Kiều Mạn Nhi, 22t, lớn lên trong một cô nhi viện nhỏ là một người đầy tài năng trong nhiều lĩnh vực từ y học, sinh học cho tới hóa học, ẩm thực,...!Cô ấy là mẫu người lý tưởng của rất nhiều người.
Nhưng cô ấy cũng có một mặt rất bình dị, cô ấy là một con mọt truyện chính hiệu.
Ai có thể nghĩ được một con người tài năng như cô ấy lại đam mê với truyện nhiều như vậy.
Đặt quyển sách lên bàn, cô suy ngẫm về những câu truyện trong sách, " nếu mình thật sự xuyên về cổ đại mình sẽ không ngu ngốc như bọn họ mà mình sẽ chọn một cuộc sống an nhàn tự tại thay vì đào tạo thế lực gì đó, không phải có câu biết càng nhiều chết càng nhanh sao".
Cô tự nói với chính mình như để tránh gặp sai lầm đó.
Sau khi đã giải tỏa mình cô cười một nụ cười thật tươi sau đó đi ngủ.
Trong khi cô ngủ các quyển sách về truyện cổ đại trong phòng đồng loạt xuất ra một luồn sáng bay về phía cô gái nào đó như để biểu thị sự tức giận về lời nói của cô.
Sáng hôm sau, cô gái nào đó thức dậy bởi sự ồn ào của chim chóc và gà, vịt ,...!
Nhận thấy có điều gì đó không đúng, cô mở mắt ra đập vào mặt cô là một luồng ký ức khổng lồ và một căn phòng nhỏ tồi tàn cô rối lên nhéo thử chính mình thử cảm giác, " a...a..
đau thật, vậy là mình thật sự xuyên không??" cô nhanh chóng ổn định tinh thần lại nhờ ý chi mạnh mẽ của bản thân
Cố gắng tiếp thu nguồn kí ức của thân thể, cô được biết đây là Hoàng võ đại lục, đại lục này có 4 quốc gia lớn
Đông Xuyên Quốc
Tây Lĩnh Quốc
Nam Việt Quốc
Bắc Vũ quốc
Cô bây giờ đang ở Bắc Vũ Quốc do Hiên Viên Chính cai trị.
Đại lục này lấy võ là trọng, hằng năm đều có hội tỉ võ diễn ra.
Võ công ở đây là nội lực được phân chia theo màu sắc.
Củng cố tạm thời về tin tức xong Mạn Nhi bắt đầu đánh giá nơi ở
Căn phòng nhỏ khoảng 5 mét vuông, có một bộ bàn ghế nhỏ, một cái tủ đồ nhỏ, một cái bàn trang điểm nhỏ mf trên đó chỉ có mỗi chiếc gương, và món cuối cùng trong phòng nữa là cái giường rách nát mà cô đang nằm.
Các đồ vật trong phòng đều đã bị hư hại vì thời gian.
Ngay cả mái nhà cũng dột nát, chỉ có cái sân còn có một cây cổ thụ là tạm ổn nhất thôi
Thở sài một hơi, Mạn Nhi nhăn mi lại cô cảm thấy tội nghiệp cho thân thể này, tại sao một người hiền lành như vậy mà lại phải sống một cuộc sống ngay cả nô tì còn không bằng đây.
Cô nhìn lại thân thể mình, rõ ràng đã là một cô nương 16 lại có thân hình của một đứa trẻ 12, cô tìm đến chiếc gương soi trên bàn, nhìn vào đó là một gương mặt đầy bùn đất lại không che dấu được vẻ đẹp thuần khiết của gương mặt thiếu nữ.
Cô cũng cảm thấy may mắn vì khuôn mặt này lại giống y hệt khuôn mặt của cô ở thời hiện đại.
Cô bước chân xuống giường, đến trước tủ đồ và mở nó ra, chọn một bộ đồ màu xanh dương có viền trắng ở đuôi váy được xem là tạm được mặc vào sau đó ra ngoài tìm hiểu rõ hơn về nơi này.
Mọi thứ của cô từ đồ ăn thức uống cho tới trang phục hầu như là do các nô tì thấy tội nghiệp nên mới mua cho nếu không bây giờ cô chưa chắc xuyên qua được nơi này