Nó thực sự là một hồn thú chưa được nở ...
Phượng Vô Tà không khỏi suy nghĩ, linh thú mẹ nào mà bất cẩn đến mức không biết con của mình đã mất?
Phượng Vô Tà chạm vào vỏ trứng, lúc tay nàng chạm vào vỏ trứng, quả trứng hồn thú bắt đầu phát ra vầng hào quang vàng, quả trứng có vẻ đặc biệt thích thú với kiểu chạm này.
cọ cọ vào tay nàng: "Tỷ tỷ, ngươi nuôi ta có được không?"
Phượng Vô Tà quả thực không thèm nghe lời quả trứng gà vàng này.
Nàng muốn đập nó ra!
Trông thấy trứng vàng liền muốn nện, nhìn xem bên trong có cái gì......
“Ngươi là loại linh thú gì?” Phượng Vô Tà chống lại sự thúc giục này, cầm quả trứng nhìn lên nhìn xuống, nhìn trái nhìn phải, nhưng cũng không thấy manh mối gì cả.
Quả trứng này rất to, hơi giống trứng đà điểu nhưng màu sắc rất lạ …
"Tỷ hỏi nhiều như vậy làm cái gì, dù sao cũng là linh thú!" Quả trứng lại bắt đầu nhảy dựng lên, giống như một đứa trẻ hoàn toàn nghịch ngợm: "Tỷ sẽ nuôi ta chứ? Ta sắp đói chết rồi, ta muốn ăn!"
“Ngươi muốn ăn gì đây? Ta vẫn còn có chút đồ để ăn.” Phượng Vô Tà lôi trong túi càn khôn ra một ít bánh bao hấp và đùi gà, đây là đồ ăn khô nàng đã mua trong quán trọ mang theo nhưng vừa lấy ra, lại khó là ...
Trước mắt nó chỉ là một quả trứng a! Nó làm sao ăn màn thầu, gặm đùi gà a?
Nó thậm chí không có miệng!
“Ta muốn ăn hồn lực của tỷ, tỷ phân hồn lực cho ta ăn đi!” Quả trứng la lên, màn thầu, đùi gà căn bản không thèm chú ý tới.
Phượng Vô Tà ném nó xuống đất phủi phủi tay:
"Vốn tưởng được cái bảo bối, không ngờ lại là lọ dầu hút hồn lực!"
"Ta không phải chai dầu, ta là hồn trứng, cần hồn lực để lớn lên!"
"Được rồi, hồn trứng nhỏ, trước tiên ngươi im miệng đi!"
Nàng thật vất vả tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút mới khôi phục hồn lực, sao có thể vô duyên vô cớ phân cho quả trứng này?
Lúc này, bên ngoài sơn động có tiếng bước chân dần dần tới gần.
Phượng Vô Tà nín thở chăm chú nghe ——
Nhưng quả trứng kia lại nói chuyện: “Ài, nơi này ta ở một trăm năm, cũng đã hơn mười Hồn Thuật sư đến, hôm nay thật lạ lại nhiều người tới chơi với ta như vậy! Lại có một tỷ tỷ tới, oa, còn có một con sư tử! rất uy phong rất soái!”
Quả trứng hoàn toàn không có mắt lộ ra ngoài, hơn nữa Phượng Vô Hà cùng huyết bích nhãn sư vẫn đang lượn lờ bên ngoài sơn động, nhưng vậy mà nó giống như có Thiên Lý nhãn, tất cả đều nhìn thấy!
Nhưng mà, đây không phải là vấn đề:
Nó vừa mới nói cái gì? Nó ở chỗ này chờ đợi một trăm năm?!
Một trăm năm? Thứ ở trong trứng vẫn chưa nở ra?
Phượng Vô Tà không nói nên lời, hóa ra muốn nở một con Hồn thú, so với nuôi Na Tra còn tốn sức hơn.
Mà lại quả trứng này niên kỷ tương đương có thể làm gia gia nàng được rồi!
Nhưng nó vừa rồi nũng nịu quan tâm gọi nàng là tỷ tỷ, quả thực giảm thọ a!
“Tỷ tỷ, người bên ngoài là bằng hữu của ngươi sao?” Hồn trứng tỏ ra rất hưng phấn.
“Xuỵt ——” Phượng Vô Tà rất muốn bịt miệng của nó lại, nhưng mà nàng tìm không thấy miệng của quả trứng này đến cùng mọc ra ở chỗ nào, nên chỉ có thể từ bỏ, hạ giọng cảnh cáo nó: “Kia là địch nhân của ta, đừng nói chuyện.”
“Ta đói, ngươi đem hồn lực phân cho ta một nửa, ta sẽ không nói một lời”.
Quả trứng này thế mà lại cò kè mặc cả!
Thật là một tiểu hỗn đản.
Vô Tà không để ý tới nó, nhưng mà hỗn đản cũng không tiếp tục líu ríu nữa, ngược lại là rất nghe lời phối hợp với Phượng Vô Tà, yên lặng không nói.
Mà lúc này, Phượng Vô Hà đã một đường truy sát, tiến đến sơn động ——
Cạch, cạch, cạch.
Trong sơn động âm u ẩm ướt, thỉnh thoảng có giọt nước rơi xuống.
Phượng Vô Hà đi trong sơn động, nàng tận lực thấp giọng, giờ này khắc này, thanh âm của nàng như nước nhỏ giọt lạnh lùng trong hang:
“Vô Tà muội muội, đừng trốn nữa, kéo dài thời gian làm gì? Sớm hay muộn ngươi đều sẽ chết, huyết sư có thể nghe được khí tức của ngươi.”
Bích huyết nhãn sư liếc Phượng Vô Hà một chút, hết sức khinh bỉ: “Ai ngửi được? Ta không phải là chó!”
Phượng Vô Hà dừng chân lại, hung hăng trừng bích huyết nhãn sư một chút: “......”
Bích huyết nhãn sư không thèm để ý phượng Vô Hà ngu xuẩn này.
Nó là có thể cảm giác được trên hồn lực lưu động trên người mỗi hồn thuật sư, cho nên có thể tìm tới vị trí Phượng Vô Tà!
Căn bản không phải dựa vào ngửi!
Nó thế nhưng là Hồn thú, mà lại là Hồn thú cao cấp, Bích huyết nhãn sư a! Phượng Vô Hà đồ ngu này lại coi nó là thành chó sao?!
Thật là đáng chết!
Chỉ là hiện tại —— Quá kì quái, nó vừa vào sơn động, liền không cảm giác được hồn lực lưu động.
Cho nên nó vẫn luôn không tìm được Phượng Vô Tà.
Phượng Vô Tà đã bình tĩnh lại.
Sử dụng phương pháp mà Đế Thiên Tà đã dạy cho nàng, nàng đã che mình bằng một ẩn kết giới.
Kết giới ẩn thân này có thể tạm thời che giấu khí tức của nàng, người ngoài kết giới không thể nhìn thấy hoặc cảm nhận thấy nàng.
Cùng với bóng tối trong hang, đó là một nơi ẩn náu rất tốt.
Chỉ là hồn lực của nàng rất yếu.
Nếu như đổi thành Đế Thiên Tà, một cái kết giới nhỏ như vậy, hắn có thể chống đỡ được hơn mười ngày! Nhưng là nàng--
Kết giới này, nàng chỉ có thể miễn cưỡng kiên trì một khắc đồng hồ!
Cho nên, nàng lợi dụng vừa mới thời gian ngắn ngủi, trong sơn động còn bày trí mấy chỗ ẩn tàng Hồn Thuật trận, chỉ còn chờ Phượng Vô Hà cùng bích huyết nhãn sư bước vào trong trận, liền có thể nhất cử mà diệt!
Nhìn thấy, bọn họ cách trận thuật càng ngày càng gần, còn có năm mét!
Ba mét!
Một mét!
Phượng Vô Hà cùng bích nhãn huyết sư đã bước vào trong trận pháp!
Chỉ nghe nổ vang một tiếng!
Tám cái hồn thuật trận cùng nhau phát động, đem Phượng Vô Hà cùng huyết sư gắt gao giam cầm tại trong trận !
Vô số dây leo từ trong trận thuật chui từ dưới đất lên, dây leo có gai cực kỳ sắc bén hơn cả hàn đao!
Rất nhanh, mặt Phượng Vô Hà bị dây leo rạch ra một đường vết sẹo!
Còn có một sợi dây leo đâm thẳng vào vai của ả!
Bích huyết nhãn sư mặc dù không có bị thương, nhưng vì tránh né công kích của dây leo, thể lực tiêu hao phần lớn, rất nhanh liền thở hồng hộc!
Theo Hồn Thuật trận phát động, Phượng Vô Tà cũng không còn lãng phí hồn lực chèo chống ẩn tàng kết giới, dứt khoát đem kết giới triệu hồi, sau đó đi đến ngoài trận thuật, đem hồn lực dư thừa đều rót vào ở trong hồn thuật trận!
“Phượng Vô Tà, ngươi tiện nhân này? Ngươi dám ám toán ta?!” Phượng Vô Hà nghiến răng nghiến lợi.
Phượng Vô Tà nhàn nhạt liếc nàng một cái: “Ngậm miệng, chớ tự phụ, ta muốn ám toán chính là con sư tử này! Ngươi còn cần đến ám toán sao?”
Quả nhiên, Bạch Liên Hoa đi tới chỗ nào đều là Bạch Liên Hoa, não tàn bản chất không thay đổi, có cho hồn lực trở nên cường đại hơn nữa, cũng không dùng được.
Phượng Vô Hà, cho tới bây giờ đều không rõ ràng mình rốt cuộc có mấy cân mấy lượng đây!
Phượng Vô Tà cảm thấy càng nói với ả nhiều hơn một câu thì sẽ cảm thấy buồn nôn!
Phượng Vô Hà đã chịu trọng thương, Phượng Vô Tà hiện tại muốn cùng bích huyết nhãn sư ra sức đánh cược một lần!
“Đừng nhúc nhích !” Quả trứng kia tại lúc này nhảy nhảy nhót nhót đến trước mặt Phượng Vô Tà, ngăn lại công kích của nàng, nói: “Con sư tử này thuộc về ta, tỷ không được đoạt!”
Phượng Vô Tà nghiêng đầu nhìn nó, ánh mắt hoài nghi: “Ngươi là muốn cho con sư tử này chơi với ngươi?”
Quả trứng kia lại phát ra chẹp miệng thanh âm, giống như là thèm chảy nước miếng: “Ta muốn ăn nó!”
Đồ ăn này!
Bích huyết nhãn sư như vậy, nó nuốt nổi sao? Không sợ ngẹn chết?
Phượng Vô Tà không quá tin tưởng, nhưng mà hồn trứng đã nhảy vào trong hồn thuật trận, đi tới trước mặt bích huyết nhãn sư.
"Thật ngon, hồn lực mạnh mẽ quá a..." Quả trứng lại cất lên tiếng chẹp miệng.
Phượng Vô Hà nghĩ rằng con bích huyết nhãn sư sẽ đập nát quả trứng này bằng một móng vuốt!
Kết quả là, con bích huyết nhãn sư thực sự nằm xuống đất, đầu cúi xuống, như thể đầu hàng.
"Ta đem hồn lực dâng lên, chỉ xin tha một mạng." Bích huyết nhãn sư cầu khẩn.
Phượng Vô Hà tức giận!
Chuyện gì đang xảy ra với con huyết sư tử này?
Phượng Vô Tà ở trước mặt, nó không ra tay, mà thật sự cúi đầu xuống với quả trứng xưng thần, còn cầu xin tha thứ? !
Quả trứng thốt ra một giọng điệu tích cực cười toe toét với con bích huyết nhãn sư tử:
"Được, được rồi, ta chỉ là đói bụng, hồn lực của ngươi cho ta mượn để lót bụng! Một lát nữa ngươi sẽ từ từ khôi phục!"
Nói xong, toàn thân quả trứng vàng óng ánh, chỉ trong khoảnh khắc, linh lực trong cơ thể Bích huyết nhãn sư đã cạn kiệt ...
Bích huyết nhãn sư vừa rồi oai phong lẫm liệt, bây giờ lại đã thoi thóp ngã xuống đất không dậy nổi.
Phượng Vô Tà cũng nhìn ngây người......
Tiểu hỗn đản, chẳng lẽ lại thật đúng là bảo bối?
Nó mới vừa nói, bích huyết nhãn sư chờ một lúc liền có thể chậm rãi khôi phục......
Cho nên, nơi đây vẫn là không nên ở lâu!
Phượng Vô Tà cuối cùng nhìn Phượng Vô Hà một chút, trong lòng mặc dù mười phần muốn nhân cơ hội sẽ triệt để trừ bỏ nàng ta, nhưng thời gian đến cùng quá mức gấp gáp, mà nàng lại là bố trí Hồn Thuật trận, còn làm kết giới, bản thân hồn lực cũng đã còn thừa không nhiều, tiếp tục đánh ai thắng ai thua còn thật sự không rõ!
Tính toán, lại để cho nàng ta sống thêm mấy ngày!
Phượng Vô Tà suy nghĩ một chút, ôm trứng hồn thú kia phi thân rời khỏi sơn động!
Một đường bay đến bên ngoài linh vụ sâm lâm, mặc cho trứng Hồn thú liều mạng giãy dụa, Phượng Vô Tà vẫn không buông tay!
“Ngươi cái tỷ tỷ xấu xa này, ngươi đã không chịu đem hồn lực phân cho ta, lại vì cái gì muốn đem ta đi khỏi linh vụ! Ta muốn về linh vụ sâm lâm!” hồn thú nhỏ bên trong quả trứng đã tức giận.
“Vùng rừng rậm kia có gì tốt, ngươi đi theo tỷ tỷ đi, tỷ tỷ mang ngươi ăn ngon uống say!”
“Ta không ăn ngon, cũng không muốn uống say! Ta chỉ ăn hồn lực!”
“Ồ? Vậy ngươi vừa mới nuốt hồn lực của Bích Huyết Nhãn Sư, tại sao lại không ăn hồn lực của nữ nhân bên cạnh?"
“Hồn lực đương nhiên không thể tùy tiện ăn!” Nó khá tự tin nói.
Phượng Vô Tà ngạc nhiên: Nngươi sẽ không nuốt hồn lực của nàng ta, nhưng lại muốn nuốt hồn lực của ta.
Đây là đạo lý gì vậy?"
"Hừm, dù sao ngươi không muốn cho ta ăn, ta cũng không thèm giải thích với ngươi, ngươi đem ta đưa về linh vụ sâm lâm đi!
Phượng Vô Tà đang tranh cãi với quả hồn trứng này——
Nha Sát đột nhiên nhắc Phượng Vô Tà từ không gian:
"Vô Tà, hồn thú trong vỏ trứng này có thể là con của hồn thú vương — Tuyết Long lân! Nó là nhìn trúng ngươi, nghĩ chọn ngươi làm chủ nhân, mới muốn để ngươi dùng hồn lực cung cấp nuôi dưỡng nó!