Thấy nàng ta khinh thường mình, Hoàng Khải Thiên càng tức giận, hắn vung chưởng muốn đánh vào cô, chưởng lực vừa ra, ba người còn lại đều bất ngờ bởi cách hành sử của hắn, vội tung thêm chưởng khác, đổi hướng chưởng lực vừa rồi.
Hai nguồn nội lực cùng va vào tường, một tiếng " ầm " làm bức tường sụp đổ.
Kiều Hoa quay lại, nhìn thấy uy lực của chưởng lực đó thực sự rất lớn, không hiểu sao một nguồn tức giận trào lên, cô dùng công pháp, tốc hành đến chỗ hắn trong chốc lát, dùng tay bóp chặt cổ hắn, ánh mắt tựa như biển sao của cô cũng trở thành một vực sâu vô thẳm, như có thể hút linh hồn người vào.
Cô nơi nhỏ với hắn:
" Ngươi vừa có ý định giết ta sao, ngươi cảm thấy mình là ai, là thái tử của một nước thì có quyền làm vậy sao, ta cho ngươi biết, ta đã hiền rồi thì đừng chọc giận ta, nếu tính khí của ta thật sự bộc phát thì không biết có bao nhiều chết đâu".
Cô vừa nói vừa siết chặt tay hơn, sau khi cô nói xong thì ánh mắt trở lại bình thường.
Mọi người và Hoàng Khải Thiên đều bất ngờ trước một loạt hành động của cô.
Lần đầu tiên trong đời mọi người đối mặt với ánh mắt sắt lạnh như vậy, ngay cả Hiên Viên Thụ Phong và Võ Thanh Tư cũng không nhịn được mà lạnh sống lưng, quá khủng bố rồi, tiểu muội nhà bọn từ khi nào lại khủng bố đến như vậy cơ chứ.
Người bị siết cổ nãy giờ sau khi được thả ra vẫn chưa kịp hồi thần lại, hắn cảm nhận được võ lực của nàng ta không bằng hắn, nhưng trong đôi mắt của nàng ta lại có một luồng sứ mạnh quỷ dị muốn cắn nuốt linh hồn hắn, quá quỷ dị rồi, hắn còn cảm nhận được từng chút linh hồn của mình bị hao mòn đi vì ánh mắt đó.
Dạo một vòng quỷ môn quan trở về, mọi người còn chưa kịp thích nghi đã nghe được tiếng nói:
" Tổng tiền bồi thường mà công tử đây cần trả cho chúng tôi là một ngàn lượng hoàng kim.
Trong đó, hai trăm lượng là để bồi thường tiền tổn thất của Nhai Thiên Lâu, số còn lại là tiền bồi thường tinh thần của ta.
Vị công tử này có ý kiến gì không, nếu không có thì mời lăn tay lên đây".
Trở lại vẻ thường hoạt bát, việc đầu tiên cô làm chính là đòi tiền nợ a, ba bốn nam nhân cảm thấy thật bi kịch, sát thần biến mất lại sinh ra một người ham tiền như thế này sao, nếu không phải ban nãy bọn họ nhìn thấy một cô như kia thì bây giờ họ vẫn nghĩ cô tầm thường dễ dụ.
Hoàng Khải Thiên rời đi mang ngân lượng tới, ba người còn lại thì vẫn đứng lì ra đó, cô không khỏi tò mò:
" Các ngươi còn ở đây làm gì a, mau về đi a, ta còn rất nhiều việc phải làm, không rảnh ngồi chơi với các ngươi".
Cô đuôi người thẳng tay, mọi người xung quanh đều nhìn cô bằng ánh mắt quái lạ, cô tư vậy mà ngay cả thái tử một nước cũng dám đuổi về, thật là lớn mật a.