Tà Y Độc Phi

Edit: Nhã Vy

Dạ Nhiễm cũng không phải là một người khi dễ còn phải nén giận, đã đến tìm phiền phức với nàng, vậy thì gánh chịu phiền toái đi.

Vị Mộc tiểu thư kia thức thì nóng giận hướng về vị thiếu niên phía sau lưng ủy khuất mà nói: “Ca ca, bọn họ khi dễ ta…”

Sau lưng thiếu nữ là một vị thiếu niên áo đỏ tướng mạo có vài phần âm nhủ, con mắt phượng hẹp dài hếch lên, thanh âm từ tính của thiếu niên chậm rãi trượt ra từ trong môi mỏng: “Tiểu Linh, vị đại gia này đã thưởng ngươi một ngàn lượng bạc, vậy thì cầm đi.”

Trong nháy mắt này, Dạ Nhiễm chỉ cảm thấy một tia ánh mắt rất quen thuộc.

Ánh mắt tham lam muốn giữ lấy rất mạnh mẽ, ánh mắt này… Dạ Nhiễm cúi đầu híp mắt, là chủ nhân của ánh mắt đốt người kia lúc nàng vừa chạy 50km cự li dài xong.

Mộc Linh Nhi nghe được ca ca mình nói vậy, muốn phát tác mà không dám, giống như rất sợ thiếu niên âm nhu này, Mộc Linh Nhi tức giận dẫm chân, quay người rời khách điếm, ca ca chẳng lẽ vừa ý nữ nhân kia sao?

Môi mỏng của thiếu niên áo đỏ câu lên vài phần vui vẻ, nhìn Dạ Nhiễm thật sâu, con mắt phượng hẹp dài che dấu bá đạo sâu sắc cùng tham muốn sở hữu: “Chúng ta, còn có thể gặp lại.”

Lưu lại một câu nói gần như không thể hiểu như vậy, thiếu niên áo đỏ quay người rời đi, bóng lưng đỏ như lửa, xinh đẹp mà lạnh lẽo.

“Nhiễm Nhiễm, bổn đại gia không thích hắn.” Tạp Tạp chưa bao giờ che dấu việc mình không thích người nào đó, đôi mắt màu đen lập tức tràn đầy chán ghét, người này đối với Nhiễm Nhiễm rất tham muốn giữ lấy, vô cùng hắc ám cùng huyết tinh.

Ham muốn chiếm giữ của Quân Mặc Hoàng đối với Dạ Nhiễm mạnh mẽ, đó bởi vì là yêu, bởi vì thích, hắn đối tốt với Nhiễm Nhiễm, Tạp Tạp bất động thanh sắc cũng đều để vào trong mắt.

Mà thiếu niên trước mắt vừa đi, lúc nhìn Dạ Nhiễm, đáy mắt rõ ràng chôn dấu ham muốn chiếm giữ cùng hủy diệt, không có chút nào là tình yêu ưa thích cả.

Thông qua sự tình vừa rồi cũng rõ thiếu niên này tính cách nhẫn nại co được giãn được, thiếu niên tướng mạo âm nhu này, Tạp Tạp đại gia vô cùng xác định hắn tuyệt đối là hai tay nhuốm máu tanh, là người nội tâm âm tàn.

Một người giống thù không giống bạn che dấu sâu vô cùng, Tạp Tạp ngẩng đầu nhìn Nhiễm Nhiễm, trong ánh mắt rõ ràng biểu thị hi vọng Dạ Nhiễm có thể cách xa thiếu niên này.

Dạ Nhiễm cười nhẹ gật đầu, xoa xoa đầu tím bạc của Tạp Tạp: “Ta biết rồi.”

Cho dù trực giác nói cho nàng biết, tương lai ở cạnh thiếu niên này,tuyệt đối không thể không có chuyện gì. Trải qua một phen điều tra của Dạ Nhiễm vừa rồi, nàng phát hiện thiếu niên áo đỏ này, thực lực lại đã ngoài Lục giai võ giả.

Thiếu niên áo đỏ kia thoạt nhìn bộ dáng không quá mười lăm tuổi, thực lực không ngờ lại cường hãn như vậy, sẽ là ai đây? Dạ Nhiễm cảm giác như mình đã quên một chuyện rất quan trọng.

Ánh mắt Liễu Phi Tiếu có chút ngưng trọng, môi mỏng nhàn nhạt nhỏ ra ba chữ: “Mộc Hi Trần.”

Nhất thời, mấy người Dạ Nhiễm thân thể dừng lại.

Mộc Hi Trần…

Cái tên này, đối với bọn họ ở trong Học Viện Quân Sự một tháng mà nói, tuyệt đối không có gì xa lạ!

Một tháng trước, một thiên tài võ giả Thất Giai, khiến cho bọn họ hiểu được thực lực của mình.

Trong một tháng, bọn họ đã biết tên vị thiếu niên thiên tài kia, chính là Mộc Hi Trần.

Mộc Hi Trần, ở trong Học Viện Quân Sự, chỉ sau thần thoại Quân Mặc Hoàng, mười lăm tuổi là Thất Giai võ giả, bước vào khu biệt thự tu luyện học tập, chơi qua mấy lần chiến trường, giết qua vô số Ma la, thiếu niên này, hoàn toàn xứng đáng là thiên tài.

Mộc Hi Trần, thiếu niên này, Dạ Nhiễm vẫn muốn gặp một lần, lại thế nào cũng không ngờ ngược lại là chủ nhân của đạo ánh mắt kia.

Mộc Hi Trần, Mộc Hi Trần, Dạ Nhiễm mặc niệm lấy ba chữ kia, lại là thiếu niên, Dạ Nhiễm không ngờ tới lại trở thành địch nhân.

“Mộc Hi Trần thì như thế nào? Muốn động tới Dạ Nhiễm, cũng phải qua ải của bổn tiểu thư đã!” Tập Diệt Nguyệt hừ lạnh một tiếng, cho dù hắn là thiên tài, thiên tài hiếm có kế sau Quân Mặc Hoàng được ghi vào của Học Viện Quân Sự, muốn Dạ Nhiễm trước hết phải qua ải nàng đã.

“Sợ cái gì, Mộc gia hơn phân nửa hiệu buôn đều là do Khúc gia ta cấp hàng đấy, dám trêu đội trưởng, bổn thiếu gia ném hàng của bọn họ!” Khúc Thừa Trạch bĩu môi, một bên giương giọng nói, một bên nhặt một ngàn lường bạc trên mặt đất về.

Khúc Thiếu niên hắn có thể lấy tiền nện người, bởi vì hắn biết rõ, người nọ tuyệt đối sẽ không nhận tiền của hắn, sau đó có thể thu hồi lại. Bằng không mà nói, thần giữ của Khúc thiếu niên này sẽ khóc chết mất.

Đối với việc giữ của của Khúc thiếu niên, mấy người bọn họ đã làm như không thấy rồi, cho nên tầm mắt của đám người này trực tiếp bỏ qua động tác của Khúc thiếu niên.

Tư Mạt Tiêu mặt hơi co quắp, lệch lệch đầu nhìn Dạ Nhiễm: “Đội trưởng, đói bụng.”

Tư Mạt Tiêu không nói gì, chỉ là một tiếng đội trưởng của hắn, đã đủ để thấy thái độ của hắn.

Liễu Phi Tiếu cười nhạt gật đầu: “Đúng rồi đấy đội trưởng, chúng ta cũng đã một tháng không được ăn ngon rồi.”

Dạ Nhiễm nhìn ba thiếu niên một thiếu nữ trước mặt, Tạp Tạp lôi kéo tay nàng, giương lên dáng cười tuyệt mỹ, có bạn bè, có thân nhân, có người yêu quan tâm, thật tốt.

Máu mũi….

Khúc thiếu niên che cãi mũi của mình, thật mất thể diện, mình là bạn thân của đội trưởng, vậy mà nhìn thấy dáng cười, lại chảy máu mũi.

“Khúc béo, ngươi bị chảy máu mũi rồi, ha ha, mị lực của Nhiễm Nhiễm nhà bổn đại gia thật lớn mà.” Tạp Tạp ôm lấy bụng nhỏ ha ha cười, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo thời khắc này sáng lạng vô cùng.

Một bữa cơm, vui vẻ hòa thuận dưới tình huống ưu nhã mà không mất tốc độ của mọi người, nhanh chóng giải quyết xong, việc Mộc Hi Trần xen vào lúc trước giống như đã bị mọi người quên mất.

Sau khi ăn no nê xong, mọi người cũng không dừng lại, sau khi rời khách điếm, trực tiếp đi ra khỏi thành Thiên Sĩ.

“Chúng ta buổi tối có lẽ phải ngủ ngoài trở ở một chỗ trên núi này rồi.” Cửu nhãn phi ưng của Tư Mạt Tiêu dò xét hết đường trở về, Tư Mạt Tiêu nhíu mày nói.

Ra khỏi thành Thiên Sĩ, con đường gần đây cần đi qua ba ngọn núi cao, đi qua bốn cái thành trấn, mới có thể đến chỗ Học Viện Hoàng Gia ở Nhạc Thành.

“Trên núi thì trên núi, chúng ta liền chạy nhanh chút đi, không hiểu rõ độ khó nhiệm vụ của những tiểu đội khác, chúng ta chỉ có thể dùng hết khả năng nhanh nhất hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ.” Dạ Nhiễm xoa xoa mồ hôi trên trán, ngưng giọng nói.

“Ừ, hiều rồi.” Mấy người Khúc Thừa Trạch nghiêm cẩn mỉm cười mà trả lời.

Tạp Tạp nhu thuận theo bên cạnh Dạ Nhiễm, bóng đen trong mắt Tạp Tạp tràn đầy kiêu ngạo, hắn chính là thích loại làn gió Vương giả mà Dạ Nhiễm phát ra lơ đãng những lúc thế này.

Nghĩ đến tương lai Dạ Nhiễm ở cùng một chỗ với Quân Mặc Hoàng, Tạp Tạp đại gia khó chịu cắn khẽ môi, Quân Mặc Hoàng, muốn kết hôn với Dạ Nhiễm, trước hết nịnh nọt Tạp Tạp đại gia hắn rồi hẵng nói.

Năm người Dạ Nhiễm cùng Tạp Tạp, trên đường có Cữu nhãn phi ưng chỉ dẫn, mọi người tránh thoát linh thú cùng bầy mãnh thú cường đại, trên đường đi tránh được lãng phí bao nhiêu nội lực, vào chạng vạng tối ngày thứ bảy, đã tới Học Viện Hoàng Gia ở Nhạc Thành.

Nộp phí vào thành xong, mấy người Dạ Nhiễm tìm gian khách điếm ở lại, ăn no nê xong, mọi người tụ tập trong phòng Dạ Nhiễm.

Dạ Nhiễm lấy ra một tấm bản đồ chi tiết Học Viện Hoàng Gia, bày ra trên mặt bàn, Dạ Nhiễm chỉ vào một điểm đỏ, nói: “Nơi này chính là Tàng Thư Các của Học Viện Hoàng Gia, Khúc Thừa Trạch thân thủ linh hoạt nhất, phụ trách canh giữ bên ngoài, Tư Mạt Tiêu, Tập Diệt Nguyệt, hai người phục trách tiếp ứng ngoài Học Viện Hoàng Gia. Liễu Phi Tiếu cùng ta vào Tàng Thư Các lấy văn kiện mật.”

Dạ Nhiễm ngẩng đầu nhìn sâu năm người, gằn từng chữ: “Trong lúc đó, chỉ cần có một người phát tín hiệu, những người khác phải lập tức trực tiếp về chỗ ở, không được nghĩ cách đi cứu viện! Rõ chưa?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui