Sau khi rời khỏi Phượng gia, Phượng Vô Tà quyết định tìm một nơi yên tĩnh bế quan tu luyện.
Dựa vào ấn tượng địa lý mà nguyên thân ban đầu ở Lục địa Thiên Kỳ để lại, Phượng Vô Tà biết được rằng ở ngoại ô Thanh An thành có một thung lũng cực kỳ yên tĩnh sâu trong sơn cốc gọi là núi Thanh Yên, đây là nơi thích hợp để nàng ẩn tu.
Mặc dù được Đế Thiên Tà để lại cho một số lượng lớn vàng và bạc nhưng nàng không hề động đến, và tự mình đi bộ cả ngày trời mới đến được chân núi Thanh Yên.
Lý do đi bộ là vì nàng hiểu thể trạng của mình - vóc dáng quá yếu, thiếu vận động nên càng phải vận động nhiều hơn.
Đến chân núi, Phượng Vô Tà bất ngờ phát hiện thấy một người quen—— Đế Thiên Tà một bộ áo đỏ hết sức chói mắt.
Hắn đứng dưới một gốc cây xanh tốt đang nở hoa, thỉnh thoảng có những cánh hoa theo gió xoay tròn rơi xuống, sượt qua đầu vai hắn.
Dấu hoa sen đỏ ở giữa mi tâm giống như mặt trời lặn bị ngọn lửa của bầu trời phía Tây thiêu đốt., đẹp mắt cực kỳ.
Trong tay hắn vuốt vuốt một thanh phiến (quạt xếp) tinh xảo dưới những ngón tay trắng nõn đến gần như trong suốt.
Phượng Vô Tà không khỏi nuốt nước miếng, ở trong lòng mình tự mặc niệm:
“Sắc tức thị không......!Không thể bị nam sắc làm cho mê hoặc......”
Đúng lúc này, Đế Thiên Tà ánh mắt hững hờ lạnh lùng liếc nhìn Phượng Vô Tà.
Đôi môi mỏng của hắn khẽ nhếch lên, cười mà như không cười, như thể lần tái ngộ này đúng như hắn mong đợi, từ đầu đến cuối nàng vẫn chưa từng thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.
Phượng Vô Tà mỉm cười bất lực, lắc đầu, bước lên phía trước
"Ngươi biết ta sẽ rời khỏi Phượng Gia?"
"Nhà họ Phượng còn không xứng xách giày cho nàng.
Một nơi rách rưới như vậy sao có thể vây khốn nữ nhân của ta ?”
Đế Thiên Tà thần sắc đạm mạc, ngữ khí khinh thường, nói ra lại khiến Phượng Vô Tà dở khóc dở cười.
Phượng Vô Tà lại hỏi:
“Vậy làm sao lại biết ta sẽ đến chỗ này?”
“Nơi đây là chỗ tu luyên thích hợp nhất toàn thành, ta một đoán ngươi sẽ đến ——Ta tự đoán được tâm tư nữ nhân của ta.”
Đế Thiên Tà mở miệng ngậm miệng đều gọi Phượng Vô Tà là nữ nhân của mình
Phượng Vô Tà nguýt hắn một cái, phối hợp đi lên phía trước, vừa đi vừa uốn nắn:
“ Ai là nữ nhân của ngươi?”
Đế Thiên Tà : “Ngươi!”
Phượng Vô Tà: “Ta không phải.”
Đế Thiên Tà: “Sớm muộn cũng thành!”
Cuối cùng hai người, vai sóng vai, miệng đấu miệng, dưới ánh mặt trời lặn đi vào thâm sơn u cốc.
Đế Thiên Tà sở dĩ đến đây đợi Phượng Vô Tà là vì trước đó hắn đã ra lệnh cho Mộ Dung xây một ngôi nhà gỗ để tu luyện ở sâu trong núi Thanh Yên!
Đế Thiên Tà nói:
“Ta lệnh hạ nhân trong vòng nửa canh giờ khẩn cấp xây nhà gỗ nhỏ có chút đơn sơ, ngươi tạm thời ở thử một chút, không thích có thể xây lại.”
Ban đầu, nghe nói nhà xây tạm bợ, nghĩ thầm đơn sơ một chút cũng không có gì.
Bản thân cô cũng không kỳ vọng nhiều vào nơi ở tạm này.
Làm thế nào để xây dựng một ngôi nhà trong một hoặc hai ngày? Trong nửa giờ, có xây nhà bằng len a? Hơn nữa, là nơi để tu luyện thôi, chỉ cần có thể che mưa gió, dù sống trong hang đá, nàng cũng vui rồi.
Tuy nhiên, Phượng Vô Tà cuối cùng nhìn thấy cái gọi là "ngôi nhà gỗ đơn sơ", nàng đã bị sốc
“Trời đất!”
Căn nhà toàn bằng gỗ trước mặt cô ấy là cái quái gì vậy? !
"Cái này ..." Phượng Vô Tà không khỏi cảm thán.
Toàn bộ tòa nhà bằng gỗ có ba tầng, thực chất là một ngôi nhà gỗ cực kỳ sang trọng, được xây dựng gần sông, quay mặt về hướng Nam.
Phía nam là núi sông suối, phía tây là mặt trời lặn, phía đông là đường núi uốn lượn, phía bắc là chim muông, hoa cỏ.
Vì nhà gỗ dựng trên đỉnh núi, nên ...!Nhìn xung quanh, dưới chân hầu như chỉ có mây và sương ...! Vật liệu được sử dụng trong tòa nhà bằng gỗ thật tuyệt vời, nó thực sự là gỗ sống! Thậm chí còn có hoa, cành và lá mọc trên cây sống, sặc sỡ và trang nhã ...!Nói cách khác, tòa nhà bằng gỗ này không thực sự được xây dựng, mà là buộc phải "trồng" ở đây!
Phượng Vô Tà không khỏi kinh ngạc, nơi này giống như chốn bồng lai tiên cảnh.
Đế Thiên Tà nhìn biểu hiện của Phượng Vô Tà, một nụ cười như hồ ly xuất hiện trên khóe miệng – Tốt, hắn khá hài lòng với phản ứng của nàng!
Đế Thiên Tà không khỏi có chút đắc ý hỏi: "Nữ nhân, ngươi sắp phải lòng ta sao?”