Ta Xuyên Về Quá Khứ Mang Theo Không Gian Kì Diệu Bên Người

Ánh mắt Đại Lưu lóe lên, bà ta tuy rằng kiêu ngạo nhưng cũng biết ai không thể đắc tội, hai người này đúng lúc lại là những người bà không thể đắc tội.

“Bác hai nói sao vậy ạ, bất kể nói thế nào Trương Hùng cũng kêu cháu một tiếng mẹ, hơn nữa bình thường cháu cũng không có đối xử tệ với nó!” Đại Lưu tự cảm thấy mình nói không hề sai, ít nhất bà ta vẫn để anh bình an vô sự sống đến bây giờ không phải sao!

“Hừ, thật không thể nói lý!” Ông hai không muốn cùng một người đàn bà tranh cãi so đo với nhau. Ngược lại, ông nhìn người anh bên cạnh mình, ra hiệu cho ông ấy giải quyết.

Ông cả nhìn thấy ánh mắt đó, trong lòng bật cười người em trai của mình, vẫn là trước sau như một, vẫn luôn ghét đối phó với loại phụ nữ hỗn láo như này.

“Được rồi, Đại Lưu hôm nay cô tới đây mục đích thật sự là gì mau nói cho tôi biết, lúc nãy cô nói tới chuyện đổi nhà, vậy cô đừng nghĩ nữa, sẽ không có chuyện đó đâu.”


“Bác cả à, bác còn không biết cháu sao, ngoài miệng cháu nói những lời khó nghe như vậy thôi, nhưng thật sự bên trong cháu lại có ý tốt. Lúc nãy nói nó dùng căn nhà này đổi lấy căn nhà cũ kia cũng chỉ là nói đùa mà thôi.” Đại Lưu vội vàng giải thích.

Thật ra trong lòng bà ta hận c.h.ế.t đi được, nếu như không phải hai lão già này, bà ta tin rằng chỉ cần làm loạn, khóc lóc om sòm, giả vờ hai cái, cuối cùng rơi vài giọt nước mắt. Chắc chắn với áp lực đó cái tên xui xẻo kia sẽ ngoan ngoãn đem căn nhà đó cho bà ta, nhưng bây giờ lại thành ra thế này, bà ta cũng không biết phải kết thúc chuyện này như thế nào!

Ông cả nhướng mày, “Ồ, nói như vậy cái gì cô cũng không cần, có đúng vậy không!”

“Thực ra, chúng ta cũng không có biện pháp. Cháu trai của ông mấy ngày nay sức khỏe không tốt, chỉ muốn ăn thứ gì đó ngon, này không, vừa mới tan làm cơm cũng không thèm ăn liền nằm xuống ngủ ngay, lẩm bẩm nói muốn ăn mì sợi, nhưng chúng ta cả gia đình, cuộc sống quá căng thẳng túng thiếu, có thể ăn no là đã không tồi rồi. Nơi nào có thứ quý giá như vậy! Nên là muốn đến đây để thử vận ​​may mà thôi!”

Đại Lưu nói những lời này ra, một chút cũng không cảm thấy chột dạ, khi bà ta đến đây, bà ta đã bịa ra lời nói cho mình, ngay cả khi hai ông già này đến tìm chồng bà ta để xác minh kết quả cũng đều sẽ giống nhau.

Ông cả quả thật là bị tức giận đến bật cười, lúc Trương Hùng tìm ông nhờ ông làm chủ, ông còn nghĩ dù sao cũng là người một nhà, nên chỉ cần nói xin lỗi liền cho qua chuyện này. Nhưng hiện tại đối với loại người này vẫn là không thể quá nể mặt. “Trương Quốc Khởi, còn muốn trốn đến khi nào nữa hả!”

Ông cả hướng về phía đám đông hét lên một tiếng, làm cho người đang tìm chỗ trốn cảm thấy sợ hãi. Cơ thể đông cứng tại chỗ, không dám động đậy.


Dừng một chút, ông ta lén lút ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt sắc bén của ông cả, trong lòng Trương Quốc Khởi hồi hộp, ha hả cười ngây ngô một chút, đứng thẳng người ho nhẹ một tiếng.

“Sao mọi người đều ở đây vậy? Hóa ra ông cả và ông hai cũng có ở đây, anh cả mọi người đang họp sao?”

Ánh mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông đang trợn tròn mắt nói dối, ông cả cười nhạo một tiếng, nhưng cũng không trả lời, cười như không cười nhìn ông ta.

“Vợ của cậu vừa nói cậu muốn ăn mì sợi và cậu đang mệt mỏi nằm trên giường, hiện tại nhìn cậu rất khoẻ mạnh đấy thôi.”

Trương Quốc Khởi xấu hổ nói, “Ông cả đừng nghe cô ấy nói bậy, cháu chỉ nằm trên giường nghỉ ngơi một lát, không ngờ cô ấy lại dẫn theo những đứa nhỏ tới đây.”


“Được rồi, được rồi. Bây giờ đừng bao biện với tôi nữa, chỉ có các người mới biết rõ chuyện gì đang xảy ra, bây giờ tôi hỏi, cậu định sẽ kết thúc chuyện này như thế nào?”

Ông cả xua tay, vẻ mặt không còn chút kiên nhẫn nào.

“Lúc ấy chỉ là hiểu lầm thôi, xin lỗi đã để bác cả và bác hai cùng mọi người trong thôn phải lo lắng! Cháu sẽ dẫn bọn họ trở về ngay.”

Nói xong Trương Quốc Khởi liền xoay người chuẩn bị nói Đại Lưu và những người khác mau đi về nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận