Chưa kể, vị sữa bột này cũng rất ngon miệng. “Đúng rồi, bác sĩ Thành kia có nói khi nào thì anh có thể xuất viện không?” Trương Hùng để ý nhất chính là cái này, ở trong bệnh viện cũng không tiện, dù sao vết thương cũng không nặng, còn không bằng về nhà nghỉ ngơi có khi sẽ thoải mái hơn!
Làm sao Hứa Mỹ Lam không hiểu được suy nghĩ của Trương Hùng, tuy nhiên chuyện này dù có thương anh cô cũng không thể làm gì được.
Cô lắc đầu nói, “Người ta nói ít nhất phải ở lại bệnh viện ba ngày, sau ba ngày có thể rời đi hoặc ở lại thì tuỳ chúng ta.”
Này một câu, đã đánh tan ý định về nhà của Trương Hùng. Trong lòng anh đối với người đã c.h.é.m mình một rìu Đông Bắc Hổ càng là hận muốn chết, cũng thật tình cờ khi nghĩ đến Đông Bắc Hổ, thì liền thấy Tề Lôi gõ cửa và từ bên ngoài đi vào.
Đương nhiên, phía sau ông ấy là hai người đàn ông trung niên và một người thanh niên tuổi ngoài hai mươi. Trên cổ của người thanh niên này đeo một chiếc máy ảnh, có vẻ như anh ta là người chuyên chụp ảnh cho mọi người. Mấy người kia trên tay mang theo những đồ vật khác nữa.
Vừa nhìn tư thế này, hai người liền liếc nhìn nhau, đoán ra lai lịch của những người này.
Thật ra đây là lần đầu tiên Tề Lôi vào phòng, nhìn thấy Trương Hùng nằm trên giường bệnh, thấy anh ngồi dựa vào đầu giường dùng ánh mắt chăm chú quan sát bọn họ, trong lòng vui mừng khôn xiết: “Ha ha, Trương Hùng, chàng trai trẻ này rốt cục cũng đã tỉnh lại rồi!”
Trương Hùng nghe vậy khẽ cười một tiếng với Tề Lôi và gật đầu, “Chú Tề, đã làm chú lo lắng rồi, thật là ngại quá!”
“Nói gì vậy, muốn nói ngại hẳn là chúng tôi mới đúng, nếu không phải nhờ cậu, tên Đông Bắc Hổ kia còn không biết muốn hại biết bao nhiêu người nữa.” Tề Lôi vẻ mặt nghiêm nghị, trong lòng của Tề Lôi tràn ngập cảm kích.
“Được rồi, chú Tề hai người đừng cho nhau khiêm nhượng, sao chú không giới thiệu cho chúng cháu một chút đi, đây là ai vậy?” Hứa Mỹ Lam nháy mắt ra hiệu với Tề Lôi, ý bảo chú ấy đừng quên còn có những người khác trong phòng, trong đó có một người đàn ông trung niên có tướng mạo của người có địa vị cao, tốt hơn hết là đừng bỏ qua họ, đến lúc đó Tề Lôi sẽ lại bị làm khó dễ.
Tề Lôi đã làm việc trong một xã hội phức tạp nhiều năm như vậy, làm sao ông ấy có thể không nhìn ra ý của Hứa Mỹ Lam, trong lòng ông ấy đối với hai vợ chồng này càng thêm yêu thích hơn một chút, tươi cười giới thiệu cho họ về những người này.
“Thư ký An và trợ lý, hai người này chính là người mà tôi đã nói cho hai vị, người có công lớn nhất trong việc bắt giữ Đông Bắc Hổ là Trương Hùng và vợ cậu ấy, đồng chí Hứa Mỹ Lam. Trương Hùng, Hứa Mỹ Lam, ba người này là từ thành phố đến thư ký An, Hợp trợ lý, còn có phóng viên đài truyền hình.”
“Xin chào mọi người!”
Hai bên chào hỏi nhau, cầm trong tay phần thưởng đưa cho Hứa Mỹ Lam, hai bên nói vài câu khách sáo, lúc này mới ngồi xuống.
Cũng may trong phòng này có hai cái ghế dài lớn, nếu không các nhân vật lớn như này lại đứng nói chuyện với bọn họ sẽ hơi khó xử.
Mấy người trò chuyện một lúc, hỏi về tình trạng vết thương của Trương Hùng, Trương Hùng trả lời từng người một.
Sau khi cuộc nói chuyện kết thúc, vẻ mặt của thư ký An trở nên nghiêm túc và bắt đầu nói về việc chính.
“Hôm nay chúng tôi có mặt ở đây chủ yếu là để trao phần thưởng của tỉnh cho hai người. Đông Bắc Hổ đã làm rất nhiều việc ác. Trong những năm qua đã tốn rất nhiều nhân lực và nguồn lực để truy bắt anh ta, nhưng bây giờ cô và chồng cô đã bắt được anh ta. Tôi thay mặt những gia đình bị Đông Bắc Hổ làm hại bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đến hai người!”
Nói xong, thư ký An đứng dậy và thậm chí còn cúi đầu thật sâu trước Hứa Mỹ Lam và Trương Hùng!
Hai người thấy vậy lập tức tránh sang một bên né tránh.