Ta Xuyên Về Quá Khứ Mang Theo Không Gian Kì Diệu Bên Người

Dừng lại một chút, Hứa Mỹ Lam lại nói tiếp, “Có một câu tôi muốn nói với cô, cô gái nhỏ, cô không nên mù quáng nghe theo lời người khác nói, có đôi khi, thứ cô nhìn thấy là đóa hoa rực rỡ, nhưng khi cô hái lên để thưởng thức, thì lại nhận ra bên trong đó có một con rắn độc!”

Nói xong Hứa Mỹ Lam nghĩ lại, có phải cô nói quá khó hiểu hay không, cô sợ cô gái nhỏ kia nghe không hiểu, vì vậy lại nói thêm một câu.

“Cô gái nhỏ, cẩn thận đấy, coi chừng rắn độc, không chừng một ngày nào đó lại bị cắn, thật đáng thương quá đi!”

Hứa Mỹ Lam vừa nói vừa lắc đầu, điệu bộ cô đang trách trời thương người nhìn rất giống.

Một số người đã đoán được chuyện này, nhìn thấy vẻ mặt khoa trương của Hứa Mỹ Lam, tất cả đều cười phá lên.


“Cười cái gì, cười cái gì mà cười, mọi người cũng đừng quên, hai người bọn họ những tên khốn khiếp, ở trước mặt mọi người lại dám đánh anh hai và chị dâu của mình!”

Đại Lưu không thể để Hứa Mỹ Lam và Trương Hùng sống tốt được, thấy mọi người có ý tốt với họ, làm sao bà ta có thể ngồi yên!

Những lời thô tục được thốt ra, nói như vậy ngày thường không thiếu ở sau lưng mắng họ.

“Này, Đại Lưu đây chính là bà không đúng rồi, dù có nói thế nào Trương Hùng cũng là con trai của bà, nghe giọng điệu của bà như này, người không biết chuyện còn tưởng rằng cậu ấy là kẻ thù của bà đấy!”

Một bà lão nhỏ tuổi hơn Đại Lưu một chút mở miệng nói, ánh mắt hướng về phía bà ta mang ý nghĩa sâu xa.

“Tôi mắng con trai của tôi, thì có liên quan gì đến bà, còn mày đồ khốn khiếp đê tiện, ở đây có rất nhiều người làm chứng cho việc mày đánh Tiểu Vũ, không phải mày muốn phủ nhận liền có thể phủ nhận như vậy đâu!”

Đại Lưu nói bà lão kia một câu, rồi lại chỉ tay vào Trương Hùng ánh mắt âm độc. “Mẹ cứ việc nói thẳng đi, chuyện này mẹ muốn giải quyết như thế nào?” Trương Hùng không kiên nhẫn nghe bà ta lải nhải, liền hỏi vì sao hôm nay lại tới đây.

Đại Lưu còn tưởng rằng anh chịu nhượng bộ, khóe miệng cong lên một nụ cười đắc thắng, nếp nhăn trên mặt cũng sâu thêm một chút.


“Vì mày là con trai của tao, nên tao không thể làm quá phận, như vậy đi, chỉ cần mày đem ngôi nhà mày đang ở này đổi lấy ngôi nhà cũ ở cuối thôn phía tây, chuyện này coi như chưa từng xảy ra.”

“Xôn xao,” Đại Lưu vừa nói ra, ở đây tất cả mọi người đang xem náo nhiệt đều lập tức trở nên bình tĩnh lại, ngôi nhà cũ ở cuối thôn phía Tây đã bao nhiêu năm rồi không được sửa chữa, gỗ bên trong cũng sớm đã mục nát từ lâu, căn bản không thể ở được.

Đổi một ngôi nhà khang trang sáng sủa như vậy lấy một ngôi nhà dột nát, Đại Lưu rõ ràng là có kế hoạch lại đây gây sự.

Nếu như thế mà còn gọi là không quá đáng, vậy như thế nào mới tính quá đáng đây!

Đại Lưu không quan tâm người khác nghĩ gì, mấy năm nay bà đều cung phụng cái tên xui xẻo này, còn không phải vì muốn lấy ngôi nhà này.

Ai ngờ Trương Hùng lại gian xảo như vậy, mặc dù người đã lừa đi qua, nhà ở lại không muốn bọn họ chạm vào, ngay cả bà muốn trồng rau và nuôi gà Trương Hùng cũng không cho phép.


Nếu không phải vì số tiền nó đem về hai ba đồng tiền mỗi tháng, thì bà ta đã đuổi anh đi từ lâu rồi.

Còn khi nó kết hôn thì lại càng quá đáng, bà chỉ mới nói câu phân gia, nhưng lại không nghĩ tới nó cùng người vợ ốm yếu của nó kiên cường chuyển về nơi ở cũ.

Làm cho bà tốn nhiều thời gian nịnh bợ như vậy đều hoàn toàn vô ích! Cũng may lần này nó tự mình đưa tới cửa, bất luận như thế nào nhất định phải lấy được căn nhà này!

“Trời còn chưa tối, đã có người mơ mộng hão huyền rồi. Chẳng lẽ đầu óc không tốt, coi người ta như là kẻ ngốc hay sao!”

Hứa Mỹ Lam không một chút kiêng nể mà giễu cợt, thật sự những người này đã coi cô như người đã chết, huống chi Trương Hùng bây giờ là chồng của cô, ngôi nhà này hiện tại là tài sản chung của cô và Trương Hùng, làm sao có thể nói đổi là đổi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận