Ta Xuyên Về Quá Khứ Mang Theo Không Gian Kì Diệu Bên Người

Đại Lưu không biết chính mình bị làm sao, dưới áp lực của Trương Hùng, cơ thể bà ta như hóa đá, không thể cử động.

“Chị này, chị còn có việc gì sao?” Một người mặc thường phục nhìn thấy Đại Lưu đang ngơ ngác đứng trước cửa nhà người ta. Trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ người này bị bệnh thần kinh sao.

Đại Lưu muốn nói chính mình có việc, nhưng bà ta lại không thể động đậy được, hé miệng ra rồi lại khép vào, làm sao cũng không nói được lời nào.

Đại Lưu hoảng sợ mở to mắt, bà làm sao vậy, sao ngay cả nói cũng không nói được!

“Còn không mau đi, có muốn tôi mời bà vào uống trà sao!” Trương Hùng đã đi tới cửa, lạnh lùng nhìn Đại Lưu một cái.


Hai chân bà Đại Lưu run lên, trong nháy mắt cả người khôi phục lại tri giác, ánh mắt bà ta nhìn Trương Hùng như nhìn thấy ma vậy, lúc này không dám ở lại đây nữa, lập tức nhanh chân chạy đi, thậm chí còn để quên cái liềm ở dưới đất.

Cái người ban đầu mặc thường phục hỏi chuyện nhìn thấy vậy, càng thêm chắc chắn bà Đại Lưu là một kẻ tâm thần, Trương Hùng nhìn bóng dáng Đại Lưu chạy xa, khoé môi anh nhếch lên cười lạnh một tiếng, rồi nhanh chóng biến mất.

“Mỹ Lam là anh, em mở cửa ra đi!” Trương Hùng nhẹ giọng gọi vào trong, sợ không cẩn thận sẽ dọa đến người bên trong.

Hứa Mỹ Lam nghe thấy giọng nói của Trương Hùng, cô vội vàng chạy nhanh ra mở cửa, khi ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt quen thuộc của Trương Hùng, cô thở phào nhẹ nhõm.

“Sao anh lại quay lại, à đúng rồi, anh quay lại có gặp ai không?” Hứa Mỹ Lam nhìn xung quanh, thấy ngoại trừ hai người đàn ông đi theo Trương Hùng ra, gần như không thấy một bóng người nào nữa. Tuy nhiên, hai người này trông rất quen, như thể cô đã từng gặp qua ở đâu đó, Hứa Mỹ Lam xoa xoa thái dương, cảm thấy hơi bối rối.

“Chào đồng chí Hứa Mỹ Lam, đồng chí còn nhớ chúng tôi không?”

Hai người mặc thường phục đã nhìn thấy Hứa Mỹ Lam và xác nhận rằng cô chính là người ngày hôm qua đã đến báo tin, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bước lên để Hứa Mỹ Lam cẩn thận nhận dạng. Hứa Mỹ Lam thấy hai người họ cũng có chút quen mắt, cho nên để giữ thể diện, cô suy nghĩ kỹ, đột nhiên hai mắt sáng ngời, nhìn về phía hai người họ.

“Ồ, thì ra là hai chú, mau vào đi, vừa rồi cháu không nhận ra chú, thật xin lỗi!”


Mời hai người vào sân, Hứa Mỹ Lam mời họ ngồi xuống chiếc bàn đá trong sân, lúc này mới nháy mắt với Trương Hùng. Anh liền hiểu ý, ngồi ở trước bàn đá, bắt đầu tuỳ ý cùng hai người nói chuyện phiếm.

Hứa Mỹ Lam nhìn thấy liền mỉm cười rồi trở vào phòng rót hai tách trà đường cho hai người. Hai người mặc thường phục cũng không khách sáo, hơn nữa bọn họ cũng bận rộn thời gian dài như vậy, quả thật họ rất đói bụng.

“Hai chú đến đây là có chuyện gì sao?”

Trong hai người mặc thường phục, một người lớn tuổi hơn tên là Tề Lôi, người nhỏ hơn tên là Tề Vũ và hai người họ là anh em của nhau, nếu nhìn kỹ, không khó để nhận thấy lông mày của cả hai có phần giống nhau.

Hai người nhìn nhau, vẫn là Tề Lôi mở miệng giải thích.


“Đồng chí vẫn là gọi chúng tôi bằng tên đi. Tôi tên là Tề Lôi và đây là em trai tôi tên là Tề Vũ. Lần này chúng tôi đến tìm cô, thực sự là một chuyện tốt. Đêm qua, cảnh sát phá được một vụ án ở trấn trên, đã phát hiện có bọn buôn bán trẻ em, trong đó công lao lớn nhất chính là cô đây – nữ anh hùng nhỏ.”

Hứa Mỹ Lam lắc đầu mỉm cười khi nghe những lời đó: “Chú Tề Lôi, chú đừng nghiêm trọng quá, cháu cũng chỉ làm những chuyện mà mỗi công dân nên làm thôi. Nếu như cháu không có bí mật báo tin, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ bị bắt thôi!”

Cô không nghĩ mình có công lao gì cả, cùng lắm chính là chạy nhanh đến đồn cảnh sát một chuyến thôi.

Hai anh em Tề Lôi, Tề Vũ và các đồng nghiệp khác ở đồn cảnh sát lại không cho là như vậy.

Nếu Hứa Mỹ Lam không báo tin, làm sao bọn họ có thể một lưới bắt hết bọn buôn người ở vùng này một cách dễ dàng như vậy, hơn nữa còn bình an cứu ra những đứa trẻ kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận