Trong nhà trọ có nhiều người xem như vậy, cư nhiên không phải đều là kẻ ngốc.
Khoảnh khắc Phượng Vô Tà phóng ra ngọn lửa xanh, mọi người liền hiểu--
Tiểu Cô nương với nụ cười ranh mãnh kia hóa ra là dược sư có thể điều khiển thiên hỏa!
Phải biết, người bình thường khổ luyện hai ba mươi năm, có thể tu thành sơ cấp Dược sư đã coi như rất tốt rồi!
Nhìncả Thanh An thành, dược sư cũng chỉ rải rác mấy người, dược sư sơ cấp cũng đều là lão đầu năm sáu mươi tuổi, mà nàng kia, tuổi nhỏ như thế, cũng đã là dược sư!
Quả thực chỉ dám tưởng tượng!
Không phải thiên tài, mà chính là quái vật!
Phượng Vô Tà bước về phía trước từng bước, nở một nụ cười xấu xa , nhìn bàn tay cháy xém của Mộ Dung Vũ:
"Như vừa rồi ngươi nói, nếu như ngươi nguyện ý quỳ lạy dưới chân ta ta nhận lỗi, ta sẽ thả ngươi đi, hơn nữa chữa vết bỏng cho ngươi không để lại sẹo! Ngươi muốn quỳ xuống hay không quỳ?"
Vết bỏng trên tay Mộ Dung Vũ vô cùng đau đớn, cả khuôn mặt đều kìm nén đến đỏ bừng, nhưng trong nội tâm nàng hết lần này tới lần khác đều cố gắng nhịn lại, không muốn khuất phục.
Nguyên bản đại tiểu thư gia tộc Mộ Dung cao cao tại thượng, y phục hoa lệ, giờ phút này lại chật vật đến không còn hình tượng
Những người hầu coi thường nàng, cũng không dám tiếp tục kiêu ngạo, mà run rẩy đứng sau lưng Mộ Dung Vũ.
Phượng Vô Tà chế nhạo: "Nghe nói Thanh An thành luôn luôn kính trọng dược sư.Không ngờ Mộ Dung thế gia đại tiểu thư lại ngang nhiên khiêu khích muốn mưu hại dược sư còn không tính.
Bại dưới tay dược sư còn không có chút tỉnh ngộ.
Cả lời tạ tội cũng không nói! "
Cùng với lời nói kia, chính là những lời nói vang vọng của đám người vây xem trong sảnh:
"Thật là mất mặt với Thanh An Thành của chúng ta! Cái gì mà đệ nhất gia tộc đâu, ta nhổ vào!"
"Đúng vậy, dược sư cô nương đừng nóng giận.
Mộ Dung gia này nhất định là gia giáo kém cỏi mới dạy dỗ một đích nữ vô lễ, kém cỏi như vậy!"
Phượng Vô Tà tự nhiên nhìn ra tâm tư xấu xa của nàng ta, thấy nàng vẫn không hối cải, l trực tiếp nói:
"Mộ Dung Vũ, ngày nào ngươi không xin lỗi, ngày đó ta sẽ không trị thương cho ngươi! Ngươi không coi trọng dược sư, toàn bộ Thanh An thành cũng không có dược sư nguyện ý chữa trị cho ngươi!"
—— Đám đông chính là cách lan truyền tin đồn nhanh nhất.
Phượng Vô Tà biết rõ điểm này.
Hôm nay Mộ Dung Vũ ở trước mắt bao người cùng hạ nhân kênh kiệu gây xung đột với dược sư.
Như vậy, khi ra khỏi nhà trọ này, Mộ Dung Vũ và thậm chí toàn bộ Mộ Dung gia tộc, chỉ sợ sẽ bị những hồn thuật sư khác bàn tán cùng sự phỉ nhổ.
Cùng các dược sư khác, như nàng đã nói--
Vì được sùng kính, cho nên các dược sư đều tâm cao khí ngạo, lại không thiếu tiền tài!
Sau khi nghe đến chuyện này, những dược sư kia tất nhiên sẽ không nguyện ý trị liệu cho Mộ Dung tiểu thư kiêu ngạo này!
Đúng lúc này, có một thanh âm mang theo ý cười từ từ lầu hai truyền tới:
“Cô nương xin bớt giận, tại hạ Mộ Dung Phong nguyện ý thay xá muội hướng cô nương tạ lỗi, mong cô nương nể mặt.”
Phượng Vô Tà theo tiếng nói nhìn lại.
Kia là một nam tử trẻ tuổi mặc trường sam nho nhã, phong độ nhẹ nhàng, gườn mặt tươi cười, khóe miệng nhếch nhẹ, một cái giơ tay nhấc chân vô cùng ưu nhã, ôn nhu phảng phất giống [Vương Thanh Tuyền].
Mộ Dung Phong!
Phượng Vô Tà nghĩ lại người này.
Thiếu chủ gia tộc Mộ Dung, cũng là người thừa kế gia tộc còn là vị hôn phu cùng nàng.
Có thể nói, vị hôn phu này chính là đệ nhất mỹ nam khiến toàn bộ thiếu nữ trong Thanh An thành luôn ao ước......
Thực ra, lý do khiến Mộ Dung Phong sẵn sàng chấp nhận hôn ước chỉ là để lấy của hồi môn bảo vật của Phượng gia:
Phượng gia gia tộc truyền thừa võ kỹ —— Phi phượng ngự thiên!
Chính vì điều này mà từ khi trở thành vị hôn thê của hắn, nàng gần như trở thành kẻ thù không đội trời chung của toàn bộ nữ hồn thuật sư Thanh An thành!
Mỗi một nữ hồn thuật sư thế gia, chỉ cần gặp Phượng Vô Tà sẽ sỉ nhục nàng, trêu ghẹo, ức hiếp nàng!
Nhiều năm qua, vì thân phận “vị hôn thê của Mộ Dung Phong”, đồ ăn thừa đập vào đầu nàng không biết có thể cứu tế được bao nhiêu tên ăn mày!
Thế nhưng là, đối nàng bởi vì hôn ước này, tkhi bị ức hiếp thì vị hôn phu ôn nhu kia lại ở đâu?
Hắn vẫn đứng ở chỗ cao với dáng vể vân đạm khinh phong nhận sự ca ngợi cùng hâm mộ, để nàng một thân ngu dại đối mặt những lời nói lạnh lùng kia, đau khổ nhục nhã, cuối cùng lại cười khinh thường nàng!
Hắn đối với nàng thờ ơ lạnh nhạt, coi nàng như đôi giày rách bỏ đi.
Hắn thậm chí cố ý nói với Phượng Vô Tâm một mực mê luyến hắn: “Ta cùng đích nữ Phượng Vô Tà có hôn ước, nếu như nàng ta chết, ta cũng nguyện ý cưới nàng.”
Cũng đúng, nếu nàng chết Phượng gia sẽ không còn đích nữ!
Vậy thì Phượng Vô Tâm, với tư cách là trưởng nữ và thiên tài của gia tộc, hẳn là đối tượng bồi dưỡng của gia tộc.
Khi đó, võ kỹ gia truyền của Phi Phượng Ngự thiên có thể thực sự trở thành của hồi môn của Phượng Vô Tâm!
Rốt cục, Phượng Vô Tâm quá si mê hắn mà nhốt nàng trong lồng heo, dùng roi lửa thiêu nàng đến chết!!
Phượng Vô Tà càng nhớ lại chuyện cũ, thì càng tức giận.
Nội tâm của nàng vô cùng tức giận, nhưng sắc mặt lại bình tĩnh như nước, nhìn về phía Mộ Dung Phong cười càng thanh lãnh như tiên ——
“Hóa ra là Mộ Dung công tử, đã ngưỡng mộ từ lâu.”
Mộ Dung Phong thần sắc hơi kinh ngạc, không nghĩ tới tuyệt thế mỹ nữ hắn chưa từng gặp qua này vậy mà hiểu rõ thân phận của hắn?
Đối với Mộ Dung Phong căn bản không nhận ra, bởi vì trong trí nhớ của hắn nàng chỉ là đồ phế vật thiểu năng, cả người đầy sẹo, khờ khạo, bẩn thỉu, hôi hám, hắn vẫn luôn coi hôn ước với nữ nhân kia là nỗi sỉ nhục của đời mình!
Hắn chưa từng nghiêm túc nhìn nàng, hắn sợ mình sẽ nôn ra!
Huống chi, Phượng Vô Tà bây giờ đã thoát thai hoán cốt, cùng lúc trước căn bản giống, như hai người khác biệt!
Đương nhiên Mộ Dung Phong không nhận ra.
Mộ Dung Phong kinh ngạc trước sự xuất hiện của nữ tử dung mạo vô song trước mặt, hắn chưa từng thấy một nữ nhân lại xinh đẹp thanh lãnh như băng tuyết đến thế.
Trong chốc lát, Mộ Dung Phong thậm chí cảm thấy chính mình mười lăm năm qua đều sống vô ích!
Hắn xuống lầu rũ mắt hướng về phía Phượng Vô Tà, thành khẩn hỏi: "Xin hỏi dược sư cô nương, xưng hô như thế nào?"