Phương Vô Tà đã âm thầm ghi nhớ phương pháp luyện hóa Phá Phong Đan hàng nghìn lần.
Phượng Vô Tà lấy ra một chiếc dược đỉnh có họa tiết rồng vàng từ trong túi càn khôn mà Đế Thiên Tà đưa cho nàng.
Kiểu dáng của chiếc dược đỉnh này trông rất cổ và nặng, họa tiết rồng chạm khắc sống động như thật.
Toàn bộ dược đỉnh được bao phủ bởi một lớp ánh vàng.
Mỗi khi ngón tay của Phượng Vô Tà chạm vào bề mặt của dược đỉnh có thể cảm thấy một làn sóng sức mạnh kỳ lạ.
Nguồn gốc của dược đỉnh này như thế nào? Phượng Vô Tà không khỏi khiếu kì, nghĩ đến lần sau gặp được Đế Thiên Tà, sẽ hỏi hắn ta một chút.
Theo đúng thứ tự, trước tiên nhập dẫn hồn hương, sau đó cho vào Khổ Linh Diệp cùng Ngưng Huyết Thảo, dẫn xuất thiên hỏa, rót vào trong dược đỉnh, luyện chế ba thành về sau (30%) , lại thêm vào thả Hồn Thảo.
Nàng hai mắt nhắm lại, dùng tâm cảm nhận sức mạnh của thiên hỏa, toàn tâm điều khiển linh thức của mình.
Dần dần, nàng như thể đã hòa nhập với thiên hỏa ở trong dược đỉnh!Nàng kinh ngạc nhìn bên trong dược đỉnh hừng hực thiên hỏa, phía trên thiên hỏa còn có mấy con rồng vàng bay lượn!
Nàng nhận ra nó! Đây không phải là hình rồng sống động như thật được chạm khắc bên ngoài dược đỉnh sao?
Vậy mà rồng lại sống lại dưới lực lượng của thiên hỏa?
Sau một canh giờ ——
Năm viên đan dược từ phía trên trong lửa bay lên!Phượng Vô Tà thu lại linh lực và mở mắt.
Nàng đang đứng trên sân nhà gỗ đầy mây tựa cổ tích trên đỉnh núi, trước mặt là dược đỉnh cũ.
Chỉ là có một cỗ lực lượng trong dược đỉnh sắp phun ra!
Phượng Vô Tà đưa tay ra-- Năm viên đan dược bay vào lòng bàn tay cô!
“Nha Sát, ta luyện thành công rồi!"
Nha Sát dường như ngửi thấy mùi thơm nồng của đan dược trong không gian thần thức, không khỏi tán thưởng hết lần này đến lần khác:
"Nữ nhân, tài năng của ngươi quả nhiên khác người thường.
Lần đầu tiên luyện chế đan được mà ngươi đã thành công!"
"Đương nhiên ! Từ nhỏ ta đã là ‘học bá’ rồi, ngươi có biết không?!!!”
Phượng Vô Tà hất cằm tự hào.
“Học bá là cái thứ gì?”
Nha Sát có chút sững sờ, còn có thứ mình không biết?
“Hahahahahaha!” Phượng Vô Tà cười:
“Học bá là thiên tài! Đi tới đâu cũng đều là thiên tài!”
Nha Sát có chút bó tay rồi, lạnh lùng hừ một tiếng:
“Phách lối.
xem xem ngươi luyện được là mấy phẩm đan dược rồi nói sau”.
Nói đến đan dược phẩm giai, kỳ thật cũng là có phân chia đẳng cấp.
Bình thường mà nói, sơ cấp dược sư, luyện được đan dược, đại đa số đều là nhất phẩm —— Cũng chính là cấp thấp nhất đan dược.
Nhưng có những ngoại lệ, chẳng hạn như -
“Vô Tà, ngươi… ngươi vậy mà… lại là…tam phẩm đan dược!”
Nha Sát vô cùng kinh ngạc:
“Chỉ có những dược sư trên cấp dược vương mới có thể luyện chế ra tam phẩm đan dược!”
Phượng Vô Tà cũng rất tò mò ...!Công lực bản thân khẳng định là không đạt được trình độ cao như vậy.
Dược liệu cũng đều là bình thường, không có dị thường.
Như vậy......!Có dị thường cũng chỉ có dược đỉnh.....
“ Dược Đỉnh này là Đế Thiên Tà đưa cho ta, chỉ sợ rất có huyền cơ.
Lúc luyện dược, ta phát hiện linh thức có thể lẻn vào trong dược đỉnh, còn có thể nhìn thấy vài kim long huyền diệu trong đỉnh bay đi bay lại.”
Nha Sát suy nghĩ một hồi, cuối cùng đành chịu thua:
"Ta không biết những bảo vật này trong thế giới của ngươi.
Sau này ngươi nên hỏi Đế Thiên Tà, tiểu tử đó có vẻ rất có cảm tình với ngươi."
Nha Sát thậm chí còn gọi Đế Thiên Tà là ‘tiểu tử đó’.
Bộ não của Phượng Vô Tà dường như rất nhạy cảm với tên của Đế Thiên Tà, mỗi khi nghe thấy cái tên này, nàng không khỏi cảm thấy rất thú vị.
Bất quá Nha Sát đã hơn một vạn tuổi.
Đối với hắn mà nói, khả năng mỗi người đều là nhỏ bé như như giun dế đi?
“ Này, nữ nhân ngốc, ngươi còn đứng ngây đó làm gì? Còn không nếm thử phá phong đan của ngươi?”
Nha Sát thúc giục nói:
"Mau ăn mau đi.
Ăn xong rồi, mau luyện hồn thuật đi.
Trở thành hồn thuật sư, truy lùng ác linh cho ta ăn ...!"
Được a! Nha Sát đã sớm lên kế hoạch cho tương lai của nàng.
Phượng Vô Tà cho vào miệng mình vài viên đan dược đã luyện, nuốt xuống —— Dược phát huy hiệu quả nhanh chóng! Một cỗ lực lượng không gì sánh được đột nhiên bộc phát ra khỏi cơ thể, va chạm với linh lực của nàng.
Nàng cảm thấy ban đầu hai sức mạnh trong cơ thể giống như địch thủ trên chiến trường, ngươi truy ta đuổi, không nhường nhau! Sau đó, chúng dần dần nhẹ nhàng hơn ...Cuối cùng, dung hợp quấn quanh ở cùng một chỗ......
Lưng Phượng Vô Tà khẽ run lên, như thể một tảng băng cắt ngang da thịt, cảm giác ớn lạnh thấu xương, và tim nàng đau nhói!
Phượng Vô Tà nghiến răng kìm nén đau đớn, thốt lên:
“Đây là làm sao vậy?”
Nha Sát cười một tiếng:
"Hồn lạc!"
"Hồn Lạc?”
“Đúng, tương tự như linh mạch, hồn lực của ngươi được giải phóng, hồn lực sẽ hình thành các hình dạng đường đi khác nhau trong cơ thể ngươi.
Nó sẽ chảy cùng với máu của ngươi.
Ngươi có thể giấu linh mạch và hồn lực của mình, cũng có thể thông qua lực lượng giải phóng Sức mạnh ra.”
“Được, ta biết rồi .”
Phượng Vô Tà gật đầu.
Nha Sát giải thích:
"Sức mạnh của hồn lạc sẽ được tập hợp tại một điểm để tạo thành một dấu ấn linh hồn đặc biệt.
Mỗi một hồn thuật sư sẽ có một dấu ấn linh hồn.
Chỉ là vị trí của dấu ấn linh hồn khác nhau.
Hồn ấn của ngươi, ở trong lòng bàn tay.
"
Phượng Vô Tà trầm ngâm:
"Lòng bàn tay? Thì ra vết sét trên lòng bàn tay chính là dấu ấn linh hồn của ta!"
Nha Sát lại đáp:
"Đúng vậy, lúc trước ngươi bị phong ấn, cho nên chỉ có ngươi mới có thể nhìn thấy.
Hiện tại ngươi phá phong ấn, ai cũng có thể nhìn thấy hồn ấn của ngươi."
Phượng Vô Tà chợt nhớ đến đóa ‘yêu tà hỏa liên’ ấn kí trên trán của Đế Thiên Tà, đẹp như máu ...!Hẳn là Hồn ấn của hắn?!
Nghĩ thế này thì cả hai đều là hồn thuật sư, nhưng sao hồn ấn của Đế Thiên Tà lại đẹp đến mê hồn? ! Thật làm cho nàng ghen tị!
“Nha Sát, ta hiện tại đã là Hồn Thuật sư phải không?”
Phượng Vô Tà hỏi.
“Ngươi còn không có tu luyện võ kỹ gì, bất quá......!Miễn cưỡng cũng xem là vậy đi.”
Nha Sát đáp.
“Vậy ta có phải đã đủ tư cách để vào không gian không?”
Phượng Vô Tà lại hỏi, lòng tràn đầy mong đợi.
Nha Sát cũng bắt đầu mong chờ:
"Ngươi có thể thử!"