Ta Xuyên Về Thời Cổ Đại - Truy Tìm Cuộc Sống Tự Do


Nghe xong lời cô nói thì họ cũng không biết nói gì hơn, đành tận lực tìm sau vậy, nhưng việc quan trọng lúc này là phải biết được dự định của tiểu muội muội nhà họ cái đã, ngay cả lai lịch người ta họ còn chưa biết đâu.

" Muội muội a, rốt cuộc lai lịch của muội là gì vậy, bọn ta đến bây giờ còn chưa được biết muội là người ở đâu a".

" Ta không có gia đình, từ nhỏ đã sống ở đây một mình rồi, lúc trước, cứ cách một tháng lại có người đến rút máu của ra, sau ta chạy trốn được thì đến đây làm luôn".

Nghe xong, ba nam nhân mặt đen không ít, nghe lời cô cấy kể thì chắc chắn đó là thủ pháp mà họ biết, cũng như nỗi đau phải chịu trong quá trình đó họ cũng biết.

" Sau này muội có ý định gì không, nếu có việc gì giúp đỡ muội hãy dùng ngọc bội của bọn huynh, bên trong ngọc là rỗng, có thể thổi, nếu có việc gấp hãy thổi nó, người của bọn ta sẽ ra tay giúp muội".


" Muội muốn tham gia đại hội lần này, muốn đến học viện Hoàng Võ học tập võ công, mấy cái khó khăn các người nói hẳn là sẽ không gặp phải".

Minh Hoàng Vũ im lặng hồi lâu bây giờ lại lên tiếng:
Ngươi từ nhỏ đã bị rút máu, hẳn là thân thể rất khó để luyện võ, tại sao ngươi lại muốn tham gia đại hội đó làm gì".

Hắn nhìn cô đầy dò xét, linh tính mách bảo hắn cô không phải là loại người tầm thường như vẻ bề ngoài.

" Võ công của ta vẫn có thể tu luyện được, không có việc gì khó khăn cả, ngươi quan tâm đến chuyện của ta làm gì???"
" Ngươi chắc chắn mình bị rút máu sao, người bị rút máu chắc chắn sẽ rất khó tu luyện mà ngươi lại không".


Hắn nói xong, cô trực tiếp đưa cánh tay mình ra, xoắn tay áo lên, một bàn tay trắng mịn không vết tích gì hiện ra, cô lấy trong tay áo một loại nước đắc biệt tưới lên tay, sau đó dùng tay lau sơ qua, bàn tay thật của cô hiện ra, trên ánh tay, những vết sẹo hình tròn, còn có cả tơ máu xung quanh, vẫn còn màu đỏ, vết tích đó cho dù cô dùng thuốc thế nào cũng không khỏi, có tu luyện nhiều cũng vẫn tồn tại.

Những vết thương đó nằm chi chít trên cánh tay cô, nhìn không khác gì tu la từ địa ngục.

Ba người kia sau khi nhìn thấy nó khuông mặt bình thường cũng rạn nứt, không dấu nổi biểu tình thất kinh của họ.

Lấy bột phấn trên người ra, rắc rắc trên cánh tay nọ, những vết thương kia biến mất, một bàn tay trắng nõn hiện ra.

" Thế nào, vừa lòng ngươi rồi đi, người bị như vậy là ta chứ có phải là ngươi đâu chứ, ngươi làm sao hiểu cảm giác của ta lúc đó mà ngồi đây nghi ngờ ta cơ chứ".

Nói rồi cô phất tay đuổi Minh Hoàng Vũ đi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận