Tà Y Cuồng Thê FULL


Thiên Kì Đại lục
Ma La Quốc- thành Thanh An
“ Chỉ dựa vào ngươi mà cũng muốn trở thành người thừa kế? Còn muốn gả cho Mộ Dung Phong? Trước tiên hãy nhìn lại cái bộ dạng đầy phân và nước tiểu hôi rình của ngươi đi! Đồ xấu xí!”
Phượng đại tiểu thư Phượng Vô Tâm cầm trong tay hỏa tiên, không thể giấu được sự phẫn nộ trong ánh mắt, quất một roi ngay mặt cô gái thân thể yếu ớt, thần sắc tái nhợt đang ngồi khụy giữa một cái chuồng heo.
Phượng Vô Tà đau như muốn ngất đi!
Trong nháy mắt, ngọn lửa theo vết thương lan ra.

.
Một roi này quất xuống, Phượng Vô Tâm đã dùng hết cả sức lực bình sinh của bản thân.

“Đại tỷ… Vô Tà sẽ ngoan, sẽ ngoan ngoãn, đừng đánh Vô Tà nữa, có được không… “
Trong chuồng heo, Phượng Vô Tà si ngốc phun ra một ngụm máu, trên mặt nước mắt rơi như mưa, tủi thân nhìn Phượng Vô Tâm, ánh mắt dần tỏa ra nguyên một vẻ ngốc ngốc dại dại mà cầu xin.

Vì trí lực rất thấp nên nàng vẫn chưa hiểu, tại sao đột nhiên đại tỷ lại cầm roi quất mình?

Phượng Vô Tâm đang cực kỳ tức giận, làm sao có thể nghe vào lời nói của nàng.
Trong mắt nàng ta, Phượng Vô Tà chỉ là một con ngốc không hơn không kém ở trong Phượng phủ.
Ở thành Thanh An, Ma La quốc này, một đứa trẻ ba tuổi cũng đã có hồn lực rồi, khỏi phải nói hằng năm bọn họ còn có các cuộc thi đấu trên võ đài, đánh thắng có thể trở thành đệ tam thế gia.
Đường đường là Phượng phủ, chỉ cần dựa vào võ học thâm hậu của gia tộc, mấy trăm năm nay vẫn bồi dưỡng con dòng chính để truyền thừa lại, phong làm tôn chỉ của gia tộc.

Từ nhỏ, Phương Vô Tâm đã biết chuyện này.

Mẫu thân cùng sư phụ đã nổ lực dạy bảo nàng.

Từ lúc vừa mới mới biết đi, nàng đã rất chuyên chú học điều khiển hồn lực, tu luyện võ học!
Mười lăm năm sau, rốt cuộc nàng cũng trở thành Hồn Thuật Sư cấp bậc cao nhất trong lứa đồng môn.
Thế nhưng, nàng lại không thể được chọn làm người kế thừa Phượng gia.
Chính là bởi vì nàng không phải con dòng chính!
Nàng căm phẫn trừng mắt nhìn Phượng Vô Tà bị nhốt trong chuồng heo.

Bởi vì cùng heo ăn ngủ trong thời gian dài, cả người cô tỏa ra một mùi hôi khó chịu, tay chân thì run lẩy bẩy.
-- Tất cả đều là do Phượng Vô Tà! Phế vật không có nổi một chút hồn lực! Kẻ đần độn trí lực thấp! Chính là sự sỉ nhục của gia tộc! Là trò cười của thành Thanh An này!
Thế mà Phượng Vô Tà lại là dòng chính!
Cho dù nàng ta có là phế vật, ngu đần, là điều ô nhục, là trò cười, vậy mà lão nhân gia kia vẫn một mực sủng nàng lên tận trời!
Không những cho tên Phượng Vô Tà vào danh sách tuyển chọn người kế thừa, mà còn lấy sách võ học của gia tộc truyền lại cho nàng ta! --- Phi Phượng Ngự Thiên làm đồ cưới, gả nàng cho thế gia đệ nhất, thiếu chủ dòng chính của gia tộc Mộ Dung, Mộ Dung Phong.
Làm sao mà nàng không hận cho được?
Phượng Vô Tâm vừa nghĩ đến công tử thanh nhã như gió, tuấn mỹ vô song, thanh danh huyền thoại lừng lẫy kia, lại không thể không hận mà giết chết cái tên Phượng Vô Tà kia.
Gia chủ bế quan ba năm, trong ba năm này, nàng mua chuộc hạ nhân trông coi chuồng heo, lén lút đem nhốt Phượng Vô Tà vào nơi thối hoắc này, bắt nàng ta hằng ngày phải ăn ngủ, sống chung với heo! Ai kêu nàng ta giống như heo ngu si đần độn làm gì!
Hôm nay Phượng Vô Tâm lại trông thấy Mộ Dung thiếu chủ Mộ Dung Phong.

Mộ Dung Phong tỏ ra vẻ mặt tiếc nuối nói với Phượng Vô Tâm: “Thật đáng tiếc, vì bản thiếu gia sớm đã có đính ước với muội muội ngươi Phượng Vô Tà, nếu không chắc chắn ta sẽ ngưỡng mộ Phượng gia Đại tiểu thư - một người có tư chất tu hồn thiên bẩm cùng dung mạo mỹ miều này….Đáng tiếc…Đáng tiếc…”

Lúc ấy khi nàng vừa nghe những lời này xong, cơn tức lại nổi lên!
Phượng Vô Tà, tại sao ngươi chỉ là một kẻ phế vật ngu đần lại cứ phải cản trở con đường của ta?
Vẫn chưa hết giận, Phượng Vô Tâm đem bảy phần hồn lực chuyền vào thân hỏa tiên, tiếp tục vung roi quất vào người Phượng Vô Tà.
Chát…chát..chát… hỏa tiên quất vào thanh sắt phát ra những tia sáng chói mắt.
Máu tươi chảy ra đầm đìa, đau không nhúc nhích nổi, da thịt bong tróc!
Rất nhanh, Phượng Vô Tà chỉ còn thoi thóp một hơi thở mỏng manh.
“Đại tỷ…Vô Tà sai rồi..”
Phượng Vô Tà hèn mọn cầu xin, mỗi một chữ phát ra, sau đó lại phun ra một ngụm máu, nàng đưa tay ra định nắm lấy chân váy của Phượng Vô Tâm.
Nhưng tay nàng quá bẩn, còn có mùi hôi thối liên tục tỏa ra, vừa mới chạm được làn váy của Phượng Vô Tâm, lại càng làm cho Phượng Vô Tâm trở nên tức giận hơn—
“Cút ngay!”
Trong đáy mắt của Phượng Vô Tâm đều là sự khinh bỉ, ghét bỏ, nâng chân đạp một cước, đạp Phượng Vô Tà trở về.
Lần này, Phượng Vô Tà không còn phát ra động tĩnh gì nữa.
Thấy Phượng Vô Tà ngã vào trong chuồng heo, một lúc sau cũng không thấy với tới nữa.

Trong nháy mắt, Phượng Vô Tâm nắm chặt bàn tay, cẩn thận bước lên từng bước, cố nhịn mùi thối làm người khác mắc ói từ chuồng heo phát ra, chìa tay thăm dò mạch đập của nàng.
“……..Chết rồi?!”
Nguy rồi, trong lúc không nhịn xuống được, xuống tay quá ác, vậy nên Phượng Vô Tà đang sống đã bị nàng đánh chết rồi.
Việc này nếu để lão gia chủ biết được, nàng nhất định sẽ phải trả giá đến thảm!

Đến lúc đó, đừng nói đến vị trí người kế thừa, chỉ sợ nàng còn bị trục xuất khỏi gia tộc!
Gia quy điều thứ nhất: phàm là nữ tử Phượng gia, không được động tay động chân với nhau!
Phượng Vô Tâm sợ rồi, nhìn Đông nhìn Tây nửa ngày, xác định xung quanh không có ai, vội vàng chuyển mình nhạy nhanh ra khỏi nơi này.
Mãi cho tới khi hoàng hôn đã buông xuống, bầu trời đầy sao dần xuất hiện.
Bỗng nhiên! Một tia sáng bất thường cắt qua đường chân trời, để lại một đường khói trắng ở giữa bầu trời đêm, rơi vào nhân gian.
Hào quang chợt lóe rồi biến mất, lẳng lặng mà không người nào biết.
Thi thể đang nằm yên trong lồng heo ngón tay bỗng nhiên giật giật…
Phượng Vô Tà mở mắt ra!
Ánh mắt kia không giống với người trước kia yếu đuối, nhút nhát, ngây ngốc, tan đi lớp sương mù, lại trở nên trấn tĩnh, ánh mắt sâu như đáy hồ.
Điều đầu tiên đập vào mắt nàng là một con heo đen ở ngay bên cạnh…
“Cái quỷ gì vậy!”
Nội tâm Phượng Vô Tà không ngừng rít gào bắt đầu la mắng
”Máy bay chiến đấu nổ mạnh, mình vẫn còn chưa chết?! Cái nơi quỷ gì đây! Mẹ nó! Sao ta lại ở cùng với heo thế này?!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận