Nghe Phượng Minh Châu nói những lời này, Phượng Vô Tà phụt một tiếng cười.
Xem ra Phượng Vô Tâm lúc trước cũng là không thiếu trêu chọc Phượng Minh Châu.
Bất quá, Phượng Minh Châu sảng khoái lại thông minh như vậy, nàng thích.
Chào đón xong, hai đại gia đình lại cùng nhau ăn cơm.
Quy củ lúc ăn cơm đích thứ cũng được thể hiện vô cùng rõ ràng:
Phượng Minh Châu là đích nữ Lâm thành Phượng gia, Phượng Vô Tà là gia chủ đích nữ.
Hai người bồi Phượng Nguyên Cực, Phượng Nguyên Trí- hai lão gia chủ, ngồi cùng bàn ở chính đường dùng cơm.
Mà Phượng Vô Tâm cùng Phượng Vô Hà, Phượng Vô Lâm mấy cái thứ tử thứ nữ liền bồi Lâm thành Phượng gia con cái thứ tộc, ở thiện đường cùng nhau dùng cơm.
—— thân phận, địa vị đều vô cùng rõ ràng.
Thứ tộc kia một bàn đồ ăn thập phần câu nệ nặng nề.
Trong những trường hợp này con cháu thứ tộc không được phép quá mức ồn ào.
Mà bàn của Phượng Vô Tà, lại không cần cố kỵ những cái đó.
Phượng Vô Tà cùng Phượng Minh Châu thỉnh thoảng sẽ nói những câu khiến hai lão gia tử bật cười, một bữa ăn hoà hợp, ấm áp cực kỳ.
Phượng Minh Châu nói chuyện vô cùng hài hước lại không hề có bộ dáng điêu ngoa hoặc tỏ vẻ như những vị tiểu thư khác.
Dáng vẻ thân thiết tự nhiên của nàng lại tự tạo thành một loại phong nhã.
Nữ tử như vậy, đừng nói từng có ân cứu mạng với nguyên chủ, cho dù là người xa lạ thì nàng cũng nguyện ý kết giao.
Cảnh tượng như vậy, ở trong mắt người khác lại vô cùng gai mắt.
Phượng Vô Tâm ghét nhất việc phân chia đích thứ này, hận không thể quăng chén mà đi.
Phượng Vô Hà nhìn như bình đạm, kỳ thật trong lòng sớm đã tức muốn chết, lại còn phải đau khổ mà duy trì vẻ mặt tươi cười —— mặt nàng đều muốn cứng lại.
Thật vất vả chịu đựng bữa cơm giống như nhai sáp, rồi gia chủ lại muốn để Phượng Minh Châu triển lãm hồn thuật.
Phượng Vô Tâm cùng Phượng Vô Hà coi Phượng Minh Châu như cái đinh trong mắt, tất nhiên là trong lòng không thoải mái.
Nhưng Phượng Vô Tà lại là thập phần chờ mong.
Hồn thuật của Phượng Minh Châu ở Lâm thành rất có danh khí, hơn nữa nàng tu vi lại cao hơn Phượng Vô Tâm.
Phượng Minh Châu cũng không chút nào ngượng ngùng.
Nếu lão gia chủ nói muốn nhìn xem trình độ tu luyện hồn thuật của nàng, nàng liền đi tới đình viện, thu liễm hơi thở chuẩn bị thi triển hồn thuật.
Chỉ thấy hai tay nàng đan xen vào nhau, vẽ một cái khẩu quyết .Sau đó tay trái nàng liền xuất hiện một ngọn lửa đỏ tươi còn tay phải lại là một dòng khí mạnh mẽ.
Lại là “Hỏa” cùng “Phong” hai loại hồn thuật thuộc tính bất đồng?
Phượng Minh Châu quả nhiên lợi hại.
Thường thì chỉ cần có thể luyện được một loại thuộc tính hồn thuật liền rất không tồi rồi, nàng lại đồng thời có hai loại thiên phú.
Chỉ thấy ngọn lửa trên tay Phượng Minh Châu dưới sự hỗ trợ của dòng khí lại càng trở nên càng dữ dội hơn, xông thẳng đến tận trời, trong lúc nhất thời, mây trắng liền bị ánh lửa biến thành rặng mây đỏ……
Phượng Vô Tà lúc trước ở Tàng Thư Các xem qua giới thiệu của chiêu thức này, đây là võ kỹ cao cấp của Phượng gia.
Yêu cầu đồng thời có hai loại hồn lực phong - hỏa thì mới có thể tu luyện thành công, tên là: Ráng màu tựa cẩm.
Đây là chiêu thức đẹp mắt nhất nhưng uy lực của nó lại cơ hồ có thể so với liệt hoả đốt thành.
Phượng Minh Châu chỉ là hơi triển lãm.
Có thể kịp thời thu tay, cũng không có thật sự làm ra chiêu thức mang tính công kích cao.
Nàng biểu diễn xong Phượng Nguyên Cực liền nói ba tiếng “Tốt”, sau đó đem ánh mắt hướng về phía Phượng Vô Tà……
Phượng Vô Tà hiểu ý, liền vừa gật gật đầu vừa chạy nhanh về phòng.
Gia gia đây là đang cho nàng thấy nguy cơ, bảo nàng phải nhanh chóng tu luyện, sớm vượt qua Phượng Minh Châu đây.
Mặc kệ việc gia gia thực thích Phượng Minh Châu, nhưng cuối cùng hắn vẫn là hy vọng cháu gái của chính mình —— là nàng, gia chủ đích nữ kế thừa Phượng gia.
Sau khi xem Phượng Minh Châu triển lãm hồn thuật, trên dưới Phượng gia đều là âm thanh cực kỳ hâm mộ.
Nhưng ít nhiều cũng mang theo tia ghen ghét.
Phượng Vô Hà ánh mắt âm trầm, chậm rãi hướng về phía Phượng Vô Tâm……
Phượng Vô Tâm đỏ mắt, cắn răng, ngực phập phồng, hiển nhiên là tức giận ——
Phượng Minh Châu này, chẳng qua chỉ là thứ tộc nhánh núi, thế nhưng cũng dám chạy đến đây tranh cử người thừa kế?
Còn dám kiêu ngạo như vậy mà triển lãm võ kỹ, đoạt nổi bật của nàng.
Quả thực là chán sống rồi.
Phượng Vô Tâm cơ hồ bóp nát tay mình mới cố nén không ở trước mặt mọi người đem tính tình bộc phát ra.
Đúng lúc này, nàng bỗng nhiên nghĩ tới Phượng Vô Hà —— lần trước Nhị muội này dạy nàng ở lễ nghĩa đường diễn một vở, gia chủ liền cho phép thứ tộc tham tuyển người thừa kế.Vậy lần này, Nhị muội này của nàng có thể có biện pháp không?
Trong nháy mắt, Phượng Vô Tâm cũng đem ánh mắt hướng về phía Phượng Vô Hà.
Bốn mắt nhìn nhau, Phượng Vô Hà khóe miệng nhẹ nhấp, lộ ra tươi cười về phía Phượng Vô Tâm……
Lăn lộn cả ngày, thẳng đến khi màn đêm buông xuống, mọi người mới dần dần tản đi nghỉ ngơi.
Phượng Minh Châu thấy người khác đều đi rồi, lúc này mới lôi kéo Phượng Vô Tà đi về phía Vân Thuỷ lâu, vừa đi vừa nói chuyện:
“Đi đi đi, Vô Tà muội muội, chúng ta thắp nến tâm sự suốt đêm.
Từ biệt 5 năm, ngươi và ta cách nhau khá xa, ta vẫn luôn lo lắng cái nha đầu chết tiệt Phượng Vô Tâm kia sẽ đem ngươi khi dễ đến chết, rồi lại bất đắc dĩ vì bản thân không thể bảo vệ ngươi.
Bệnh của ngươi là làm sao chữa khỏi? Còn có vết thương trên mặt này vì sao lại có? Ngươi cứ nói cho ta biết những năm gần đây ngươi sống thế nào.
Nếu là tốt, ta liền không cùng cái nha đầu chết tiệt kia so đo, nếu là không tốt, ta nhất định sẽ giúp ngươi cùng nàng thanh toán”
Có lẽ là khi còn bé tình nghĩa tương giao, lại có lẽ là tỷ muội có thiện ý ——
Phượng Minh Châu từ nhỏ liền rất quan tâm tới gia chủ đích muội này.
Khi còn bé nhìn thấy Vô Tà, Minh Châu cảm thấy nàng tuy rằng trì độn, nhưng lại ngoan ngoãn thập phần chọc người trìu mến, do nàng nhỏ hơn chính mình một tuổi, Minh Châu khi đó liền nói với nàng: “Ta là tỷ tỷ của ngươi.”
Nàng còn nhớ rõ lúc ấy Phượng Vô Tà cả ngày ở phía âu nàng, vui vẻ mà kêu nàng “Tỷ tỷ”, khi đó, nàng đầu óc không tốt, ánh mắt ngây thơ, lại hồn nhiên như hài đồng.
Mà nay, Vô Tà không hề ngu dại, nàng là thật sự cao hứng.
Phượng Vô Tà nghe Phượng Minh Châu nói xong, trong lòng như có một dòng nước ấm áo chảy qua.
Nàng biết, Phượng Minh Châu là nghiêm túc.
Cuối cùng nàng đi theo Phượng Minh Châu tới Vân Thuỷ lâu.
Phượng Vô Tà kế thừa ký ức của nguyên chủ, cho nên nói về khuất nhục lúc trước tâm tình cũng bị ảnh hưởng.
Phượng Minh Châu càng nghe càng kích động.
Đang nói đến việc Phượng Vô Tâm đem nàng coi như chó mà buộc ở cổng lớn Phượng gia để trông cửa——
Phượng Minh Châu đã tức giận đến “Phi” một tiếng lớn, hoàn toàn không còn vẻ ưu nhã lúc trước.
Nửa đêm, muốn cầm một cây đao, hận không thể trực tiếp giết Phượng Vô Tâm ngay trên giường, nói phải báo thù cho Phượng Vô Tà……
Phượng Vô Tà dở khóc dở cười, chạy nhanh ngăn nàng lại, nói cho nàng việc chính mình ở Tàng Thư Các đánh Phượng Vô Tâm một roi, lúc này mới đem hoả khí của Phượng Minh Châu áp xuống ……
Sau một hồi hàn huyên, Phượng Vô Tà cảm thấy, Phượng Minh Châu cô nương này thật là cá tính- tình người có đủ.
Yêu ghét rõ ràng, thông tuệ quyết đoán, trách không được có nhiều trưởng bối thích nàng, hạ nhân cũng ủng hộ nàng.
Hai người nói chuyện tới nửa đêm, Phượng Vô Tà mới trở lại Bạch Trúc viện.
Sau đó bị ánh mắt nguy hiểm như muốn mạng của Đế Thiên Tà nhìn chằm chằm, Phượng Vô Tà mới thuận miệng giải thích một câu: “Hôm nay quá muộn, không nghe chuyện xưa, ta muốn đi ngủ.”
Đế Thiên Tà nhìn vẻ mặt mệt mỏi của nàng, trong lòng tuy rằng căm giận, nhưng lại không để ý tới nàng, mặc kệ nàng đi ngủ.
Ngày kế, vốn là thời tiết vô cùng tốt.
Nhưng Phượng gia trên dưới lại bị bao phủ một tầng màu đen sau khi nhận được tin dữ.
Ngay cả Phượng Vô Tà, cũng bị quấy rầy mộng đẹp.
“Chuyện gì vậy?” Phượng Vô Tà mở to đôi mắt đang nhập nhèm buồn ngủ hỏi Hồng Anh.
Hồng Anh thở dài, ngữ khí thập phần sốt ruột:
“Tiểu thư, Minh Châu tiểu thư bất tỉnh nhân sự.”
“Cái gì?” Phượng Vô Tà lập tức thanh tỉnh, đột nhiên từ trên giường ngồi dậy: “Không có khả năng.
Nửa đêm ta từ Vân Thủy lâu ra về, nàng vẫn còn tốt mà!”
Hồng Anh lại cường điệu:
“Là sự thật, nàng ở Vân Thủy lâu, huyết chảy không ngừng.
Giờ sửu liền tìm dược sư chẩn trị, nhưng dược sư khám nửa ngày cũng không khám ra, cũng vô pháp cấp thuốc .Còn có, Minh Châu tiểu thư sợ không giữ được mạng.”
Phượng Vô Tà bất chấp một thân quần áo ngủ, liền đẩy cửa mà ra:
“Việc này không nên chậm trễ, mau theo ta đi xem ——”