“Không được a không được!”
Vị nữ trưởng lão của Mộ Dung gia kia vừa thấy thiếu gia của mình thế nhưng bị Phượng Vô Tà bắn ngân châm mù mắt, liền tức giận:
“Phượng tiểu thư! Tuy rằng ở Thanh An Thành Phượng gia trong tứ đại gia tộc, nhưng xếp hạng bất quá cũng là ở hạng bét, xét về thực lực hay tài nguyên, đều là không bằng Mộ Dung gia! Hôm nay ngươi nhất thời buồn bực, liền làm công tử nhà chúng ta bị thương hai mắt, không sợ gia chủ nhà chúng ta tới Phượng gia tính sổ sao?”
Phượng Vô Tà lạnh lùng cười:
“Nếu như vậy, liền để Mộ Dung Phong ở lại đây! Ngươi trở về nói với gia chủ của ngươi, mắt của Mộ Dung Phong là ta đâm nên bị thương, khắp cả thành, cũng chỉ có mình ta có thể chữa! Nếu còn muốn để hắn giữ lại đôi mắt này, liền nói gia chủ của các ngươi hủy cuộc hôn nhân này, mang mấy cái rương sính lễ rách tung tóe này về, đưa năm vạn hoàng kim đến Phượng gia ta, hơn nữa từ nay về sau, không bao giờ đến Phượng gia làm khó dễ! Nếu không, sẽ để cho Mộ Dung Phong bị mù luôn đi!”
Nữ trưởng lão kia vừa nghe thấy lời này, liền bối rối!
Năm vạn hoàng kim!
Phượng Vô Tà này quả thực chính là sư tử há mồm to! Nàng tham tiền như vậy sao?
Hơn nữa…
Nếu để Mộ Dung Phong như vậy ở Phượng gia, lỡ đâu cái vị Phượng tiểu thư tàn nhẫn ác độc này lại làm gì hắn, nàng lại càng không thể thoát tội.
Nếu như đem Mộ Dung Phong về, lỡ như chỉ có một mình Phượng Vô tà này mới có thể trị mắt cho hắn thì làm sao? Chẳng lẽ bỏ lỡ cơ hội cứu chữa?
Phượng Vô Tà liếc mắt một cái liền nhìn ra do dự của nàng, chỉ hừ nhẹ một tiếng:
“Nếu đôi mắt Mộ Dung Phong không cứu chữa kịp thời, thì có là ta, cũng không thể cứu chữa! Nếu như ngươi không vội ,liền ở chỗ ta suy nghĩ kĩ đi.”
Nữ trưởng lão vừa nghe nàng nói vậy, náo dám chần chờ, lập tức cho người đem đống sính lễ ra khỏi Phượng gia, sốt ruột hoảng hốt mà trở về Mộ Dung gia xin chỉ thị của gia chủ.
Ước chừng qua nửa canh gia, Mộ Dung gia chủ - Mộ Dung Hoành rốt cuộc cũng vội vôi vàng vàng mà chạy đến Phượng gia.
Mộ Dung Phong đau đớn không chịu nổi, ở trên mặt đất nức nở rên rỉ một hồi lâu.
Hắn vừa đến thấy con trai của chính mình quỳ rạp trên đất che mắt kêu rên, đau lòng vô cùng, vội xông lên phía trước, đem Mộ Dung Phong đỡ dậy.
Mộ Dung Hoành trừng mắt nhìn hai người Phượng Vô Tà và Phượng Nguyên Cực, gân xanh ở huyệt thái dương đều giật giật, lạnh giọng chất vấn:
“Phượng gia chủ, con ta có lòng đem sính lễ tới, chỉ vì cầu hôn Phượng cô nương, Phượng cô nương nếu không chịu gả, trực tiếp đem trả sính lễ, vì sao có thể nhẫn tâm như vậy, làm con ta bị thương không nói, còn chọc mù hai mắt nó?”
Phượng Nguyên Cực cũng tức giận đến mức thẳng tay phất áo:
“Mộ Dung Hoành! Con trai ngươi vừa mới tới cầu hôn sao? Ý đồ của hắn rõ như ban ngày muốn khinh bạc cháu gái ta, mạnh mẽ ép cưới! Cháu gái ta tức giận không chịu được, nên mới chọc mù hai mắt hắn, đây là trừng phạt đúng tội! Giờ phút này nghĩ đến giao tình của Phượng gia cùng Mộ Dung gia, ngươi đem tiền, Vô Tà liền đem mắt của con trai ngươi chữa khỏi, ngươi thấy được không?”
Mộ Dung Hoành nghe xong liền đưa ánh mắt nhìn Phượng Vô Tà, biểu tình nghi ngờ mười phần.
…lúc nãy, hắn vừa mới kiểm tra đơn giản đôi mắt bị thương của con trai, đó là do châm đâm nên bị thương, không liên quan đến hồn lực, cho nên không phải thuốc bình thường có thể chữa trị, như thế nào mà nha đầu này lại nói có thể chữa trị?
Phượng Vô Tà cùng không nói nhiều, trực tiếp tiến lên hỏi: “Mộ Dung gia chủ đã đem đủ năm vạn lượng bạc rồi sao?”
Mộ Dung Hoành vừa nghe đến năm vạn lượng bạc, thịt toàn thân đều đau!
Rõ ràng cái nha đầu đáng chết này đem con trai mình chọc mù mắt, nàng đáng lẽ phải chữ khỏi! Hắn có thể nhịn xuống mà không làm ầm ĩ ở Phượng gia liền tính không tồi! Kết quả nàng lại đòi tiền hắn?
Bọn họ tuy là đệ nhất gia tộc, nhưng muốn lấy năm vạn lượng bạc ra ngay lập tức không phải là điều dễ dàng!
Giờ phút này nếu hắn phải người đi cửa hàng nhà mình lấy tiền bạc, lúc sau còn muốn đổi tiền bạc thành hoàng kim, thế nào cũng phải đợi trời tối mới xong!
Mộ Dung Hoành có giận cũng không dám nổi cáu, rốt cuộc cũng phải trông cậy vào Phượng Vô Tà chựa mắt cho con trai mình:
“Ngươi chữa trị mắt cho Phong nhi trước, nếu thật sự có thể chữa khỏi, năm vạn lượng bạc trước khi trời tối ta sẽ đem tới đây cho ngươi!”
Phượng Vô tà lại không để mình bị lừa: “Không thấy được tiền, không chữa!”
Mộ Dung Hoành vừa nghe, hỏa khí trong người liền không nén lại được, hắn thân là Mộ Dung gia thế chủ, nào có bao giờ chịu uất ức?
Hiện giờ hắn bị một tiểu cô nương nắm mũi dắt đi, làm sao có thể không giận?
Huống chi, đôi mắt của con trai hắn không thể chậm trễ được nữa…
Mộ Dung Hoành thiếu chút nữa làm ầm lên…
“Mộ Dung gia chủ, trước khi phát hỏa cũng phải nghĩ đến đôi mắt của con trai người!” Phượng Vô Tà lạnh lùng mà phun ra một câu.
Giờ khắc này, nàng đang nhàn nhã ngồi ghế gỗ ở trong sảnh, uống trà hoa, tư thế thư thái, muốn bao nhiêu nhàn nhã có bấy nhiêu.
Mộ Dung Hoành không thể mắng người, Phượng Vô Tà bắt hắn nuốt lại giận dữ của chính mình.
Hắn không thể không hạ giọng, giải thích nói:
“Này… Năm vạn lượng bạc cũng không phải con số nhỏ, ta đang cho người ở các cửa hàng chuẩn bị, trong chốc lát không thể có ngay được, ngươi trước tiên trị mắt cho Phong nhi, ta chắc chắn sẽ trả tiền.”
Dừng một chút, hắn vẫn không thấy Phượng Vô Tà phản ứng lại, hắn chỉ có thể vứt bỏ danh dự hướng Phượng Nguyên Cực nói:
“Phượng lão gia chủ, ngươi cùng Mộ Dung gia cũng coi như là qua lại nhiều năm, lúc trước còn thương lượng làm thông gia, hiện tại chũng ta không thể kết thành thân gia, liền muốn trở thành kẻ thù sao?”
Phượng Nguyên Cực có chút mềm lòng, trầm ngâm một chút, nhưng vẫn nói với Phượng Vô Tà: “Vô Tà, con chữa trị trước đi, ta tin tưởng Mộ dung gia chủ sẽ không quỵt nợ.”
Phượng Vô Tà cong môi cười: “Được, nghe lời gia gia.”
Nói xong Phượng Vô Tà liền đi đến trước mặt Mộ Dung Phong, lấy thuốc ra, căng mí mắt Mộ Dung Phong ra, nhỏ cho hắn một giọt…
Nào biết…Mộ Dung Phong thế nhưng lại giống người điên, vung tay lên, giãy giụa dùng sức đẩy Phượng Vô Tà ra, còn làm đổ bình thuốc sứ trên mặt đất, trên mặt đất đều là nước thuốc!
Hắn điên cuồng gào thét: “Cút ngay! Phụ thân, nàng là muốn hại con! Cái thứ kia nhất định là thuốc độc! Ta tuyệt đối không để nàng chữa trị!”
Phượng Vô Tà thật hận không thê giết chết đồ não tàn này.
Đó là do nàng lấy ra từ dược tuyền trong không gian, bất luận là vết thương ngoài nào cũng có thể chữa trị mà không để lại vết sẹo!
Vốn dĩ nàng luyến tiếc đem thuốc nước quý gia này cho hắn dùng.
Kết quả thế nhưng hắn lại đem nàng cùng bình thuốc đẩy ngã!
Mộ Dung Hoành thế nhưng đối với con trai cũng có chút tức giận, hắn chỉ có thể lại một lần nữa mà cầu xin: “Phượng cô nương…Này…trừ bỏ một lọ, ngươi còn thuốc không?”
Thuốc tất nhiên nàng có!
Nhưng là…
“Lại thêm mười vạn lượng bạc.” Phượng Vô Tà lạnh lùng mà nói ra giá của chính mình.
Mộ Dung Hoành nghe xong cơ hồ tối sầm trước mắt…
Phượng Vô Tà lại không cho hắn cò kè mặc cả: “Thuốc của ta, cực kì quý hiếm.
Nhi tử ngươi không biết tốt xấu, làm đổ lọ này, trả ta mười vạn xem như ít rồi! Cứ giá này, muốn trị thì trị, không có tiền liền đem hắn đi, tìm thầy thuốc khác.”
Mộ Dung Hoành còn có thể đến chỗ nào tìm thầy thuốc? Toàn bộ Thanh An Thành này, thầy thuốc tốt nhất đều đang đợi ở nhà hắn, hắn còn không hiểu được bản lĩnh của những thầy thuốc đó sao?
Nhưng những thầy thuốc đó chỉ có thể trị được vết thương do hồn thuật, mà hiện tại con của hắn, tròng mắt đều muốn rớt ra ngoài, bọn họ nào có thể trị?
Mộ Dung Hoành cắn răng: “Được! lại thêm mười vạn! Ngươi nhanh trị cho hắn đi!”
Phượng Vô Tà lúc này mới không chút hoang mang lấy ra bình thuốc thứ hai.
Lúc này, nàng ra lệnh cho người hầu gắt gao mà đe lại chân tay của Mộ Dung Phong, đỡ cho hắn nước vào não, đem bình thuốc của nàng đổ đi!
Chỉ nghe thấy Mộ Dung Phong kêu như mổ heo, lăn lộn hơn nửa ngày, rốt cuộc lúc này Phượng Vô Tà mới có thể đem thuốc nước nhỏ vào mắt Mộ Dung Phong.
Mộ Dung Phong chỉ cảm thấy trong nháy mắt thuốc kia tiến vào mắt hắn, tất cả đau đớn đều biến mất, một lát sau, hắn cư nhiên lại không có chuyện gì, mở to mắt… Quanh mình tất cả đều thấy rõ!
Thuốc này là cái gì mà lại thần kỳ đến vậy?
Phượng Vô Tà không rảnh rỗi, vừa chữa khỏi mắt cho Mộ Dung Phong, nàng liền lấy sẵn một viên thuốc đã chuẩn bị từ trước nèm vào miệng hắn!
Mộ Dung Phong không kịp tránh, nuốt một cái, thuốc kia đã xuống đến bụng!
“Thuốc độc.” Mộ Dung Phong sợ tới mức phải vội móc yết hầu, muốn đem viên thuốc kia nôn ra ngoài.
Không làm nên chuyện gì.
Trong chốc lát Mộ Dung Hoành thấy mắt của con trai mình tốt lên, trong lòng vừa thả lỏng, ngay sau đó lại thấy con trai bị nhét một viên thuốc, vội hỏi:
“Phượng cô nương, ngươi lại có ý gì?”
Phượng Vô Tà xua tay: “Yên tâm yên tâm, viên thuốc này chỉ là để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào mà thôi.
Ta lo lắng sau này Mộ Dung gia các ngươi lại không có việc gì làm, tới làm phiền người trong gia tộc bọn ta, cho nên cho hắn uống một viên thuốc mệnh đan, loại thuốc này là do ta tự mình chế tạo, nuốt vào một lúc sau sẽ không đau không ngứa cũng không ảnh hưởng tới tu luyện, giống như người bình thường, chỉ là ta có thủ đoạn nho nhỏ, là có thể làm hắn lập tức mất mạng.”
Dừng một chút, nàng hơi mỉm cười:
“Các ngươi cũng không phí công đi tìm thầy thuốc nghiên cứu chế tạo thuốc giải, chỉ cần về sau đừng đi trêu chọc Phượng gia, hắn tất nhiên bình an.”
Mộ Dung Hoành trong lòng nghẹn tức, nhưng không thể phát tác, sau khi chứng kiến thủ đoạn của Mộ Dung Tà, hắn tin tưởng, lời Phượng Vô Tà nói đều là sự thật.
Hắn liền mang con trai mình rời đi!
Cảm thấy về sau không nên có bất cứ quan hệ gì với Phượng gia!
Thật là làm bậy a.
Phượng Vô tà nhìn bóng dáng hai cha con Mộ Dung gia đang rời đi, nhẹ nhàng cười, không quên nhắc nhở:
“Nhớ rõ, trước khi trời tối, cần phải đưa đến mười lăm vạn lượng bạc.”
Thời khắc màn đêmbuôn xuống, Mộ Dung gia quả thực sai người đưa mười lăm vạn lượng bạc tới.
Đệ nhất gia tộc to như vậy, vì cứu một đứa con trai không thể dùng được, cơ hồ đều muốn táng gia bại sản.
Phượng Vô Tà không khỏi cảm thấy châm chọc.
Màn đêm buông xuống, nàng hướng Phượng Nguyên Cực và Phượng Minh Châu mà cáo biệt.
Tới sáng sớm ngày kế tiếp, nàng đem theo túi Càn Khôn mà Đế Thiên Tà đưa cho, một người một ngựa, không gian kia chỉ có quạ đen, rời khỏi Phượng gia, rời khỏi Thanh An Thành.
Nàng dựa theo phương hướng Ma La Quốc đô thành mà đi.
Nha Sát ở trong không gian cùng nàng nói chuyện phiếm, cho nên dọc đường đi cũng không tính là tĩnh mịch.
Chỉ là, trong lòng Phượng Vô Tà khó có chút vắng vẻ…
Lúc trước Đế Thiên Tà không nói một tiếng mà rời đi, rốt cuộc là đi đâu?
Để đi đến thủ đô đường xá vô cùng xa xôi, Phượng Vô Tà thấy được rất nhiều cảnh quan kì lạ, cũng gặp không ít Hồn Thuật Sư đi lịch luyện.
Chính là, bên người lại cô đơn vì thiếu người đàn ông kia.
Nàng thật nhiều thật nhiều ngày, chưa gặp được Đế Thiên Tà…
Nàng đã thật lâu thật lâu không được nghe lời tự đại mà tính tình xấu xa của người đàn ông kia, vì nàng kể chuyện xưa…