Ta Xuyên Về Quá Khứ Mang Theo Không Gian Kì Diệu Bên Người

Trương Quốc Hưng nhìn con trai mình với ánh mắt hận sắt không thành thép! Người khác chăm chỉ kiếm công điểm, nhưng con trai ông lại không biết đang vội cái gì, cả ngày chỉ biết chạy ra ngoài!

Vì việc này, cũng không biết đã bị ông giáo huấn bao nhiêu lần, nhưng anh ta vẫn không chịu thay đổi, muốn bắt người lại để dạy dỗ, thì người liền biến mất không thấy tăm hơi, làm cho ông muốn tìm người trút giận cũng không thể tìm thấy!

“Được rồi, muốn giáo huấn con mình thì về nhà mà giáo huấn đi. Bây giờ đã muộn như vậy, Mỹ Lam và Tiểu Hùng đều đã quá mệt mỏi rồi. Ông không nên làm liên lụy bọn họ, thật đúng là!” Dương Quế Hoa lười chú ý đến hai cha con bọn họ, ngày nào cũng xảy ra chuyện như thế này.

Ngược lại đối với Hứa Mỹ Lam, khuôn mặt của bà ấy trở nên hiền từ, bà vỗ vai cô và nói: “Mỹ Lam, hôm nay đã làm cháu sợ hãi rồi, không sao đâu, bọn người xấu đã bị đánh đuổi đi hết cả rồi. Hai đứa cũng mau đi nghỉ ngơi đi.”

“Không sao đâu dì, thấy dì lợi hại như vậy, cháu không còn cảm thấy sợ hãi nữa.” Nghĩ đến cảnh Dương Quế Hoa túm lấy tóc của Đại Lưu, khuôn mặt Hứa Mỹ Lam tràn ngập ý cười.


“Ừm, vậy hai cháu nghỉ ngơi cho tốt nhé, chú dì đi về nhà đây.”

Dương Quế Hoa nói xong liền cùng Trương Quốc Hưng kéo Trương Ái Quốc vẻ mặt không tình nguyện cùng nhau bước ra ngoài.

“Được ạ, chú dì đi đường chậm lại một chút.”

Dương Quế Hoa xua tay, “Không cần lo cho chúng ta, đường về nhà chúng ta đã quá quen thuộc rồi. Nhanh chóng đóng cửa lại đi, kẻo những loại người không có mắt nhìn kia lại tới gây chuyện!”

Sau khi mọi người rời đi, Trương Hùng đóng cổng lại, rồi kéo Hứa Mỹ Lam vào trong nhà. Đưa giấy chứng nhận cắt đứt quan hệ của mình cho cô.

“Mỹ Lam, em giúp anh đem giấy chứng nhận này cất kĩ vào nhé, về sau chúng ta và cái gia đình kia không còn quan hệ gì nữa!”

“Được”, cô cầm lấy tờ giấy và nhìn nó một chút, không cảm thấy có bất kỳ khác biệt gì. “Thoát khỏi cha mẹ và anh em, anh rất vui sao!” Hứa Mỹ Lam nhìn thấy nụ cười trên môi anh, không nhịn được hỏi.

“Biểu hiện của anh rõ ràng như vậy sao?”


“Vui vẻ đều hiện rõ trên mặt anh!” Hứa Mỹ Lam cười khẽ.

Trương Hùng nghe vậy dừng lại một chút rồi khẽ thở dài, “Từ ngày bọn họ đuổi ông bà nội ra ngoài, anh đã mơ hồ có ý nghĩ này, sau này vì một số chuyện mà bị trì hoãn nhiều năm, cho đến hôm nay mới khiến anh hạ quyết tâm một lần nữa!”

Hứa Mỹ Lam không biết điều gì đã khiến anh hạ quyết tâm như vậy, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc cô cảm thấy đau lòng người đàn ông này.

Hơn hai mươi tuổi, nên là tràn đầy năng lượng, vô tư vô lo, hầu hết những người ở độ tuổi này vẫn còn đang sống dưới sự bảo bọc của cha mẹ, nhưng Trương Hùng đã tự mình chạy vạy khắp nơi để lấp đầy bụng của bản thân.

Ở đây không giống như thế giới mà cô từng sống, nơi kiếm tiền rất dễ dàng, chỉ cần sẵn sàng chịu khổ, chắc chắn sẽ không c.h.ế.t đói. Nếu muốn lấp đầy cái bụng đói, phải cố gắng bằng cả mạng sống!


“Thật ra trong lòng anh còn có nhiều chuyện vẫn chưa thể hiểu được.” Trương Hùng ngẫm nghĩ, nói ra suy nghĩ của mình.

“Ông cả nói với chú hai Trương là, anh đã qua sinh nhật mười tám tuổi là có ý gì, chắc chắn họ có điều gì đó giấu anh.” Hứa Mỹ Lam cười thầm, vừa mới ký giấy chứng nhận cắt đứt quan hệ. Ngay sau đó liền không gọi là cha nữa, cũng không biết Trương Quốc Khởi nghe được có tức c.h.ế.t hay không!

Thật ra cô cũng cảm thấy hôm nay những người này có chút kỳ quái, “À, đúng rồi, trước đây không nghĩ tới, anh có cảm giác thấy chị dâu cả có chút không được tự nhiên không?”

Hứa Mỹ Lam cũng không biết được đó là cảm giác gì, dù sao chỉ là không được tự nhiên, cảm giác hiện tại cô ta không nên là cái dạng này!

Nói đến Tiểu Dương, trong nháy mắt Trương Hùng trở nên nghiêm túc, ký ức xa xưa ùa vào não như thác lũ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận