Tà Y Độc Phi

“Nếu ngài đã nói như vậy….Vậy liền theo ngài.” Màu lam nhạt trong mắt nam tử lóe lên ánh dịu dàng, duỗi tay phải cầm sợi tóc bị gió nhẹ thổi tới
trước mặt Dạ Nhiễm, ngón tay thon dài chỉnh lại, dưới khăn che mặt, môi
mỏng nở một nụ cười khổ, đưa long bào màu đỏ cho Dạ Nhiễm.

Dạ Nhiễm nhìn động tác của nam tử, mặt nàng hiện vẻ nghi hoặc, nhưng lại
không nói gì, tiếp nhận long bào, tiêu sái xoay người mặc long bào vào
người.

Tóc dài đen như mực theo gió bay nhẹ, nam tử lúc này đây cũng không thu tay lại, ngược lại thò tay trêu chọc sợi tóc sau tai Dạ Nhiễm, từng bước
tới sau lưng Dạ Nhiễm, mười ngón nhẹ nhàng đơn giản buộc tóc đen đằng
sau Dạ Nhiễm lên, cố định lại bằng một cái trâm cài đầu hình rồng.

Nam tử đi đến trước mặt Dạ Nhiễm lần nữa, nhìn một thân trang phục của Dạ
Nhiễm, đôi mắt màu lam ánh lên vẻ dịu dàng, giương mắt nhìn Dạ Huyền
Diệp, giọng nói dịu dàngận chậm rãi vang lên : “Dạ thị gia tộc, giao cho các người.”

Nam tử áo trắng như tiên để lại một câu nói kia, như là phù dung sớm nở tối tàn chỉ lưu lại đầy mùi thơm ngát rồi biến mất ngay tại chỗ.

Đôi mắt đen nhánh của Quân Mặc Hoàng nhìn Dạ Nhiễm trên đài, một bộ hồng
bào màu đỏ càn quấy mà cuồng ngạo, tóc dài được buộc lên, dung nhan
tuyệt mỹ càng tôn thêm vài phần khí khái hào hùng, nếu không phải nàng
có dáng người nhanh nhẹn, có lẽ sẽ bị cho rằng là một thiếu niên tuyệt
sắc cũng nên.

Dạ Nhiễm lúc này quá mức để cho hắn muốn giấu nàng đi, không cho bất kỳ kẻ nào nhìn được thấy vẻ đẹp của nàng, hâm mộ nàng.

“Hội trưởng lão Dạ thị gia tộc tham kiến gia chủ, tham kiến đại tiểu thư.”
Các trưởng lão Dạ thị gia tộc không cho Dạ Nhiễm thời gian phản ứng, lập tức xoay người hành lễ với hai người.

“Đứng dậy đi, hôm nay nghi thức dừng ở đây, ba ngày sau bắt đầu mở tiệc chiêu đãi thiên hạ hào kiệt, các trưởng lão đi theo ta.” Dạ Huyền Diệp nhàn
nhạt khoát tay áo, bây giờ y đã trở thành gia chủ của Dạ thị gia tộc
rồi, không thể bỏ mặc Dạ gia cứ bị hủy như vậy được.

“Hôm nay cảm ơn các vị đã đến đây chứng kiến nghi thức trở thành Gia chủ Dạ
thị gia tộc của ta, ba ngày sau, Dạ thị da tộc mở tiệc chiêu đãi thiên
hạ, mời tất cả các vị hào kiệt.” Dạ Huyền Diệp đứng trên đài, hai tay ôm quyền nói với mọi người.

Sau đó Dạ Huyền Diệp cùng Dạ Nhiễm xuống đài, nguyên một đám dưới đài liền
chạy tới làm quen, phải biết lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, huống chi cho
đến bây giờ Dạ thị gia tộc căn bản là vẫn chưa tổn thất là bao.

Quân Mặc Hoàng đi đến bên người Dạ Nhiễm, ôm eo Dạ Nhiễm, lạnh lùng nhìn
thoáng qua một đám giống đực sắp rớt cả tròng mắt đến nơi, cúi đầu xuống hôn lên môi Dạ Nhiễm: “Có mệt hay không?”

Dạ Nhiễm nhẹ gật đầu: “Có chút.”

Hấp thu sức mạnh kia cũng không dễ dàng, mấy thứ dây mơ rễ má sau đó còn mệt hơn, bây giờ Dạ Nhiễm cảm thấy hơi mệt chút.

“Bổn vương mang nàng rời khỏi đây.” Quân Mặc Hoàng dịu dàng vỗ đầu Dạ Nhiễm, chợt nhìn về đám người vây quanh Dạ Nhiễm, chỉ liếc một cái đã khiến
mọi người thành thật mở ra một con đường.

Lời của Quân Mặc Hoàng nói….nào ai dám phản bác !

Lúc sau nhìn theo bóng người hai người Dạ Nhiễm và Quân Mặc Hoàng biến mất, mọi người ở đây mới kịp phản ứng, tiếp tục vây quanh Dạ Huyền Diệp, bất luận là thân phận của Dạ Huyền Diệp hay vì y là phụ thân của Dạ Nhiễm,
giọng nói lấy lòng nịnh bợ vẫn vang lên liên tiếp.

Dạ Huyền Diệp tự nhiên nói chuyện đối phó với những người ở trước mắt,
thật sâu trong đáy mắt lại mang theo vài phần ai oán, thiệt là, sao
không mang cả mình đi luôn cho rồi.

Khách điếm Khúc thị.

Quân Mặc Hoàng và Dạ Nhiễm ngồi trên nóc nhà, Dạ Nhiễm tựa đầu vào ngực Mặc Hoàng.

“Hôm nay lúc nhận sức mạnh đó, trong đầu xuất hiện rất nhiều hình ảnh đứt
quãng, Mặc Hoàng, chàng biết Dạ Lan Thiên không?” Dạ Nhiễm nhắm mắt, hồi tưởng những hình ảnh và một cái tên xuất hiện trong đầu.

Dạ Lan Thiên, đáy mắt Mặc Hoàng kinh ngạc nhưng lại thản nhiên nói : “Thủy tổ Dạ thị gia tộc.”

“Dạ Lan Thiên, Tu La chi tháp, còn có một chút hình ảnh lúc ấy ta nhớ rất
rõ ràng nhưng bây giờ lại không nhớ nổi, nhưng có thể khẳng định Dạ thị
gia tộc rất lợi hại.”

“Nếu nói như vậy, tại sao phải ký kết khế ước chủ tớ với Long thần?” Dạ
Nhiễm dốc lòng nói nghi vấn của mình ra, đối với Mặc Hoàng, nàng không
có một chút dấu diếm nào.

Quân Mặc Hoàng cúi đầu nhìn người trong ngực, khẽ thở dài một hơi. “Dạ
Nhiễm, những chuyện này ta cũng không rõ lắm, chỉ là —–Dạ gia đích thật
là một đại gia tộc rất cường đại! “

Dạ Nhiễm vuốt mi tâm, sương mù trùng trùng điệp diệp tại Dạ thị gia tộc,
đoạn ngắn hình ảnh trong sương mù trùng trùng điệp điệp, kể cả không
hiểu thấu sức mạnh đều là sương mù trùng trùng điệp điệp, hết lần này
tới lần khác, Mặc Hoàng biết rõ hết thảy mọi việc trước mắt nhưng lại
không giải thích cho nàng nghe.

“Hôm nay Hủy nói chuyện.” Dạ Nhiễm chợt nhớ lại trước khi hấp thu sức mạnh, Hủy lên tiếng nhắc nhở.

“Ừm, hắn nói thì có thể tin tưởng.” Quân Mặc Hoàng vuốt tóc Dạ Nhiễm, độ ấm trong lòng bàn tay khiến nàng lưu luyến.

Dạ Nhiễm tức giận trừng mắt liếc Mặc Hoàng, mặc dù biết có một số việc Mặc Hoàng không nói cho nàng là vì tốt cho nàng, nhưng tư vị hoang mang bị
sương mù che lấp này thật sự rất không thoải mái.

Quân Mặc Hoàng nhìn Dạ Nhiễm thỉnh thoảng bực bội như trẻ con, yêu chiều
cười cười, dung nhan tuấn mỹ dưới ánh trăng chiếu rọi xuống, hoàn mỹ đến độ khiến cho tim Dạ Nhiễm đập chậm mất một nhịp.

Đúng lúc này, ánh mắt hai người Ngân Vũ và Tử Liên trong gian phòng thoáng ngưng trọng.

“Thật sự không ngờ, Dạ thị gia tộc cũng có bối cảnh như thế.” Ánh mắt Ngân Vũ xuyên thấu qua tầng tầng mây mù nhìn không khí, thông qua sức mạnh hôm
nay, Ngân Vũ dường như có thể xác định bối cảnh chính thức của Dạ thị
gia tộc

“Nếu thật sự là như thế, Long thần sao lại ký kết khế ước chủ tớ cùng Dạ gia chủ?” Nghĩ đến chuyện này, thiếu chút nữa khế ước hạ xuống trên người
Dạ Nhiễm, một đôi mắt xanh trong suốt của Tử liên lạnh băng.

“Long thần ….” Ngân vũ cười lạnh, Long thần đã từng ra lệnh phải xử tử con
gái bảo bối của mình? Chỉ là, nếu không có Long thần hạ lệnh, có lẽ Ngân Vũ hắn đã không gặp được bảo bối rồi.

“So với hỗ trợ của chúng ta, Tiểu nha đầu hẳn là thích tự mình đi báo thù
hơn rồi nhỉ?” Tử Liên cười tủm tỉm nhìn Ngân Vũ, một Long thần có tư
cách gì để bọn họ ra tay đây.

Ngược lại bọn họ cũng không ngại. Long tộc lại xuất hiện một Long thần.

“ Đúng vậy, nha đầu kia…” Nghĩ đến Dạ Nhiễm, ánh mắt Ngân Vũ liền nhu
hòa, mười lăm năm, Ngân Vũ có thể nói là hiểu rõ toàn bộ tính cách của
Dạ Nhiễm.

“Nhiễm Nhiễm của Bổn đại gia mới không cần hai người hỗ trợ đâu.” Tạp Tạp nhảy qua cửa sổ vào gian phòng, đưa khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo nhìn Ngân Vũ và Tử Liên.

Sau lưng Tạp Tạp là Tiểu Khung bị nó cứng rắn kéo tới, Tiểu Khung đứng lên trước mặt hai người, lạnh lùng gật đầu.

“Tạp Tạp! Vẫn còn chưa tính toán với con đâu đấy.” Ngân Vũ đỡ lấy cánh tay
nhỏ của Tạp Tạp, tà mị cười cười “Rốt cục là con bảo vệ Nhiễm Nhiễm thế
nào hả?”

Tạp Tạp im miệng, nghĩ đến lúc trước khi Nhiễm Nhiễm bị đánh lén, hốc mắt liền ửng hồng “Là Bổn đại gia sơ sẩy.”

Dạ Thương Khung nhìn Tạp Tạp bị bức tới bộ dáng này, đi về phía trước chụp lấy Tạp Tạp trên tay Ngân Vũ, giơ mắt lên nhìn Ngân Vũ “Ta cũng có sơ
sẩy.”

Chuyện đột nhiên xảy ra, lúc ấy hai người bọn họ đều không thể tưởng tượng
được Dạ Tam Thiếu lại dùng sức mạnh cường đại thần bí làm cho Dạ Nhiễm
không cách nào chống cự nổi.

“Hai con đương nhiên là có sơ sẩy rồi!” Tử Liên hừ lạnh một tiếng, đôi mắt tím trong suốt càng thêm lạnh lẽo

“Chỉ một chiêu, thậm chí còn không thăm dò y đã chết hay chưa, sơ sẩy của các con còn nhỏ sao?!!!”

Nói đến phần sau, giọng nói của Tử Liên dường như muốn rống lên.

Cái gì?!

Tạp Tạp và Tiểu Khung mở to hai mắt nhìn Tử Liên và Ngân Vũ, lúc trước hai
người bọn họ trước sau một kích toàn lực, Dạ Tam Thiếu trong nháy mắt
biến thành không khí, sao lại không chết?

“Các con quá coi thường sức mạnh của Tiểu gia hỏa kia rồi.” Tử Liên biết rõ lúc nãy mình có hơi nặng lời, bất đắc dĩ chậm rãi thở dài nói.

Tình trạng thân thể Dạ Nhiễm và thực lực của nàng, không phải ai cũng có thể tùy tiện tổn thương được.

“Dạ Tam Thiếu….không chết?” Tiểu Khung mở to hai mắt, cà lăm hỏi, làm sao thế được?

“Chết rồi!” Ngân Vũ trả lời câu hỏi của Tiểu Khung.

Tiểu Khung và Tạp Tạp chưa kịp buông lỏng thì Ngân Vũ đã tiếp tục mở miệng
nói: “Nhưng thực sự thì vẫn không chết, chuyện này có chút phức tạp, chờ thực lực các con tới trình độ nhất định sẽ hiểu rõ, tóm lại ngày sau
hãy chú ý đến điểm này.”

Tiểu Khung và Tạp Tạp chỉ muốn hỏi rõ ngọn nguồn, nhìn thấy thần sắc của
Ngân Vũ và Tử Liên rõ ràng có chút bực bội, cả hai đành ngậm miệng, âm
thầm nắm tay, bọn họ sẽ không để cho Dạ Nhiễm gặp chuyện không may nào
nữa.

Mặt khác, ở Dạ thị gia tộc.

Dạ Huyền Diệp ngồi trên chủ vị, phía dưới là chín vị trưởng lão.

Dạ Huyền Diệp nắm trong tay một phần bản vẽ, lấy ra mấy phong thư, nhìn
thoáng qua các vị rồi nói : “Điều đầu tiên là phải lập kết cấu đồ lần
nữa cho Dạ Thị gia tộc, mấy phong thư trên tay các vị trưởng lão cần các vị tự mình đi một chuyến.”

“Đầu tiên, Nhị trưởng lão, phong thư trên tay người là cho Thiên Chế gia
tộc, bảo bọn họ tìm người, trong vòng ba ngày phải dựa theo bản vẽ Dạ
thị gia tộc kiến tạo ra được, chi phí thì tùy bọn họ.”

“Tam trưởng lão, người đem thư đưa đến cho Long viện trưởng của Học Viện
Hoàng Gia, nói cho ông ấy biết chúng ta cần một hệ thống phòng ngự hoàn
mỹ cho nhà cửa bên ngoài, điều kiện tùy bọn họ ra.”

“Tứ trưởng lão, người đem thư đến cho Li viện trưởng của học viện Hắc
Trạch, Dạ Thị gia tộc của ta cần một ít trận pháp lớn nhỏ, điều kiện
cũng tùy bọn họ đưa ra.”

“Ngũ trưởng lão, trong vòng ba ngày, người phân phát tất cả thiếp mời ra
ngoài, tất cả thế lực lớn nhỏ của Thương Minh đại lục đều không được bỏ
qua.”

“Về phần Đại trưởng lão, Lục trưởng lão, Thất trưởng lão, Bát trưởng lão,
Cửu trưởng lão, mấy ngày nay hãy miêu tả lại tất cả các việc quen thuộc
của Dạ thị gia tộc với ta một lần.

“Đều nghe rõ ràng rồi chứ?” Dạ Huyền Diệp giương mắt nhìn chín vị trưởng lão một vòng, nhàn nhạt hỏi.

“Điều kiện đều tuỳ bọn họ ra ? Gia chủ, kinh phí của Dạ thị gia tộc hôm nay
còn lại….” Mặt già của Thất trưởng lão Quản lý tài vụ đỏ lên, thậm chí
có chút xấu hổ nói ra khả năng chi tiêu ngân lượng của Dạ thị gia tộc.

Dạ Huyền Diệp nhướng mày nhìn các vị trưởng lão, “Các người đã quên thân phận của ta?”

Nghe xong, mọi người mới nhớ tới một thân phận của Dạ Huyền Diệp ——môn chủ
Tầm Bảo Môn ! Lập tức tâm tình mọi người đều chuyển biến tốt lên, đúng
vậy, gia chủ Dạ thị gia tộc bây giờ là kẻ có tiền nhất đại lục đấy nhé!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui