Phượng Vô Tà không hiểu, Đế Thiên Tà người này làm gì mà đi cả một đường đều trưng ra cái khuôn mặt âm u.
Thời điểm hắn nhìn tới nàng, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng
Phượng Vô Tà hết chỗ nói rồi, nàng chỉ là nhìn tên tra nam Mộ Dung Phong kia một chút, hắn phải làm đến mức này hay sao?
Lại nói, hắn đem Mộ Dung Phong chỉnh thành một bộ dạng thảm hại, chẳng lẽ không phải cho nàng xem?
Phượng Vô Tà cảm thấy vị đại giáo này chủ tính tình thật là âm tình bất định, vẫn nên cách xa hắn một chút thì hơn!
Gần tới Phượng gia, Phượng Vô Tà rốt cuộc vẫn là ngại Đế Thiên Tà cùng Mặc Vinh khiến mọi người chú ý, cho nên liền yêu cầu họ ở nơi tối mà nhìn nàng, không cần lộ diện.
Đế Thiên Tà kỳ thật chỉ muốn tự mình nhìn nàng.
Dù sao thì nàng mới chỉ tu luyện tới mức sơ cấp, hắn lo lắng nàng không cẩn thận sẽ bị mấy tên tiểu lâu la kia giết chết mà thôi.
Giống như ngày hôm qua, Mộ Dung Phong xuất ra nhện độc để theo dõi nàng, mà nữ nhân ngu ngốc này lại không hề phát hiện mà trở về nhà trọ.
Nàng khiến cho hắn không thể nào yên tâm nổi.
Đế Thiên Tà căn bản khinh thường, cũng lười cùng mấy tiểu nhân vật của Phượng gia giao tiếp.
Cho nên hắn cũng không dây dưa với Phượng Vô Tà, vừa đến Phượng gia, liền biến mất —— kỳ thật là cùng Mặc Vinh vui vẻ thoải mái mà nằm ở trên nóc nhà uống rượu.
Đi ra ngoài nửa tháng, Phượng Vô Tà lại lần nữa trở về Phượng gia.
Nhưng bầu không khí ở Phượng gia đã khác lúc trước.
Phượng Vô Tà vốn nghĩ, nàng tự tiện rời khỏi nhà lâu như vậy,thì những trưởng bối âm dương quái khí kia nhất định sẽ ở trước mặt nàng mà châm chọc mỉa mai, lấy cớ diệt trừ nàng.
Nhưng mà, từ khi Phượng Vô Tà bước vào cửa, mặc dù thái độ của bọn hạ nhân đối với nàng không tính là tốt nhưng cũng không trắng trợn mà cười nhạo nàng.
Phượng Vô Tà đầu tiên là có chút buồn bực, nhưng mau chóng liền biết được lí do.
Sài quản gia tự nhiên lại chạy ra nghênh đón nàng: “Tam tiểu thư, ngươi trở về đến vừa lúc, gia chủ xuất quan rồi.”
A! Thì ra là gia gia đang bế quan tu luyện kia của nàng đã lộ diện!
Trách không được người quản gia trước giờ luôn ác ngữ với nàng bây giờ lại cúi đầu khom lưng chào đón nàng.
Xem ra những hạ nhân của Phượng gia này không những mọc ra mắt chó mà còn có thể sinh được một đôi chân chó.
Sài quản gia nói một nửa, liền chờ Phượng Vô Tà bị chê cười —— dĩ vãng, lão gia chủ mỗi lần xuất quan, vị đích tiểu thư ngu dại phế tài này đều có thể cao hứng đến tè trong quần, khiến trên dưới đều chê cười.
Nhưng lần này, Sài quản gia đích thân truyền tin, nàng vì sao một chút phản ứng cũng không có?
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể tiếp tục hướng Phượng Vô Tà hô: “Này! Ngươi nghe rõ sao? Ta nói gia chủ xuất quan!”
Phượng Vô Tà nhìn Sài quản gia như nhìn một tên ngốc:“Ngươi trong miệng ‘ này? ’ là kêu ai?” Nói, ánh mắt nàng khiến người khác rùng mình: “Thật to gan.
Sài Thiên.
Ngươi cùng chủ tử nói chuyện như vậy, ngươi có phải hay không ngại mệnh mình quá dài?"
Sài quản gia hoảng sợ.
Tại sao? Ngốc tiểu thư này còn biết lấy ra thân phận chủ nhân của mình?
Nàng học của ai? Hay là nàng đã thông suốt?
Sài quản gia thấy thế, biết có điều bất thường liền thu liễm vài phần, thấp giọng: “Gia chủ đang ở nghị sự ở lễ nghĩa đường, biết ngươi đã trở lại liềm mời ngươi lập tức qua đó.”
Phượng Vô Tà liếc mắt nhìn hắn một cái, cằm khẽ nâng, người ngạo nghễ mà đi hướng lễ nghĩa đường.
Lễ nghĩa đường .
Người đang ngồi tở vị trí chủ vị chính là gia chủ Phượng gia—— Phượng Nguyên Cực.
Phượng Nguyên Cực lão gia chủ tuổi tác đã là thất tuần chi linh, dung mạo lại là hạc phát đồng nhan, thoạt nhìn càng già càng dẻo dai, ánh mắt càng có chính khí tôn giả.
Hắn ngồi ở chỗ cao nhất, bất động thanh sắc, bình tĩnh mà nhìn Phượng Vô Tà vừa bước vào lễ nghĩa đường.
Có lẽ là bởi vì tới thế giới này lâu rồi nên Phượng Vô Tà cảm giác như linh hồn của chính mình tựa hồ đã hoà làm một với tia tàn hồn còn sót lại của nguyên chủ.
Cho nên, khi Phượng Vô Tà nhìn thấy vị lão nhân nghiêm túc này thì cũng không có cảm giác xa lạ.
Nhớ lại ngày xưa, vị gia gia này trong tối ngoài sáng đùm bọc đứa cháu gái ngu dại từng chút một, trong lòng nàng cũng không khỏi mà cảm thấy ấm áp.
Nàng dựa theo cảm tình sâu trong nội tâm mà nở nụ cười, làm lơ những vị lão đầu thứ tộc kia, cố tình chỉ ngọt ngào mà thổ lộ tâm tình với lão nhân gia đang ngồi trên kia:
“Gia gia! Người xuất quan rồi ! Con rất nhớ người!”
Phượng Nguyên Cực hơi sửng sốt.
Ngay sau đó,chân mày hắn liền giãn ra, khóe mắt thế nhưng lại hơi hơi ướt át.
Hắn đã là lão đầu rồi, tu vi hữu hạn, sợ là cũng sống không được mấy năm nữa.Chỉ mong lúc còn sống có thể chữa khỏi bệnh si ngốc này cho cháu gái bảo bối.
Đây là cốt nhục duy nhất của con trai hắn.
Hôm trước, sau khi hắn xuất quan liền nghe thấy trong phủ có người nghị luận nói Vô Tà đã không còn ngu dại, hắn còn không tin.
Hiện tại xem ra, thật sự là như vậy.
“Vô Tà.
Mau,tới ngồi cạnh gia gia!” Phượng Nguyên Cực không chút cố kỵ sắc mặt của những người ở đây, trực tiếp duỗi tay đón lấy Phượng Vô Tà: “ Để gia gia hảo hảo nhìn một cái!”
Phượng Vô Tà vừa muốn tiến lên ——
“Gia chủ! Vô Tà cái tiểu nghiệt súc, nàng miệt thị gia quy, có ý định hãm hại đại tỷ Vô Tâm của nàng, còn tàn nhẫn mà đánh gãy xương tay cùng gân cốt Vô Lâm.”
Phượng Tử Nhân khuôn mặt âm trầm, giống nhìn thấy kẻ thù mà nhìn Phượng Vô Tà —— tiểu tiện nhân này đem nữ nhi cùng nhi tử của hắn đều chỉnh tàn, hận không thể giết nàng ngay lúc này.
Sau đó, hắn liền nhìn về phía lão gia chủ Phượng Nguyên Cực, nửa khuyên nhủ, nửa uy hiếp:
“Thỉnh gia chủ nghiêm trị Phượng Vô Tà”
Phượng Vô Tà lạnh mặt nhìn vị đại thúc bá Phượng Tử Nhân này, sắc mặt kia của hắn thật là muốn bao nhiêu xấu xí cũng có đủ.
Ngày xưa dùng sấm đánh nàng trọng thương cận kề cửa tử,cho tới bây giờ, đau đớn lúc đó nàng vẫn thấy như mới hôm qua.
—— nàng dốc lòng tu luyện, gian khổ bế quan, hiện giờ trở về, há lại để cho tên tiểu nhân này tuỳ ý xâu xé?