Ta Xuyên Về Thời Cổ Đại - Truy Tìm Cuộc Sống Tự Do


Cô thoắt cái liền mặc lại xong quần áo, sau đó liền đi tới chỗ nam nhân , nhưng nam nhân nào còn dám ở đó hắn đã thừa cơ cô thay đồ mà chạy mất.

" Sắc lang thối, nể mặt nhà ngươi đã mua nhiều đồ ăn cho ta, bổn cô nương sẽ không tính toán với ngươi lần này.

Nhưng nếu còn lần sau, ta sẽ tự tai triệt nòi giống nhà ngươi".

Cô dùng nội lực truyền đi lời nói.

Vừa rồi vì vội nên cô không để ý đến việc quần áo mình mặc vào chật chội đến khó thở.

Mạn Nhi liền tìm một cửa hàng nào đó mua một bộ váy mới màu lam, thêu hoa văn hình bướm nhỏ màu trắng lúc ẩn lúc hiện.

Tuy không quá mức nổi bật nhưng lại làm nổi bậc khí chất đoan trang, thục nữ.


Trên đường đến Nhau Thiên Lâu, cô cảm thấy có nhiều ánh mắt đổ dồn vào mình, cảm thấy khó chịu, cô liền tăng thêm tốc độ rời đi.

Vừa vào Nhai Thiên Lâu mọi ánh mắt lại đổ dồn vào cô lần nữa, thiếu nữ 14, 15 tuổi có một gương mặt chỉ gọi là thanh tú nhưng lại có một loại khí chất phát ra khiến ai cũng phải ngước nhìn.

Cô ngại ngùng, gò má lại thêm một tầng ưng đỏ làm lòng các nam nhân trong lâu xao xuyến một hồi.

Bắt đầu vào công việc, nhờ tu luyện công pháp mà cô đã nhanh nhẹn, khéo léo hơn nhiều so trước kia.

Các khách nhân lại chit vì muốn được nhìn rõ mỹ nhân mà không ngại gọi thêm món dù một món đơn giản ở đây cũng có giá rất cao.

Thúc lão cười không ngậm được mồm khi nhìn thấy lợi nhuận tăng cao của hôm nay.

Cô được Thúc lão giới thiệu với các nghệ nhân của lâu để học nghệ, ông hy vọng cô có thể trở thành một người trong số họ, đem lại nhiều lợi ích cho lâu.

Thời điểm giữa trưa, một vài vị khách không mời mà tới làm rối loạn trật tự trong lâu.

Dẫn đầu là nhị hoàng tử Hiên Viên Tự , theo sau đó là các công tử nổi tiếng trong kinh thành là tầm hoa vấn liễu.

Bọn họ đến đây là để tìm Kiều Y, nghệ nhân đàn tranh trong lâu, nổi tiếng là xinh đẹp như họa, nhu mì, uyển chuyển.

Nhai Thiên Lâu vốn nổi tiếng nhờ một phần lớn công lai ở tiếng đàn của Kiều Y, thế nhưng hôm nay lại gặp chuyện này, hơn nữa chủ lâu cũng không ở đây, không ai có thể ngăn cản được hắn ta.

Nhìn tình hình không ổn, Mạn Nhi liền tìm Thúc lão" Thúc lão, ta biết đàn, thôi thì để ta lên thay thế tỷ ấy một lúc vậy, nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc buôn bán của chúng ta".

Thúc lão cũng cảm thấy chỉ còn cách này, đành gật đầu.


" Kiều Hoa a, hôm nay tất cả đều phải nhờ ngươi rồi, mau vào trong thay một bộ trang phục khác đi.

Người đâu, mau mang Kiều Hoa cô nương đi thay y phục sau đó đang điểm rồi đua cô ấy đi chọn đàn biểu diễn".

Mạn Nhi theo người thay trang phục xong, họ liền đưa cô đến một phòng lớn, bên trong toàn là cầm, cô để ý thấy có một cây đàn nằm trên một cái giá cũ trên thân đàn có nhiều thêm một dây đàn.

Loại đàn này cô đã từng thấy và biểu diễn thử qua ở hiện đại, cảm giác nó mang đến so với cầm bình thường còn có phần đặc sắc hơn.

Ra đài biểu diễn, cô tìm một tư thế ngồi thoải mái, bắt đầu đàn, từng tiếng đàn như khắc sâu vào lòng người nghe dưới đài.

Tiếng đàn lúc trầm lúc bổng, lúc chậm rãi, lúc lại như hận không thể nhanh hơn, đưa người nghe từ cảm súc này sang cảm súc nọ.

Trong tiếng đàn, các khách nhân có thể nhìn thấy cả một câu chuyện nhỏ tồn tại trong đó, câu chuyện đó là về quá trình trưởng thành của một chú chim nhỏ.

Trải qua nhiều sóng gió, bão bùng, trải qua sự cô độc đến tận cùng trong tăm tối nhưng đến cuối cùng, chú chim đó đã tìm được bên bờ của hạnh phúc, nó đã không còn cô đơn, không còn phải trải qua quãng đời cô độc như lúc trước.

Mọi người còn chưa hồi thần lại, đã nghe tiếng nói:

" Tiểu nữ danh xưng Kiều Hoa, một đóa hoa yêu kiều trong gió.

Hôm nay đa tạ các vị đã lắng nghe khúc đàn này của ta, tiểu nữ mong các vị có thể cho một lời bình phẩm đối với khúc đàn này".

Cô lên tiếng phá cỡ sự yên lặng, âm thanh cô phát ra như khoát lên sự yêu kiều, nhỏ nhẹ như muốn câu nhân đâu.

Mọi người khi nghe được tiếng nói của cô, từ trong hồi thần lại, lại nghe được âm thanh của cô, nhịn không được lại thêm một phần thưởng thức.

"Đúng là tài sắc vẹn toàn a, dung mạo mang theo khí chất đặc thù lại có thể đàn ra một khúc gây ấn tượng khó phai , tại hạ thật ngưỡng mộ, ngưỡng mộ".

Nam nhân ngồi cạnh nhị hoàng tử lên tiếng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận