Tà Y Độc Phi

Dạ Nhiễm nháy mắt mấy cái, nghi hoặc nhìn về phía Tạp Tạp, Hủy lưu lại đồ đạc cho nàng?

Tiểu Khung nhún vai, Hủy người kia lưu lại đồ đạc nhưng giống như không phải lưu lại cho Dạ Nhiễm.

Tạp Tạp chu miệng lấy ra một hộp gỗ nhỏ ném cho Dạ Nhiễm.

Tiếp nhận hộp gỗ, Dạ Nhiễm trừng mắt nhìn, đưa tay mở hộp gỗ ra, thoáng chốc hào quang màu bạc lập loè.

Dạ Nhiễm nhìn bên trong đặt một cái khóa bạc tinh xảo, khóe môi tươi cười, Dạ Nhiễm biết khóa bạc này không phải là phàm phẩm, đó là bảo khí phòng ngự cực cao Phòng Ngự Hệ.

Khóa bạc này, không phải đưa cho Dạ Nhiễm.

“Tặng cho tiểu chất nhi tương lai.”

Dạ Nhiễm dịu dàng vui vẻ cười khi nhìn chữ hiện trên mặt hộp gỗ và mấy con Long Phi Phượng Vũ, Hủy đã xem mình là cậu rồi.

Dạ Nhiễm đậy hộp gỗ, cất kỹ khóa bạc trong nhẫn trữ vật, Hủy, lần sau gặp mặt, không biết là tới khi nào.

Tạp Tạp và Tiểu Khung cũng hiểu ý cười cười, Hủy người nam nhân này, thời gian ở cùng bọn họ cũng không dài nhưng cũng không phải ngắn, bọn họ tin tưởng tương lai nhất định sẽ gặp lại.

Mấy người Liễu Phi Tiếu đứng nguyên tại chỗ tươi cười, sau đó chào hỏi Dạ Nhiễm rồi từng người đi đến một bên bắt đầu tu luyện.

“Tiểu Khung, trực tiếp đến Học Viện Quân Sự.” Dạ Nhiễm đảo mắt nói với Tiểu Khung, nhìn thoáng qua tướng quân trên mặt đất, sau đó cũng khoanh chân ngồi xuống bắt đầu tiến vào trạng thái tu luyện.

Qua năm ngày trong Thương Khung bảo tháp, mọi người đã về tới Học Viện Quân Sự.

“Tiểu Khung, Tạp Tạp, hai người muốn đi ra ngoài hay không?” Dạ Nhiễm đứng ở tầng một bảo tháp, nghiêng đầu hỏi Tạp Tạp và Tiểu Khung.

Hai tiểu gia hỏa đồng thời lắc đầu, quen ở trong Thương Khung bảo tháp, không khí bên ngoài khiến cho bọn họ có chút không tiếp thụ được, hơn nữa ở bên trong Thương Khung bảo tháp hai người bọn họ cũng ở bên người Nhiễm Nhiễm nha.

Dạ Nhiễm nhẹ gật đầu, chợt nhìn về phía mấy người Liễu Phi Tiếu, nháy mắt cười cười với Khúc Thừa Trạch, “Thừa Trạch, vác tướng quân này, chúng ta đi.”

Khúc Thừa Trạch ai oán nhìn các đội hữu nhà mình một chút rồi đành vác tướng quân mấy hôm nay vẫn không tỉnh trên mặt đất lên lưng

Mấy người Liễu Phi Tiếu buồn cười nhìn thoáng qua Khúc Béo, ở đây hắn là người khỏe mạnh nhất, hắn không vác thì ai vác?

Sáu người Dạ Nhiễm mang theo một tướng quân hôn mê xuất hiện ở một góc vắng vẻ trong Học Viện Quân Sự, xác định xung quanh không có người, sáu người mới đi một đường đi về phía phòng Viện trưởng.

Trên đường tiểu đội đi tới đi lui bọn họ gặp mấy người Dạ Nhiễm đều cung kính hô một tiếng Dạ đội trưởng, nơi cường giả vi tôn, sớm đã chẳng phân biệt được tân sinh hay là lão sinh (học sinh lâu năm).

Phòng Viện trưởng.

Lưu Dược nhìn vị tướng quân hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, lại nhìn sáu người Dạ Nhiễm không có một chút vết thương nào, khóe mắt kinh hoàng “Cái này —— lúc này mới không đến hai ngày, vậy mà mọi người trở về một cọng tóc cũng không bị tổn thương còn mang theo tướng quân từ bộ lạc Du Tử?”

Lưu Dược không thể tin được, ông làm sao dám tin tưởng.

Coi như là ông cũng tuyệt đối không dám bay thẳng tới nơi trú quân, gia nhập quân địch mà không bị tổn thương đến một cọng tóc còn mang về một gã tù binh là tướng quân.

“Quân sự cơ mật.” Dạ Nhiễm nhìn Lưu Dược Viện trưởng với vẻ mặt ‘Mấy đứa không nói cho ta mọi việc ta sẽ không để mấy đứa đi’, cười thần bí nói ra bốn chữ.

Mấy người Liễu Phi Tiêu nhìn trời, đội trưởng không nói mấy người bọn họ còn có thể lắm mồm?

Lưu Dược Viện trưởng nhìn mấy gia hỏa này, bất mãn hừ hừ một tiếng, tức giận khoát khoát tay với mấy người Dạ Nhiễm, “Nhiệm vụ thành công rồi, liền đi đi thôi, hừ!”

Dạ Nhiễm nháy mắt mấy cái, thi lễ với Lưu Dược viện trưởng liền cáo lui với mấy người Liễu Phi Tiếu.

Biệt thự số mười ba.

Vừa trở về, Tập Diệt Nguyệt không đợi mọi người mở miệng liền trực tiếp đi đến phòng bếp bắt đầu chuẩn bị cơm trưa, mọi người ăn xong cơm trưa, ngồi bên trong phòng khách mắt to trừng mắt nhỏ.

Khúc Thừa Trạch cúi đầu xuống, ngón tay chỉ chỉ vào lòng bàn tay nhìn Dạ Nhiễm, bộ dạng muốn nói lại không dám nói.

Liễu Phi Tiếu nhìn bộ dạng của Khúc Thừa Trạch, đáy mắt lóe ra một tia cười như không cười.

Ba người Tập Diệt Nguyệt, Tư Mạt Tiêu và La Lỵ cùng nhìn thoáng qua Khúc Thừa Trạch liền dời mắt, tự cho là che dấu rất khá, thật ra bên tai đã đỏ lên thật khiến cho người ta khinh bỉ.

Dạ Nhiễm trực tiếp ha ha cười ra tiếng, nhìn nhìn phòng bếp, nói với Diệt Nguyệt, “Diệt Nguyệt, điểm tâm làm vừa rồi còn không vậy?”

Tập Diệt Nguyệt buồn cười nhìn thoáng qua Khúc Thừa Trạch, nhẹ gật đầu “Vẫn còn để lại không ít.”

“Khúc Thừa Trạch đi gói kỹ điểm tâm chúng ta đi tới biệt thự số 10.” Dạ Nhiễm đạp một cước lên bờ mông Khúc Thừa Trạch, vừa cười vừa nói.

Đôi mắt Khúc Thừa Trạch nhất thời phát sáng lên, đội trưởng thật tốt vậy mà cũng biết hắn muốn làm gì, lập tức bất chấp mình bị đội trưởng đạp một cước, cười hắc hắc hấp tấp chạy tới phòng bếp lấy điểm tâm.

Dạ Nhiễm nhìn bóng lưng Khúc Thừa Trạch, vuốt cằm, chậc chậc hai tiếng, “Cũng không biết đến lúc nào tiểu tử này mới có thể lừa gạt ngốc Mao thiếu nữ kia đến tay.”

“Tên ngu ngốc kia nếu hắn không nói sợ là Mộ Dung Nguyệt sẽ mãi maix không biết.” Tập Diệt Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, thực lực của bọn họ đã từng không bằng thiếu nữ ngốc kia, cho nên đối với Khúc Thừa Trạch mà nói khả năng không có hi vọng. Nhưng hôm nay, thực lực của bọn họ đều đến Tiên Thiên tông sư.

Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, có thể không bao lâu bọn họ sẽ lên hàng ngũ mộng cấp võ giả. Cho nên việc của Khúc Béo mấy người Dạ Nhiễm đều để ở trong lòng, có thời gian sẽ tạo không gian mập mờ cho tiểu tử này.

Đến biệt thự số 10, Khúc Thừa Trạch và ngốc Mao thiếu nữ ở một bên im lặng ăn điểm tâm, khóe miệng Khúc Thừa Trạch dịu dàng vui vẻ mà ngốc Mao thiếu nữ thì hơi có vẻ mê mang cái miệng nhỏ ăn điểm tâm thỉnh thoảng đáp hai câu với Khúc Thừa Trạch

Chỉ như thế, chung quanh hai má Khúc Thừa Trạch bắt đầu ùng ục ục xuất hiện màu hồng nhạt.

Mộ Dung Khinh bị Dạ Nhiễm đang cười tủm tỉm ngăn lại, một bên tức giận Béo kia câu dẫn ngốc Mao tỷ tỷ của mình, một bên cười muốn nghiên cứu thảo luận một ít về kỹ xảo tu luyện với Dạ Nhiễm

Mặt khác ba đội viên Vua Ngủ tiểu đội đã bị mấy người Liễu Phi Tiếu, Tập Diệt Nguyệt ở cùng một chỗ phân cao thấp ở phòng luyện công trên lầu ba rồi.

Mộ Dung Khinh cười tủm tỉm, hắn chạy đông chạy tây chính là không cho Khúc Thừa Trạch ở bên cạnh tỷ tỷ nhà mình, cuối cùng bất đắc dĩ ngáp một cái, đi tới ghế nằm bĩu môi nói với Dạ Nhiễm “Dạ Nhiễm, ta biết rõ ý của mọi người, cũng nhìn ra được tâm ý Khúc Béo đối với tỷ tỷ của ta, chỉ là —— “

Thần sắc Mộ Dung Khinh có chút lười nhác bất đắc dĩ và ngưng trọng, “Tỷ tỷ của ta đã có vị hôn phu rồi.”

Đồng tử Dạ Nhiễm có chút co rút lại, đảo mắt nhìn về phía Khúc Thừa Trạch, nhìn nhu tình khó có được trên mặt Béo, Dạ Nhiễm khẽ lắc đầu “Nàng có người yêu mến?”

Có vị hôn phu thì không sao, nhưng nếu đối phương đã có người yêu thích, không thể nói trước Khúc Béo sẽ thế nào chỉ sợ sẽ thêm thương tâm mà thôi.

“Không có, nàng là người ngốc, như thế nào lại biết cái gì gọi là yêu” Mộ Dung Khinh nhìn tỷ tỷ nhà mình ngơ ngác ăn điểm tâm, ngữ khí bất đắc dĩ, nhiều hơn là yêu chiều. Có đôi khi thật không biết nàng là tỷ tỷ hay là muội muội.

” Béo của chúng ta đây còn có cơ hội” Dạ Nhiễm nở nụ cười, Dạ Nhiễm thấy dáng người Khúc Béo không tính quá tốt, nhưng tướng mạo cũng là tuyệt đỉnh đáng yêu, gia thế, thực lực đều không thua bất kỳ một đệ tử hào phú,”Vị hôn phu của nàng ấy là người nào?”

Mộ Dung Khinh nhìn Dạ Nhiễm, đáy mắt lóe ra lưu quang, nói không chừng bọn họ có thể giúp tỷ tỷ thoát khỏi cuộc hôn nhân này, ” Nhị thiếu gia Nam Minh Phượng gia, Phượng Thiên Võ.”

Dạ Nhiễm có chút nheo mắt lại, Phượng Thiên Võ,đối với ba học viện cái tên này cũng cực kỳ vang dội.

Nếu nói Học Viện Quân Sự có Mặc Hoàng của Thánh Huy thần đội, Hoàng Gia Học Viện có Hoàng Tộc thần đội, Hắc Trạch Học Viện thì có đội trưởng Phượng Thiên Võ của Long Phượng thần đội.

“Mộ Dung gia trên đại lục không phải gia tộc có thế lực cao nhất, nhưng cũng không thể khinh thường. Muốn đưa gia tộc thành thế lực cao nhất, chỉ có thể dựa vào quan hệ thông gia.” Mộ Dung Khinh nhàn nhạt nói, thần sắc lười nhác xen lẫn vài phần tự giễu”Vừa vặn ba năm trước đây Phượng Thiên Võ và Phượng gia đến đây cầu hôn, phụ thân liền đáp ứng. Không có bất ngờ gì xảy ra, sợ là sang năm đám cưới…”

Mộ Dung Khinh nắm chặt nắm đấm của mình, đáy mắt lóe tia không cam lòng, hắn không muốn đưa tỷ tỷ của mình vào con đường không hạnh phúc, tên ngu ngốc kia đầy đủ là được rồi, nếu không có bọn họ, tên ngu ngốc kia làm sao bây giờ?

“Khúc Thị gia tộc cũng là một đại gia tộc” Dạ Nhiễm cười tủm tỉm nháy mắt mấy cái nhưng đáy mắt lóe ra một tia hàn quang, lại là Nam Minh Phượng gia.

“Sẽ vô dụng thôi, Mộ Dung gia không có khả năng hối hôn, liên quan đến danh dự Nam Minh Phượng gia, hôn ước này chắc chắn sẽ không lui.” Mộ Dung Khinh khẽ lắc đầu, nếu mấy năm nay hắn và tỷ tỷ không ở Học Viện Quân Sự này, sợ là hai năm trước tỷ tỷ nhà mình đã gả cho người ta.

“Mộ Dung Khinh, ngươi nguyện ý để cho tỷ tỷ ngươi gả đi?” Cái gì là danh dự Phượng gia cùng nàng không có quan hệ? Bây giờ trước mắt điều duy nhất Dạ Nhiễm lo lắng là thiếu niên này phản đối, tuy Mộ Dung Nguyệt là tỷ tỷ, nhưng mọi thứ đều cực kỳ nghe theo ý kiến Mộ Dung Khinh.

“Tất nhiên ta không muốn.” Mộ Dung Khinh khẽ lắc đầu, sau đó đảo mắt nhìn về phía Khúc Thừa Trạch và Mộ Dung Nguyệt, Mộ Dung Khinh cười cười, ” Thiếu niên Khúc Béo này chính xác là không tồi, nhưng hắn bây giờ vẫn quá yếu. Dạ Nhiễm, mong ngươi hiểu được sự quan tâm của đệ đệ đến hạnh phúc của tỷ tỷ nhà mình.”

Dạ Nhiễm nghe Mộ Dung Khinh nói như vậy, khẽ cười, thực lực thiên phú tương lai của Khúc Thừa Trạch sẽ càng ngày càng mạnh, dã tâm trên người Khúc Thừa Trạch đều thể hiện ra, Dạ Nhiễm tin tưởng tương lai Khúc Béo nhất định sẽ trưởng thành một nam nhân đủ khả năng để làm chỗ dựa cho Mộ Dung Nguyệt, để cho Mộ Dung Khinh thoả mãn về tỷ phu của mình.

“Không cần chuẩn đám cưới, nếu thật muốn chuẩn bị, chú rể của Mộ Dung Nguyệt nhất định là Khúc Thừa Trạch.” Dạ Nhiễm nhàn nhạt cười, bây giờ cảm tình của Mộ Dung Nguyệt với Khúc Béo có lẽ không phải tình yêu, nhưng nàng cũng không ghét Khúc Thừa Trạch trái lại mỗi lần thấy Khúc Thừa Trạch đến đôi mắt đều sáng lên.

Mộ Dung Khinh chậm chạp lắc đầu không nói, hắn chỉ hi vọng tỷ tỷ của mình có thể hạnh phúc mà thôi, chỉ là chưa tìm được nam nhân khiến cho nàng hạnh phúc Mộ Dung Khinh cũng sẽ không để cho tỷ tỷ phó thác chung thân một cách qua loa .

Dạ Nhiễm cũng không nói thêm gì nữa, chỉ ngồi trên ghế uống trà, khóe môi tươi cười.

Tính toán thời gian, tiệc sinh thần của Mặc Hoàng cũng không tới nửa tháng nữa, hơn nữa gần đây Học Viện Quân Sự cũng sẽ không có nhiệm vụ gì, Dạ Nhiễm quyết định buổi tối đi tìm Lưu Dược viện trưởng và Thiên Tứ bà bà để chào tạm biệt, sáng sớm ngày mai liền cùng các đội viên nhà mình lên đường đi đến Minh Vực quốc

Minh Vực quốc.

Quân Mặc Hoàng mặc một bộ hắc tím lưu kim trường bào, im lặng đứng ở ngự thư phòng, đôi mắt đen tĩnh mịch nhìn chằm chằm vào nam tử trung niên, nhếch môi mỏng.

“Hoàng nhi, thật sự đời này con chỉ muốn lấy một người?” Nam tử trung niên cười yếu ớt nhìn về phía Quân Mặc Hoàng thanh thanh đạm đạm ôn hòa nho nhã.

“Phụ hoàng đã sớm biết quyết định của.” Quân Mặc Hoàng không biết vì sao phụ hoàng mình lật lọng như thế, rõ ràng đã đáp ứng thu hồi thánh chỉ nạp phi, lúc này lại gọi hắn vào trong cung thương nghị việc nạp phi.

“Hoàng nhi, với tư cách là một hoàng đế gánh vác cả quốc gia, vua của một nước sao có thể hậu cung không người?” Nam tử trung niên có chút nhăn mày, với tư cách là một người cha hắn hi vọng con của mình có thể hạnh phúc, nhưng với tư cách một người cầm quyền hắn lại không được phép ẩu tả đối với người thừa kế,.

“Có con liền đầy đủ.” Quân Mặc Hoàng sắc mặt có chút âm trầm, phụ hoàng không nên ép hắn.

” Vào ngày thọ yến, ngoài Dạ thị gia tộc, ba đại học viện, các thế lực khác đều muốn đưa hai thiếu nữ dung mạo xinh đẹp đến để lựa chọn nạp phi, hoàng nhi, chuyện này chính con xử lý đi. Trẫm mệt mỏi, con đi xuống đi.” Nam tử trung niên có chút nổi giận với thái độ Mặc Hoàng, nói xong những lời này liền nhắm mắt lại khoát tay áo với Mặc Hoàng.

Quân Mặc Hoàng đã biết rõ vấn đề ở đâu, lúc này dung nhan tuấn mỹ lạnh băng, chỉ nhìn thoáng qua chỗ ngồi nam tử trung niên rồi quay người rời khỏi.

Muốn Quân Mặc Hoàng hắn nạp Trắc Phi, chuyện hoang đường viển vông. Ngược lại hắn muốn nhìn xem mấy thế lực đó có chủ ý gì.

Bên ngoài ngự thư phòng.

Hắc Ưng Hắc Hổ nhìn sắc mặt âm trầm chủ tử nhà mình, cũng không dám lên tiếng, nhưng đáy lòng ai thán thở, tranh thủ thời gian đi qua sự kiện nạp phi này, từ khi Vương phi đi, tâm tình chủ tử không tốt lên là mấy. Cũng không biết trong lòng bệ hạ rốt cuộc nghĩ như thế nào.

Trong ngự thư phòng.

Một thanh âm khàn khàn truyền ra theo không khí, “Bệ hạ, không bức Cẩn Vương được.”

Nam tử trung niên có chút đau đầu vuốt vuốt mi tâm, thần sắc dịu dàng mắt lóe lên tia tà ác rồi biến mất, “Trẫm biết rõ, nhưng những thế lực này gần đây rục rịch mà Minh Vực quốc không muốn để ý tới hỗn loạn, bọn họ đúng là coi trẫm không tồn tại!”

Thanh âm âm thầm không nói, nam tử trung niên cũng chỉ dịu dàng cười cười, dáng cười lại mang theo vô tận băng hàn.

Điện Phượng Nghi.

Hoàng hậu nương nương nằm trên giường, lười biếng vuốt linh miêu màu trắng trong ngực một cái, khóe môi mang theo nụ cười ung dung, nhìn công công đứng vững một bên, giọng nói lạnh nhạt nói, “Những gia tộc kia đều chuẩn bị xong?”

“Vâng, nương nương, mỗi thế lực đều chọn lựa hai thiếu nữ tuyệt sắc, chỉ đợi xuất hiện ở tiệc sinh thần.” Công công nhỏ giọng nịnh nọt cúi đầu nói với Hoàng hậu nương nương

“Rất tốt, Bổn cung muốn nhìn xem ngày ấy Dạ Nhiễm làm như thế nào.” Hoàng hậu nương nương nói xong câu đó, liền ha ha phá lên cười, bệ hạ cũng không muốn làm mất mặt mũi của tất cả thế lực lớn, ngược lại nàng muốn nhìn còn có cái gì có thể ngăn cản Quân Mặc Hoàng nạp Trắc Phi.

Hôm nay mục đích Hoàng hậu nương nương đã không phải là muốn chỉ hôn cho chất nữ Linh Ngọc Nhi của mình cho Quân Mặc Hoàng, nếu nàng không động được Dạ Nhiễm, như vậy một ngày nàng còn là hoàng hậu hai người bọn họ đừng mơ tưởng muốn an bình.

Học Viện Quân Sự. Biệt thự số mười ba.

Dạ Nhiễm nhìn bộ dạng trì độn đang cười của tiểu tử Khúc Thừa Trạch này, gõ đầu hắn có chút bất đắc dĩ thở dài, “Béo, Nhị thiếu gia Nam Minh Phượng gia Phượng Thiên Võ là vị hôn phu Mộ Dung Nguyệt, muốn lừa gạt Mộ Dung Nguyệt đến tay, trước tách hôn sự này ra rồi nói sau.”

Khúc Thừa Trạch thoáng mở to hai mắt, vị hôn phu? vị hôn phu gì?

“Tóm lại chuyện này nên chú ý một chút.” Dạ Nhiễm vỗ vỗ bả vai Khúc Thừa Trạch, tự nhiên Vô Địch thần đội bọn họ sẽ không đứng ngoài quan sát, nhưng càng muốn Béo phải tự mình tranh thủ mới được.

Khúc Thừa Trạch hít sâu một hơi, hăng hái gật đầu, đáy mắt đen bóng lập loè một vòng hàn ý, “Nam Minh Phượng gia, hi vọng bọn họ thông minh một chút!”

Tay thế lực Khúc thị gia tộc không bằng Nam Minh Phượng gia nhưng không thể khinh thường, hơn nữa Khúc Thừa Trạch ở bên người Dạ Nhiễm, thế lực phía sau của mấy người Liễu Phi Tiếu, nếu Nam Minh Phượng gia thông minh nên lui lại hôn sự này.

Thoáng một cái đã đến buổi trưa, sáu người Vô Địch thần đội ở trong phòng khách nói chuyện phiếm, bất tri bất giác mặt trời chiều đã ngã về tây.

Sau buổi cơm tối, Dạ Nhiễm mới nhớ tới quyết định đưa ra hôm nay, lập tức nói với mấy người Liễu Phi Tiếu, “Đúng rồi, nửa tháng nữa là sinh thần của Mặc Hoàng, hôm nay nghỉ ngơi một chút ngày mai chúng ta liền lên đường.”

Mấy người Liễu Phi Tiếu nhẹ gật đầu, đáy mắt lóe ra vài tia hưng phấn, bọn họ chờ tiệc sinh thần này, huấn luyện viên Quân cầu hôn nè.

Buổi tối Dạ Nhiễm tìm chào tạm biệt Lưu Dược Viện trưởng, Thiên Tứ bà bà, Vua Ngủ tiểu đội.

Sáng ngày thứ hai.

Dạ Nhiễm vừa mới đi xuống lầu một, nhìn trắng phiêu dật Liễu Phi Tiếu ngồi trên ghế áo , ngược lại Dạ Nhiễm có chút nghi ngờ, tiểu tử này hôm nay sao mà dậy sớm như vậy?

Liễu Phi Tiếu cảm giác được có người đi xuống từ lầu hai, ngẩng đầu lên lúc này dung nhan đạm mạc xinh đẹp giờ âm trầm vô cùng.

“Làm sao vậy?” Dạ Nhiễm đi xuống rất nhanh từ trên lầu, việc gì lại để cho thiếu niên Phi Tiếu giống như muốn sát nhân?

Liễu Phi Tiếu hít sâu một hơi, đè hỏa khí xuống, đưa giấy bị hắn bóp nát đang cầm trong tay cho Dạ Nhiễm.

Dạ Nhiễm tiếp nhận trang giấy, đại khái nhìn qua một lần, nhất thời toàn bộ không khí trong phòng khách lạnh băng!

Tròng mắt Dạ Nhiễm lóe ra nồng đậm lạnh như băng, khóe môi giơ lên một độ cong hoàn mỹ, nhiều thế lực các gia tộc đều chọn lựa hai thiếu nữ tuyệt sắc chờ Mặc Hoàng chọn lựa Trắc phi đúng không!

Liễu Phi Tiếu nhíu mày, căn bản hắn cũng không biết chuyện này, trong danh sách đại gia tộc lánh đời Liễu gia, Tập thị gia tộc, Khúc thị thương đoàn, Lam Vân quốc, Ám Thiên thủ đô đều thình lình xuất hiện, gia tộc của bọn họ biết rất rõ ràng đội trưởng bọn họ và Mặc Hoàng có quan hệ, lại làm ra việc như vậy thậm chí còn gạt bọn họ, trong lòng Liễu Phi Tiếu nghĩ mà phẫn nộ .

Nếu hắn không có tình báo độc thuộc của mìn, chỉ sợ chuyện này cho đến yến hội bọn họ mới biết.

Tập Diệt Nguyệt, Khúc Thừa Trạch, La Lỵ, Tư Mạt Tiêu trước sau từ lầu hai đi xuống, nhìn hai vị trong phòng khách thần sắc không tốt, bốn người liếc nhau, có chút khó hiểu.

La Lỵ nhảy đến trước mặt Dạ Nhiễm, phát hiện tờ giấy kia trên mặt bàn, nhìn kỹ phía dưới, thiếu chút nữa trực tiếp đập nát cái bàn!

“Không phải sư công nói chỉ lấy một mình sư phụ đấy sao? !” Mặt La Lỵ âm trầm, chẳng lẽ sư công cũng như những nam nhân kia, còn muốn ba vợ bốn nàng hầu, oanh yến thành đàn hay sao?

Tập Diệt Nguyệt, Tư Mạt Tiêu, Khúc Thừa Trạch cũng đang nhìn về trang giấy kia, thần sắc đột nhiên lạnh lùng gia tộc của mình làm như vậy là ý gì.

“Không trách Mặc Hoàng. Đây là có thế lực ở sau lưng thúc đẩy.” Dạ Nhiễm khoát tay áo, ngoài Dạ thị gia tộc, Tầm Bảo Môn và ba học viện,các thế lực khác đều ở trong đó, dường như Dạ Nhiễm có thể khẳng định đây không phải vô tình mà là cố ý.

Là ai?

Trong đầu Dạ Nhiễm nhanh chóng suy nghĩ, ai không nguyện ý cho nàng ở cùng một chỗ với Mặc Hoàng?

Trong đầu bỗng nhiên xuất hiện bóng người ung dung đẹp đẽ quý giá, khóe môi Dạ Nhiễm giơ lên một vòng lạnh băng, Hoàng hậu nương nương, bổn sự thật đúng là không nhỏ!

“Không được, ta phải về Khúc gia một chuyến! Bọn họ biết rất rõ ràng đội trưởng của Thiếu chủ là ai!” Khúc Thừa Trạch phẫn nộ, gia tộc của mình biết rất rõ ràng đội trưởng và Quân Mặc Hoàng có tình cảm lại còn làm ra loại chuyện này.

“Bọn họ đã đi rất nhiều ngày, đoán chừng hai ngày nữa đến Minh Vực quốc, lúc này trở về có làm được gì?” hai tay Tập Diệt Nguyệt nắm chặt thành quyền, Tập thị gia tộc, quá mức!

Liễu Phi Tiếu, Tư Mạt Tiêu, La Lỵ đều vô cùng phẫn nộ, mặt khác những thế lực trong này thậm chí có gia tộc của bọn họ.

Dạ Nhiễm nhìn mấy người Liễu Phi Tiếu, khẽ lắc đầ, “Không phải vấn đề ở gia tộc các ngươi, nếu ta đoán không sai hẳn là Hoàng hậu nương nương Minh Vực quốc kia một tay trù tính.”

Đáy mắt Dạ Nhiễm một mảnh lạnh băng, Hoàng hậu nương nương, ngươi đã dám làm như thế, muốn làm chấn động.

“Đội trưởng, sau khi tiệc sinh thần đi qua, ta trở lại gia tộc một chuyến.” Liễu Phi Tiếu đứng lên, khóe miệng tươi cười, đáy mắt ẩn ẩn tàn khốc.

Tập Diệt Nguyệt, Khúc Thừa Trạch, La Lỵ và Tư Mạt Tiêu cũng biểu đạt ý nguyện, nhìn đội viên nhà mình Dạ Nhiễm nhẹ gật đầu gia tộc phân tranh chính là bọn họ rồi!

Dạ Nhiễm tin tưởng các đội viên đều xuất sắc nắm giữ thế lực những gia tộc này ở trên tay!

“Chúng ta đi Minh Vực quốc nhìn xem Hoàng hậu nương nương này còn muốn chơi cái gì!” Dạ Nhiễm nhẹ nhàng câu môi cười cười, đi đến phía trước cửa sổ, mở cửa sổ ra, nhìn mặt trời trên cao, nở nụ cười.

Một phi Thiên Bằng bay đi từ trên không Học Viện Quân Sự, bay về phương xa.

Tạp Tạp dốc toàn bộ tốc độ, Phi Thiên Bằng cũng không sánh được.

Trên đường đi, Dạ Nhiễm gặp không ít đội ngũ cùng đi về phía Minh Vực quốc, lần này lộ trình hao tốn hết mười ngày sáu người mới đến Minh Vực quốc.

Minh Vực thủ đô thành, cửa thành.

Sáu người Dạ Nhiễm một đường đi vào, nhưng vừa đi tới cửa đã có một người thị vệ chạy ra đón chào, cung kính cúi đầu với Dạ Nhiễm “Xin hỏi sáu người các hạ là Vô Địch thần đội?”

“Đúng vậy.” Dạ Nhiễm dừng bước, nhìn mặt thị vệ, nhẹ gật đầu.

“Thỉnh các hạ đi theo tôi, Hắc Đô Úy đang chờ ở trong thành.” Thị vệ cung kính nói.

Dạ Nhiễm nhíu mày, Hắc Đô Úy nếu không phải Hắc Ưng chính là Hắc Hổ rồi, cười nhạt giơ tay lên, “Thỉnh cầu dẫn đường rồi.”

Năm người Liễu Phi Tiếu sống ở đại gia tộc, yến hội Minh Vực hoàng thất bọn họ cũng tham gia không ít, ngược lại bọn họ không mờ mịt với Minh Vực đế đô .

Tiến vào nội thành, cũng không đi xa, Dạ Nhiễm liền thấy trong ngóc ngách một thân hắc y đứng vững lạnh lùng, là Hắc Ưng.

Hắc Ưng thấy Dạ Nhiễm đến, có thể nói trong lòng thở phào một cái, lập tức nghênh đón, “Vương phi, người đến rồi!”

Dạ Nhiễm nhíu mày, xảy ra chuyện gì ?

Hắc Ưng cũng không kịp giải thích nhiều, chỉ có thể vội vàng nói với Dạ Nhiễm “Vương gia và bệ hạ đã cãi nhau sắp trở mặt rồi, những ngày này trong vương phủ có nữ nhân không ngừng vào ở, nếu không vì Minh Vực quốc, Vương gia đã sớm lệnh chúng ta một đao chém!”

Đại khái Dạ Nhiễm đã biết xảy ra chuyện gì, xem ra những ngày này tất cả thế lực lớn đều cử nữ tử tới, Minh Vực quốc bệ hạ đã an bài toàn bộ đến Cẩn vương phủ của Mặc Hoàng rồi.

Mấy người Liễu Phi Tiếu đứng sau lưng Dạ Nhiễm nghe Hắc Ưng nói vậy năm người cũng nhịn không được nhíu mày, xem ra chuyện lần này so với tưởng tượng bọn họ còn nan giải hơn.

Cho dù như thế nào, Quân Mặc Hoàng không thể giết hoặc đá văng những nữ nhân kia, những nữ nhân kia đại biểu cho thế lực đại lục khắp nơi, nếu Mặc Hoàng làm như vậy chỉ khiến cho Minh Vực quốc tăng thêm một đống địch nhân.

“Mang ta đi vương phủ.” Dạ Nhiễm không giận ngược lại cười, áo đỏ như lửa, cười đến trăm hoa đua nở.

Hiểu rõ Dạ Nhiễm biết rõ ràng, cái này đúng là Dạ Nhiễm dấu hiệu báo trước khi tức giận.

Hắc Ưng “Vâng” một tiếng, rồi lại sợ Vương phi trách tội Vương gia nhà mình, trên đường vẫn không quên nghiêng đầu sang chỗ khác nói với Dạ Nhiễm, “Vương phi, Vương gia một mực đều ở thư phòng và phòng ngủ, chưa bao giờ đi gặp qua bất kỳ một nữ tử nào.”

Dạ Nhiễm nhìn dáng vẻ khẩn trương của Hắc Ưng, khẽ nở nụ cười, “Ta nhìn giống như không tin Vương gia của ngươi sao?”

Hắc Ưng thoáng quẫn bách, không nói thêm gì nữa, có vẻ như Vương gia và Vương phi rất tín nhiệm đối phương.

Nhiễm Nhiễm cười cười đến khuynh thành

Cẩn vương phủ.

Hắc Ưng vừa mang Dạ Nhiễm đến cửa vương phủ, lại nhìn thấy hai cỗ kiệu hoa lệ đứng ngoài cửa.

Đáy mắt Hắc Ưng lộ ra vẻ chán ghét đi vào trong phủ! gần đây Cẩn vương phủ quạnh quẽ an nhàn(?????), những ngày này oanh oanh yến yến nghĩ biện pháp muốn gặp Vương gia, nhưng thị vệ như Hắc Ưng Hắc Hổ này thầm nghĩ toàn bộ đá văng ra những nữ nhân líu ríu này .

Dạ Nhiễm nhíu nhíu mày, lắc đầu với Hắc Ưng, ra hiệu hắn không cần dừng lại.

Hắc Ưng thu hồi ánh mắt chán ghét, mang đoàn người Dạ Nhiễm đi đến trong phủ, không thể không biết mấy lần Hắc Ưng Hắc Hổ cảm thán Vương phi nhà mình anh minh cỡ nào, bọn họ còn lặp đi lặp lại nhiều lần thăm dò khảo nghiệm Dạ Nhiễm.

Liễu Phi Tiếu chứa đựng nụ cười đạm mạc lạnh như băng, Tập Diệt Nguyệt khẽ nhếch cằm chán ghét cỗ kiệu trước mặt, Khúc Thừa Trạch nhíu mày, vẻ mặt La Lỵ tức giận muốn tìm sư công tính sổ, mặt Tư Mạt Tiêu co quắp tựu không để ý đến.

Nhưng mấy người Dạ Nhiễm chỉ vừa mới tiến tới cửa lớn của vương phủ, chợt nghe sau lưng truyền đến một tiếng gọi dịu dàng “Vị Phía chính là tỷ tỷ sao?”

Tỷ tỷ là ai? Không biết. Cho nên không có người nào dừng bước

“Phía trước có phải Dạ Nhiễm tỷ tỷ?” Thanh âm nhu nhược từ phía sau truyền đến lần nữa .

Thế nhưng một tiếng này lại chỉ mặt gọi tên rồi, Dạ Nhiễm không thể không dừng bước, xoay người sang chỗ khác, nhìn hai vị thiếu nữ phía sau phảng phất nhu nhược che mặt, mỉm cười “Thoạt nhìn hai vị đã 17 tuổi? Bổn cô nương năm nay mười lăm, lại không biết tiếng gọi tỷ tỷ này là đạo lý gì?”

Bước chân hai thiếu nữ che mặt ngừng ngay tại chỗ, trên mặt lộ tia xấu hổ nhưng cũng chỉ thoáng qua, một thiếu nữ dịu dàng cười cười, khom người với Dạ Nhiễm “Trước khi đến đã được dạy bảo xưng hô Dạ Nhiễm tiểu thư là tỷ tỷ.”

Dạ Nhiễm thoáng hơi nghiêng thân tránh hành lễ của thiếu nữ, cười nhạt một tiếng, “Bổn cô nương đảm đương không nổi, đi thôi.”

Lão quản gia đứng một bên âm thầm rơi lệ, Vương phi bọn họ đều là người vô tội đấy, bọn họ tuyệt đối không muốn nhìn loại tình huống này xuất hiện đâu.

Năm người Liễu Phi Tiếu giống như cười mà không phải cười nhìn thoáng qua hai nữ tử yếu đuối, cười lạnh một tiếng, quay người rời đi. Đương nhiên bọn họ biết rõ những cô gái này gọi một tiếng tỷ tỷ là ý gì, là xưng hô của Trắc Phi đối với chánh phi.

Hơn nữa ông trời biết mấy người Vô Địch thần đội ghét nhất là loại nữ nhân này xem mình là thánh mẫu.

Trên đường đi, lông mày Dạ Nhiễm đều cau lại, trước đó vài ngày khi nàng đến , toàn bộ vương phủ đều thanh tịnh, hôm nay đi đến đâu đều có hương vị son phấn.

“Vị này là tỷ tỷ sao?” Trước mặt có ba bốn thiếu nữ, đang nhìn Dạ Nhiễm tuyệt mỹ trong bộ áo đỏ, ánh mắt thoáng kinh ngạc một phen lập tức cười hỏi Dạ Nhiễm.

Mấy người Dạ Nhiễm giơ mắt nhìn, bốn thiếu nữ trước mặt, khoa trương có, lãnh ngạo có, vũ mị có, dung mạo càng thanh lệ tuyệt tục.

“Không phải.” Dạ Nhiễm đạm mạc nhìn lướt qua bốn nữ tử kia, khóe môi giơ lên một vòng chế nhạo, nhìn thấy trong mắt người khác tuyệt đối là tà ác.

Bốn thiếu nữ sững sờ tại chỗ, trong đó một thiếu nữ vũ mị che miệng cười, nhất cử nhất động mang theo hồn nhiên tự nhiên vũ mị hấp dẫn, “Ha ha ha, vị tỷ tỷ tchánh phi này, chúng ta đều nhìn thấy đấy…”

Dạ Nhiễm nhìn thoáng qua nữ tử xinh đẹp vũ mị kia, mỉm cười, “Vậy sao?”

Thiếu nữ vũ mị kia không ngờ một lần nữa Dạ Nhiễm ném vấn đề này trở về nàng choa ngf, lập tức thiếu nữ vũ mị cười đến cực điểm, “Đây không phải đùa một chút với tỷ tỷ nha, tương lai chúng ta vô cùng có khả năng đều hầu hạ Vương gia rồi, tỷ tỷ cần phải chiếu cố muội muội nhiều một chút”

“Tránh ra! Cản đường bổn tiểu thư, muốn ăn đòn hay sao?” Tập Diệt Nguyệt trực tiếp tiến lên gầm lên giận dữ với cô gái kia, trong lòng biết rõ đây là vương phủ đội trưởng nhà mình không thể làm gì, Diệt Nguyệt lại không cần thiết.

Nàng Tập Diệt Nguyệt nổi danh hung ác tại toàn bộ đại lục, cho dù bây giờ nàng ở trước mặt đánh mấy nữ nhân này, cũng không ai dám nói nàng một chữ không.

“Tập tiểu thư, thế nhưng chúng ta…” một thiếu nữ thấy rõ sự khó chịu, trực tiếp tiến lên muốn lý luận cùng Tập Diệt Nguyệt.

Nhưng Hắc Ưng nhìn Vương phi nhà mình cười đến càng ngày càng tươi giống trăm hoa đua nở, trong lòng lập tức run lên, lập tức nghiêm trọng nhìn thoáng qua bốn thiếu nữ “Tất cả các vị tiểu thư, kính xin nhường đường, Vương gia đang đợi.”

Bốn thiếu nữ nghe được Hắc Ưng nói chuyện thì không muốn, một thị vệ nho nhỏ cũng dám bất kính với bọn họ. Thực sự trở ngại lúc này đang ở vương phủ, giận mà không dám nói gì.

Bốn thiếu nữ nhường đường, Hắc Ưng mang mấy người Dạ Nhiễm đi đến thư phòng Quân Mặc Hoàng .

Trên đường, Dạ Nhiễm chép miệng, tuy biết rất rõ ràng những cô gái này không thể nào bị Mặc Hoàng nhìn ở trong mắt, nhưng trong lòng vẫn nhịn không được đau xót, mấy ngày nay nàng xâm nhập địch doanh Ma tộc, đại phôi đản kia lại ở chỗ này oanh yến thành đàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui