“Lục Huyền, ngươi có cảm thấy ta thực ác độc hay không? Dùng loại phương pháp này tra tấn Phượng Vô Hà.”
Trở lại Bạch Trúc, Phượng Vô Tà còn suy nghĩ tất cả những chuyện đã xảy ra trong nhà lao.
Nàng phân phó Lục Huyền, nàng đem toàn bộ rắn, chuột hướng tới trên người Phương Vô Hà, sau đó nàng liền rời đi.
Cho nên nàng không có tận mắt nhìn thấy kết cục ra sao.
Vừa mới hoàn thành việc trả thù, trong lòng Phượng Vô Tà tất nhiên hả giận.
Nhưng mà theo thời gian dần trôi, khoái cảm báo thù dần biến mất, thay vào đó là một cảm giác mê mang.
Phượng Vô Hà tất nhiên trừng phạt đúng tội, nhưng vì báo thù, nàng lại trở nên giống với Phượng Vô Hà, đôi tay dính máu không thể chấp nhận nổi.
Lục Huyền luôn luôn nói thẳng, giờ phút này nghe chủ nhân của mình nói vậy, liền không che giấu:
“Tiểu thư, trong phủ có rất nhiều, đặc biệt trong gia tộc, tất nhiên sẽ có những cuộc chiến ngầm.
Sai một nước, thua cả bàn, ta chỉ cần phân tâm một chút nương tay cho kẻ địch, có lẽ ngày sau người chết, sẽ là chính mình.
Lục Huyền cùng Hồng Anh biết rõ đạo lí này, cho nên tiểu thư cũng không cần phải thấp thỏm bất an.”
Hồng Anh cũng ở bên cạnh gật gật đầu.
Phượng Vô Tà sau khi nghe Lục Huyền nói xong, lại nhìn Hồng Anh cùng Lục Huyền bằng biểu tình nhàn nhạt như nước, trong lòng có một tia kinh dị——
Nàng đã sống ở hiện đại một đời, lại bởi vì thân phận quân y đặc thù, đối với chiến tranh đã quá quen thuộc, cho nên ở thời khắc mấu chốt cần cứng rắn đối đại kẻ địch, không thể mềm lòng.
Nhưng là hai tiểu nha đầu này, cùng lắm mới có 13, 14 tuổi, như thế nào lại có suy nghĩ như vậy?
Như nhìn ra được nghi hoặc của Phượng Vô Tà, Hồng Anh rũ mắt, giải thích nói:
“Tiểu thư, ngươi không cần cảm thấy kỳ quái, em cùng với Lục Huyền thân là tỷ muội.
Lúc trước gia tộc của chúng em cũng từng xảy ra biến cố, năm xưa bà cố nhất thời mềm lòng, nhận nuôi một vị nữ nhi, kết quả người này lại lấy oán trả ơn.”
“Lấy oán trả ơn?” Phượng Vô Tà nhẹ hỏi
“Vâng, nàng mơ ước gia sản của gia tộc bọn em, cùng cấu kết với người ngoài...!Cuối cùng cha mẹ cũng em bị nàng hại chết, nàng chiếm tài sản, làm bà cố tức chết.
Mà em cùng Lục Huyền, là được bảo vệ mới có thể may mắn thoát nạn, trốn thoát, lưu lạc đầu đường.
Những việc này, sau khi vào Phượng gia, không có nói với ai, ngay cả gia chủ cũng chỉ nghĩ chúng em trước kia là dân chạy nạn.”
Trong lòng Phượng Vô Tà hiện lên bao dung, nhìn Lục Huyền và Hồng Anh thần sắc bi thương, Phượng Vô Tà muốn nói cái gì đó để an ủi hai tiểu cô nương này.
Nàng há miệng thở dốc, rồi lại cảm thấy, trước mối hận gia tộc như vậy, vốn dĩ an ủi, bất quá chỉ là lời nói suông.
Chỉ là không nghĩ tới, hai tiểu cô nương này lại xuất thân là thiên kim tiểu thư, trách không được lại có khí chất thanh cao hơn người bình thường.
Vì thế cuối cùng Phượng Vô Tà vỗ vỗ tay các nàng, nói: “Đừng sợ, sau này, những kẻ vô liêm sỉ đó, ta sẽ giúp các ngươi, từng chút từng chút đoạt lại!”
Hồng Anh cùng Lục Huyền liếc nhau, rồi sau đó quỳ gối song song nhau, nghiêm túc mà cúi rạp đầu.
Sau đó, Phượng Vô Tà lại nghe các nàng kể về chuyện gia tộc của mình, trong lòng không khỏi thổn thức——
Dục vọng có thể phá huỷ hết thảy, làm cho con người đến cả người thân không nhận, làm nô lệ của quyền thế, ác ma tiền tài.
Đêm đã khuya.
Phượng Vô Tà một đêm an ổn
Sáng sớm hôm sau, có tin tức truyền đến, nhưng nội dung tin tức không phải là người hầu ở trong nhà lao phát hiện ra xác của Phượng Vô Hà, mà là——
Không thấy Phượng Vô Hà!
“Không thấy? Là có ý gì?” Phượng Vô Tà nhíu mày hỏi.
“Đúng vậy, tiểu thư, nói đến thì thật kỳ quái.
Sáng nay, người hầu trông coi nhà lao phải đưa cơm cho Phượng Vô Hà, kết quả trong nhà lao chỉ có một đống xác bọ, rắn, chuột, lại không thấy Phượng Vô Hà.”
Lục Huyền biểu tình như thấy quỷ:
“Hôm qua hơi thở nàng đã thoi thóp, chúng ta tuy không chính mắt chứng kiến nàng tử vong, nhưng nhiều chuột, rắn cắn như vậy, nàng sao có thể trốn thoát? Thật là làm người không nghĩ ra!”
Phượng Vô Tà tinh tế hồi tưởng những việc xảy ra vào hôm qua.
——thời điểm các nàng rời đi, vẫn chưa xác nhận Phượng Vô Hà tử vong! Chỉ là theo bản năng cảm thấy, ở dưới loại tình cảnh này, nàng nhất định sống không nổi.
——lúc ấy Hồng Anh đem những người hầu trông coi nhà lao trở về, những người hầu còn hôn mê bên trong, đại khái cần mười lăm phút mới có thể tỉnh lại!
Ở đoạn thời gian kia, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì mà con người không thể tưởng tượng nổi?
Tâm Phượng Vô Tà chùng xuống, khoác áo quần, quyết định tự mình đi qua xem một chút, cũng nhìn xem là ai đã quấy phá!
Vừa mới đẩy cửa phòng ra, đã thấy Đế Thiên Tà ngồi ở bên ngoài, thấy nàng ra, liền không nhanh không chậm mà nói:
“Nàng không cần phải tự đi xem, ta đã phái Mặc Vinh đi xem xét, nhanh nhất là ngày mai hắn có thể trở về.”
Phượng Vô Tà gật đầu, ngồi cùng Đế Thiên Tà, chờ Mặc Vinh điều tra trở về.
“Như thế nào? Vốn tưởng rằng nhẫn tâm làm chuyện xấu, bây giờ lại lo lắng xử lý, cho nên lo lắng sao?” Đế Thiên Tà hứng thú hỏi.
Phượng Vô Tà nghĩ rồi nhàn nhạt cười: “Có lẽ vậy.
Rốt cuộc ta không có bản lĩnh lớn như ngươi.”
Đế Thiên Tà dùng tay chống cằm, mặt trắng nõn như ngọc, ánh mắt đầy tà khí, khoé miệng hơi cong lên, bên môi hiện ra tia mỉm cười: “Phượng Vô Tà, nếu đã làm chuyện xấu, cũng đừng sợ hãi.
Bởi vì ta ở chỗ này, không ai có thể đụng vào nàng.”
Tuy rằng vị đại đế này ngữ khí trước sau như một đều mang vẻ lười biếng——
Nhưng trong lời hắn nói lại mang lại cho người ta cảm giác an ủi.
“Đế Thiên Tà, Phượng Vô Tà vì Phượng Vô Hà tốn nhiều tâm tư như vậy, bất quá là nghĩ đến người thừa kế Phượng gia.
Tuy rằng ta không hiếm lạ việc thừa kế Phượng gia, nhưng gia gia đối xử với ta không tệ, cho nên ta sẽ không để cho Phượng gia rơi vào tay của nàng, bởi vì nàng không có bản lĩnh, còn có tâm tư âm hiểm như vậy, sẽ chỉ làm cho Phượng gia ngày càng suy bại.”
Đế Thiên Tà khó mà thấy được Phượng Vô Tà bình thản như vậy cùng hắn nói chuyện.
Ngày thường——Nàng không phải banh mặt lười nhìn hắn một cái thì chính là tính tình ương ngạnh cùng hắn đối nghịch!
“Tài múa võ của ngươi đã tu luyện đến tầng thứ ba, nếu cùng người thừa kế đánh nhau thì thắng dễ như trở bàn tay.
Nhưng ngươi lại chuẩn bị đem vị trí thừa kế đưa cho Phượng Minh Châu.” Đế Thiên Tà lập tức đoán ra tâm tư của nàng, nói thẳng.
Phượng Vô Tà cười.
Đế Thiên Tà cả ngày như bị ma nhập không biết là vội cái gì, mà có thể thấy rõ, có thể nắm bắt mọi thứ trong tay.
Nàng bất quá vừa mới ám chỉ, đã bị hắn nhìn thấu!
Tuy rằng nàng kế thừa cơ thể nguyên chủ, có nghĩa vụ giúp nguyên chủ xử lý những kẻ thù hại chết nàng, nhưng sản nghiệp Phượng gia, nàng lại không một chút cần tới!
Phượng gia, hẳn là giao cho người có năng lực, liền có tư cách thừa kế!
Không nhất định phải là Phượng Minh Châu, nếu người thừa kế được tuyển trong đại hội, càng có thêm nhiều người trẻ trong gia tộc được phô bày hết tài năng, nàng sẽ làm theo mà suy xét!
Bên ngoài trời cao biển rộng, còn có nhiều kiến thức về những sự vật lạ nàng chưa biết, Phượng gia nho nhỏ, làm thế nào có thể ngáng chân nàng?!
Vào khoảng buổi trưa, Mặc Vinh mới trở về.
“Giáo chủ, Phượng cô nương.” Mặc Vinh trước chào một tiếng, ngay sau đó lông mày nhếch nhẹ, thanh âm lạnh lùng: “Có chuyện thú vị.”
Phượng Vô Tà bị Mặc Vinh gợi lên hứng thú: “Sao thế?”
“Ngươi đoán, ta ở giữa nhà lao nơi Phượng Vô Hà biến mất, phát hiện ra dấu vết gì?” Mặc Vinh úp úp mở mở.
Đế Thiên Tà không quan tâm tới bộ dáng này của hắn, mắt lạnh khẽ liếc, chậm rãi phun ra một chữ: “Nói!”
Mặc Vinh buông tay, bẩm báo tình hình:
“Có thầy thuốc đã tới, hơn nữa cấp bậc——chỉ sợ ở “Dược Hoàng”!”
Dược Hoàng!
Phượng Vô Tà lại lần nữa nhớ đến cấp bậc của thầy thuốc: Dược sĩ, Dược Vương, Dượng Hoàng——
So với nàng còn cao hơn hai cấp!
Nhìn toàn bộ Thiên An Thành, vốn là không có nhiều thầy thuốc, hơn nữa cấp thấp nhất là dược sĩ!
Cho nên, là người ngoài Thiên An Thành, xâm nhập nhà lao Phượng gia, ở đó giết chết hết chuột, rắn, kiến, cứu Phượng Vô Hà?!
Thời điểm Phượng Vô Tà đang suy tư, Mặc Vinh lại lạnh lùng mở miệng:
“Quan trọng nhất là, ta không ngừng tra được ở hiện trường còn sót lại vận khí, còn có dấu vết của hồn thú!”
Những lời vừa nói ra, là Phượng Vô Tà không ngừng, Đế Thiên Tà sắc mặt liền lạnh lùng
Hồn thú nơi nào là dễ dàng như vậy liền hiện thế?