Nửa canh giờ trôi qua.
Một viên giải độc hoàn từ dược đỉnh bay ra, vững vàng dừng ở lòng bàn tay của Phượng Vô Tà.
Trong lúc nhất thời, cả phòng đều là mùi dược liệu.
Phượng Vô Tà đem giải độc hoàn tới giúp Phượng Minh Châu ăn vào, đợi trong chốc lát, sắc mặt Phượng Minh Châu liền tốt lên rất nhiều, nhưng vẫn chưa tỉnh.
Cũng may không có nguy hiểm đến tính mạng, Phượng Vô Tà tạm thời yên tâm.
Nàng cảm thấy tính cách của Phượng Minh Châu cùng bản thân thập phần hợp nhau, lại thành tâm đối đãi.
Ở thế giới xa lạ này, có thể tìm được một tỷ muội tâm giao thật không dễ,Phượng Vô Tà nhất định phải bảo hộ nàng.
Lúc sau Phượng Vô Tà lại cầm Dưỡng Hồn Đan cùng Huyết Hồi Đan cùng lúc đút cho Phượng Minh Châu.
Vừa nãy nàng mất máu quá nhiều, hồn lực cũng đã chịu tổn hại không nhỏ, phải bồi bổ thật tốt mới được.
Bận rộn hồi lâu luyện đan lại chiếu cố người bệnh, Phượng Vô Tà một thân áo ngủ cũng dính không ít vết máu.
Nhưng mà, giờ phút này nàng tuy quần áo tùy ý nhưng biểu tình nghiêm túc bị một đám hạ nhân ngoài viện đang bất động nhìn.
Loại mị lực này khiến cho họ hoảng hốt.
Trên mặt nàng rõ ràng đều là những vết sẹo dữ tợn xấu xí.
Nhưng hiện tại chúng không những không khiến cho người ta gai mắt mà còn càng chọc người khác thương tiếc.
Rất nhiều người không khỏi nghĩ thầm: Nếu mặt của Phượng Vô Tà có thể trắng nõn như lúc ban đầu, vết sẹo mất đi,kết hợp cùng một thân khí chất cao nhã lúc này, thì nàng sẽ là một mỹ nhân khuynh thành tuyệt thế cỡ nào a…
Thật là đáng tiếc.
Cứu trị xong, Phượng Vô Tà đi đến bên cạnh Đế Thiên Tà, thở ra một hơi thật sâu:
“Người đã cứu được, lại dùng Dưỡng Hồn Đan lúc trước ngươi tặng, hẳn là một lát liền có thể tỉnh.
Đế Thiên Tà, ngươi cởi bỏ giam cầm cho họ đi.”
Đế Thiên Tà liếc nàng một cái, chỉ thấy trên người nàng lúc này là một bộ áo ngủ mỏng manh cùng vết máu chói mắt kia:
“Phượng Vô Tà, lá gan của ngươi cũng lớn thật.
Mỏng như vậy mà dám ra đây rêu rao trước mặt người khác”
Áo ngủ này tuy là váy dài, nhưng lại vô cùng mỏng manh , đem đường cong thân thể nữ tử thập phần hoàn mỹ mà phác hoạ ……
Đế Thiên Tà nhìn liền muốn ôm đi ……
Huống chi nơi này nhiều nam nhân như vậy?!
Đế Thiên Tà khó chịu vô cùng.
Vừa rồi thấy nàng vì cứu người mà lòng nóng như lửa đốt, vội vàng luyện đan không cho quấy rầy, hắn mới cố nén không bộc phát ra.
Phượng Vô Tà lúc này mới phát hiện,với cái nhìn của người cổ đại,có lẽ quần áo của bản thân xác thật có điểm kỳ cục.
Bất quá cũng may, so với thế kỷ 21 thì váy hai dây đã là bảo thủ, cho nên nàng liền không để ý như vậy.
Nhưng ánh mắt này của Đế Thiên Tà thật là đáng sợ……
Cách mặt nạ, Phượng Vô Tà cũng có thể đoán được, vẻ mặt của hắn nhất định là giống với Tu La muốn đại khai sát giới……
—— chạy nhanh lấy lòng nam nhân ngạo kiều này một chút, vẫn là rất cần thiết!
Bằng không…… Nàng lại nghĩ tới lần trước, ở Bạch Trúc viện kia một hồi lại muốn đổ vơ.
Vì thế, Phượng Vô Tà sửa lại khuôn mặt lãnh ngạo, thập phần chân chó mà đổ cho Đế Thiên Tà một chung rượu, còn bóp vai đấm lưng cho hắn:
“Được rồi được rồi, đại giáo chủ.
Cảm tạ ngươi sáng sớm liền chạy tới giúp ta tọa trấn.
Ta này không phải sốt ruột sao, vừa nghe nói Phượng Minh Châu gặp nguy, liền vội vàng chạy tới, chưa kịp thay quần áo.
Lần sau sẽ không như vậy.
Ngươi cũng vất vả rồi, nhanh trở về nghỉ ngơi.
Ta sẽ giải thích thân phận của ngươi cho gia chủ, lại thuận tiện nói lời xin lỗi giúp ngươi…”
“Xin lỗi?!” Đế Thiên Tà ánh mắt trở nên lạnh hơn, trong giọng mang điểm uy hiếp chất vấn.
—— những tên ruồi bọ này đều khi dễ nàng.
Hắn giúp nàng giáo huấn một chút, nàng lại còn muốn đi xin lỗi?!
Phượng Vô Tà nháy mắt đã hiểu, lập tức lắc đầu như trống bỏi: “Không xin lỗi, không xin lỗi! Kiên quyết không xin lỗi!”
Nàng đón ý nói hùa hắn, vẻ mặt kiên định, chỉ thiếu giơ tay tuyên thệ.
Đế Thiên Tà khẽ hừ một tiếng.
Không xin lỗi là được rồi! Những người đó nàng nhìn không thuận mắt, tưởng đạp được lên đầu nàng sao? Đế Thiên Tà hận không thể giết bọn họ, chẳng qua bọn họ là người nhà của Phượng Vô Tà, hắn cấp cho nữ nhân này mặt mũi, mới không cùng bọn họ so đo.
Bất quá nữ nhân này hôm nay lạ vô cùng thức thời, không cùng hắn đối nghịch.
Chẳng lẽ, nàng cũng yêu hắn?
Sẽ sao? Sẽ đi?
Đế Thiên Tà như vậy chờ mong, tâm tình chậm rãi tốt lên, thậm chí khóe miệng khẽ nhếch, có chút vui vẻ đắc ý ……
Phượng Vô Tà hỏi hắn: “Ngươi còn không quay về sao?!”
“……” Đế Thiên Tà cứng miệng .
Nữ nhân này vì sao cả ngày đều muốn đuổi hắn đi?!
Hắn chướng mắt như vậy sao?!
Phượng Vô Tà lần này lại là không nhận ra tâm tư của Đế Thiên Tà, còn ở một bên lấy lòng một bên khuyên: “Ngươi đem hồn thuật ở trên người bọn họ cởi bỏ, về Bạch Trúc viện trước chờ ta đi, ta đợi Minh Châu tỉnh, liền trở về.”
Đế Thiên Tà nghe xong, lạnh mặt nói: “Tùy nàng.”
Không nghĩ tới chính là, nói xong lời này, Đế Thiên Tà lại cởi bỏ hồng y trên người khoác lên Phượng Vô Tà!
Phượng Vô Tà thấy trên người bỗng dưng trầm xuống, ngay sau đó là cảm giác ấm áp bao phủ.
Có một mùi hương nhàn nhạt đến từ quần áo hắn.
…… Cái thói ở sạch này của giáo chủ chính là mỗi ngày đều phải xông y phục bằng một lần hương sao? Giáo chủ sau khi giao hồng y cho Phượng Vô Tà liền dời đi.
Mọi người trong tộc cũng đều được cởi bỏ hồn thuật giam cầm, nhưng đám người bởi vì duy trì cái tư thế đứng này một lúc lâu nên thân thể cứng đờ nhứ mỏi thẳng lâu lắm, thân thể cứng đờ nhức mỏi, trong lúc nhất thời âm thanh kêu thảm vang lên hết đợt này đến đợt khác……
Đặc biệt là Phượng Vô Tâm, nàng vẫn luôn quỳ trên mặt đất tự vả miệng, ước chừng không ngừng tự vả hơn nửa canh giờ.
Không ngừng khóc loạn, miệng sưng đỏ, cánh tay đau, tất cả đều muốn đổ máu.
Hận ý trong lòng cơ hồ muốn bao phủ toàn bộ lý trí.
Đều là bởi vì Phượng Vô Tà nàng mới có thể ở trước mặt nhiều người như vậy, vứt bỏ mặt mũi.
Phượng Vô Tâm hồng mắt, nàng sớm đã không còn là thiên tài đại tiểu thư cao cao tại thượng được mọi người kính phục nữa rồi, giờ khắc này, nàng như là một bạo nộ ác quỷ.
Phượng.
Vô.
Tà
Nàng ở trong lòng hung hăng mà kêu tên này.
Ả hận không thể ăn thịt,uống máu Phượng Vô Tà.
Hành hạ nàng đến chết, giẫm nát tro cốt của nàng.
Phượng Vô Tà vắt hết óc để suy nghĩ lý do, rốt cuộc mới hướng tới hai vị gia chủ Phượng Nguyên Cực cùng Phượng Nguyên Trí giải thích thân phận của Đế Thiên Tà ——
Kỳ thật Phượng Vô Tà cũng không hiểu rõ về lai lịch của Đế Thiên Tà cho lắm, nàng chỉ có thể nói hắn là một vị bằng hữu nàng kết giao khi ở bên ngoài tu luyện mà thôi.
Phượng Nguyên Trí cùng Phượng Nguyên Cực hai vị lão nhân trong lòng đều biết vị nam tử thần bí kia tuyệt không có đơn giản như Phượng Vô Tà giải thích, nhưng lại không thể hỏi mãi không buông.
Rốt cuộc bọn họ biết……
Dựa vào thực lực vừa mới bày ra của nam tử kia thì cho dù muốn diệt toàn bộ Phượng gia thì hắn cũng chẳng may may mất sức.
Lúc này chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt.
So sánh với chuyện này thì Phượng Nguyên Trí hiện tại càng quan tâm sinh mệnh của cháu gái mình yêu thương nhất —— Phượng Minh Châu
“Nhị gia chủ, Minh Châu đã không còn đáng ngại.” Phượng Vô Tà nhàn nhạt mở miệng, hôm qua, nàng còn thực thân thiết mà xưng hô với Phượng Nguyên Trí vị này lão nhân này một tiếng “Nhị gia gia”, nhưng đã trải qua chuyện kia, Phượng Nguyên Trí hoài nghi nàng sẽ xuống tay với Phượng Minh Châu, còn muốn đem nàng giam cầm……
Phượng Vô Tà tâm lạnh, tự nhiên không thể xưng hô ấm áp như vậy.
Một tiếng Nhị gia chủ, tuy rằng cung kính, lại có vẻ khác lạ.
Phượng Nguyên Trí trong lòng biết bản thân đuối lý, thở dài nói: “Vô Tà, vừa rồi là Nhị gia gia quá sốt ruột, ngươi đừng để trong lòng……”
Phượng Vô Tà lông mi hơi rũ, ý cười nhàn nhạt: “Nhị gia chủ nói đùa, Vô Tà không dám.”
Phượng Nguyên Trí cũng không hề nói gì, quay đầu đi thăm Phượng Minh Châu.
Phượng Minh Châu còn chưa có tỉnh lại.
“Tam muội muội, Minh Châu khi nào mới có thể tỉnh? Sẽ không lại có vấn đề đi? Thân thể nàng thế nào, tuyển cử nàng còn có thể tham gia không?” Lúc này, vẫn luôn chịu đựng mang vẻ đau khổ không lên tiếng- Phượng Vô Hà rốt cuộc kiềm chế không được, hỏi, vẻ mặt quan tâm.
Phượng Vô Tà chỉ cảm thấy buồn cười!
Phượng Vô Hà rõ ràng là chờ mong Phượng Minh Châu tốt nhất vĩnh viễn đừng tỉnh lại, lại cố tình nguỵ trang vẻ lo lắng như vậy.
Bất quá Phượng Vô Tà kỳ thật cũng thấy kỳ quái, dựa theo suy tính của nàng, Phượng Minh Châu cũng nên tỉnh mới đúng.
Lúc này, Phượng Vô Tâm miệng sưng đỏ cũng thất tha thất thểu mà đi tới, tiến lên nhìn Phượng Minh Châu một cái, bất chấp việc mồm miệng đau đớn, tiếp tục bỏ đá xuống giếng nói:
“A, Phượng Vô Tà, ta xem ngươi vừa rồi căn bản chính là quậy phá.
Kiếm một ngoại nhân tới giáo huấn chúng ta, lại làm bộ luyện ra giải dược lừa gạt một phen, hiện tại nhìn xem? Minh Châu tiểu thư căn bản là không có tỉnh! Chỉ sợ là bị ngươi trị chết.”
Lời này nói ra……
Mọi người ở đây đều nhíu mày lại.
Vừa bị Phượng Vô Tâm nhiễu loạn suy nghĩ.
Phượng Nguyên Trí lúc này cũng nghĩ tới ——Vì sao Phươngh Vô Tâm luôn muốn đem mọi chuyện hướng lên người Vô Tà?
Phượng Vô Tà nghe Phượng Vô Tâm nói xong lại vô cùng vui vẻ.
Xem ra Đế Thiên Tà vừa rồi xuống tay quá nhẹ.
Hẳn là trực tiếp đem đầu lưỡi nàng rút ra, biến thành người câm, nàng mới không lại làm phiền người khác.
Nhưng mà, lúc mọi người ở đây mồm năm miệng mười nghị luận ……
Người vẫn luôn lẳng lặng nằm trên giường - Phượng Minh Châu bỗng nhiên mở mắt.
Phượng Nguyên Trí thấy vậy liền chạy nhanh tới quan tâm hỏi: “Minh Châu, ngươi cảm thấy như thế nào?”
Phượng Minh Châu nhìn gia gia hơi hơi mỉm cười.
Sau đó,lại dùng ánh mắt sắc bén gắt gao mà túm chặt tay Phượng Vô Tâm, sức lực lớn vô cùng, không giống người có bệnh nặng:
“Nha đầu chết tiệt kia, là ngươi hạ độc hại ta, đúng hay không? Ngươi còn dám vu oan cho Vô Tà? Ta tuy nằm ở chỗ này, nhưng lỗ tai cái gì cũng đều nghe được.”