Ta Xuyên Về Quá Khứ Mang Theo Không Gian Kì Diệu Bên Người

Ông cả chỉ tay vào Đại Lưu, nháy mắt ra hiệu cho chú Đổng, lời nói có ý nghĩa sâu xa, e rằng chỉ có bọn họ mới hiểu được.

“Bác cả cứ yên tâm, cháu đảm bảo bác sẽ hài lòng.” Chú Đổng cười cười, từ trong túi xách lấy ra một gói da trâu, rồi đi tới chỗ Đại Lưu ngồi xổm xuống, mở gói da trâu ra, những hàng kim châm bằng bạc sáng bóng xuất hiện trước mặt mọi người.

Một số người nhát gan nhìn thấy những cây kim châm dày đặc, không khỏi sợ hãi kêu lên một tiếng “Tê”.

Đại Lưu vốn đang giả bộ hôn mê, đột nhiên cảm giác bầu không khí xung quanh có cái gì đó không đúng, nhịn không được khẽ hí một mắt ra.

Đập vào mắt bà đầu tiên chính là từng hàng kim châm lóe sáng, tỏa ra ánh bạc.


Chú Đổng cũng không biết vô tình hay là cố ý, đột nhiên lấy ra một cây to nhất, cầm trong tay nghịch nghịch một chút.

Trong miệng phát ra âm thanh chậc chậc, “Hôn mê lâu như vậy vẫn chưa tỉnh lại, xem ra bệnh cũng không nhẹ, cây nhỏ nhất định không được. Không bằng lấy cái này thử xem sao.”

Nói xong ông ấy giơ tay muốn đ.â.m vào thái dương của Đại Lưu với tốc độ nhanh đến mức Tiểu Dương ở gần nhất cũng không kịp trở tay ngăn cản, dĩ nhiên không biết đó chỉ là vô tình hay cố ý!

“A, mau cút đi, cái đồ bán cao da chó!” Đại Lưu thấy chú Đổng làm thật, nếu như bị kim dày như vậy đ.â.m vào thái dương, làm sao bà có thể sống sót được.

Cho nên cũng không quan tâm là mình đang giả bộ ngất xỉu, mạng vẫn là quan trọng hơn, bà ta đẩy chú Đổng ra, cả người bật dậy, động tác của bà ta rất nhanh nhẹn, trông không giống như đang bị bệnh.

Bây giờ, cho dù ngu xuẩn đến đâu, người ta cũng sẽ biết bà lão này đang giả vờ hôn mê! “Đại Lưu sao bà lại xấu tính như vậy? Chúng ta còn vì bà mà bênh vực cho bà, vậy mà bà giả vờ ngất đi để lừa gạt chúng ta!” Một bà lão dẫn đầu mở miệng bệnh vực Đại Lưu cảm thấy tức giận, cho dù là ai bị lừa gạt như vậy cũng đều cảm thấy tức giận.

Đại Lưu lúc này cũng phản ứng lại đây, vừa nhìn thấy ánh mắt khinh thường của mọi người xung quanh, lần này bà ta thật sự rất luống cuống.


“Mọi người xin hãy nghe tôi nói, tôi vừa mới là thật sự ngất đi, tôi cũng chỉ mới vừa tỉnh lại mà thôi.”

Bây giờ không ai tin lời bà ta cả, mắt của bọn họ không có bị mù. Vừa rồi bà ta từ dưới đất đứng dậy hành động rất nhanh nhẹn, không giống như dáng vẻ như vừa mới tỉnh lại sau khi ngất đi.

“Phi, này bà Đại Lưu nói dối cũng nên có cái giới hạn. Bà thực sự coi chúng tôi như những kẻ ngốc đấy à!” Lúc này, dì Thúy Phân và những người khác đã nói xong về chiến tích của Hứa Mỹ Lam làm thế nào thu thập bà Vương, khi đến đây bắt gặp cảnh tượng này, suy nghĩ một chút thì cũng đủ đoán ra chuyện gì đang xảy ra!

Bà ấy vốn dĩ cùng Đại Lưu không ưa gì nhau, lúc này không dẫm một chân, thì còn chờ đến khi nào! Hơn nữa cô gái nhỏ mà bà xem trọng còn đang bị bắt nạt!

Đại Lưu hung tợn trừng mắt nhìn dì Thúy Phân, trong lòng nghĩ kế hoạch của bà ta đã hoàn toàn thất bại!


Đã như vậy, bà ta vẫn còn một át chủ bài nữa, mặc kệ nói như thế nào, bà ta vẫn là mẹ ruột của Trương Hùng, mẹ ruột làm Trương Hùng hiếu kính cũng không quá phận đi!

Nghĩ tới đây, Đại Lưu đứng thẳng người, trên mặt nở ra một nụ cười, nói với hai ông lão: “Bác cả, bác hai, cơn gió nào đã đưa hai bác đến đây vậy? Đứa nhỏ này cũng thật là, một chút cũng không hiểu chuyện, hai bác lớn tuổi như vậy mà nó còn đi quấy rầy.”

“Đại Lưu cô còn có mặt mũi để nói à, chúng ta mặc dù đã già rồi nhưng đầu óc vẫn còn rất minh mẫn chứ không phải là hai lão già hồ đồ, căn bản có thể phân biệt đúng sai, Tiểu Hùng là một người con trai hiếu thảo, cô nhìn xem, các người đã tra tấn thằng bé thành bộ dạng gì này!”

Ông hai là một người nóng tính, vừa nghe Đại Lưu nói, liền giận sôi máu, làm xấu thanh danh của Trương Hùng, khi nói Trương Hùng đánh anh trai và chị dâu, làm mẹ ruột tức giận đến ngất xỉu, hai ông làm sao có thể ngồi yên được nữa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận