Đúng vậy, nàng rõ ràng cảm nhận được những thứ trước kia vẫn còn, nhưng khác biệt là không chỉ có thêm ba ngôi nhà tranh, mà còn có thêm hai mẫu đất!

Những thứ ban đầu được đặt trong không gian hiện đang ở một trong những căn phòng của ngôi nhà tranh.

Đột nhiên, Hứa Mỹ Lam biến mất khỏi giường, khoảnh khắc tiếp theo cô đã xuất hiện trong ngôi nhà tranh trong không gian.

Hứa Mỹ Lam dùng chân trần giẫm trên mặt đất, hơi lạnh chạm vào khiến cô tin rằng đây không phải là mơ.

Hứa Mỹ Lam tìm thấy một đôi giày vải trong đống đồ và mang vào, sau đó cô tò mò nhìn xung quanh.

Sau khi rời khỏi nơi để đồ, cô đi tới gian nhà chính, trong gian nhà chính có bày một cái bàn bát tiên, trên bàn còn có một phong thư, trên đó viết 'Người có duyên mở ra'!

Hứa Mỹ Lam cầm bức thư lên và mở ra, trong đó giải thích nguồn gốc của không gian này, không gian đột nhiên xuất hiện trong đầu cô hóa ra là ảo ảnh của chiếc nhẫn thủy tinh nhỏ mà cô đã đeo trước đó.


Cô còn nhớ rõ khi còn ở cô nhi viện, cô nhặt được chiếc nhẫn nhỏ trên đường, vì thấy đẹp nên đã đeo vào ngón tay hai ngày.

Thật đáng tiếc bị một cô bé ở cùng trại trẻ mồ côi yêu thích, cô không cho, cô gái nhỏ đó sẽ cùng với những cậu bé khác bắt nạt cô, trong lúc tranh chấp, cô không cẩn thận, làm chiếc nhẫn vỡ nát!

Lúc đó mặc dù cô đã buồn trong vài ngày, nhưng khi cô lớn lên, vấn đề này được giữ ở nơi sâu nhất trong trái tim cô.

Nếu cô không đọc phần giới thiệu của bức thư này, có lẽ cô sẽ không nhớ tới.

Thì ra đây mới là bộ dáng thật sự của không gian, chiếc nhẫn thủy tinh và viên tinh thạch màu tím mà cô có được ngày hôm qua vốn là một, nhưng sau đó không biết xảy ra chuyện gì, hai thứ đó rơi vào thời gian và không gian khác nhau, giờ lại rơi vào trong tay của một người.

Bây giờ hai thứ đó lại gặp nhau, sau đó lại hoà thành một, không gian lại trở lại hình dáng ban đầu.

Chỉ có thể nói, đây là cơ duyên của Hứa Mỹ Lam, trốn cũng không thể trốn khỏi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận