Tà Y Độc Phi

Gió qua ngọn cây, một trận rùng mình.

Ba người bị Dạ Nhiễm khí thế cường đại áp đảo, chợt sinh ra vài phần sợ hãi.

Dạ Nhiễm lạnh lùng đảo mắt qua ba người, thu lại khí thế, sự không tín nhiệm của bọn họ có thể hiểu được, nhưng nói không tức giận ngay cả chính nàng cũng không tin.

Lúc này, Quân Mặc Hoàng bị Dạ Nhiễm đánh hôn mê cũng yếu ớt tỉnh lại, con ngươi tối đen nổi lên gió lốc mãnh liệt sắp bùng nổ. Sắc mặt âm trầm, nghiến ra từng chữ:” Nữ nhân, ngươi thật to gan! “

Vì còn tức giận, Dạ Nhiễm ngay cả liếc mắt một cái cũng lười nhìn Quân Mặc Hoàng, lạnh lùng bỏ lại một câu, nàng trực tiếp xoay người rời đi:” Bổn cô nương đối với độc của ngươi, không có hứng thú! Ba mươi chín người, ba vạn chính ngàn hai trăm hoàng kim, ba ngày sau đưa đến Phù Vân trại “

” Bổn vương không cho phép ngươi đi! ” Quân Mặc Hoàng thân thể suy yếu, lại dùng sức một phen kéo Dạ Nhiễm quay về, ôm trong ngực. Hắn thật vất vả tìm người ba năm, làm sao có thể để nàng đi.

Lúc này Dạ Nhiễm dễ dàng vùng khỏi Quân Mặc Hoàng: ” Quân Mặc Hoàng, phàm là chuyện ta không muốn làm, ngay cả Thiên Vương lão tử đến đây cũng vô dụng “

Nói xong, Dạ Nhiễm vô tình xoay người, nhấc chân hướng tới Hắc Tác thành mà đi. Nhưng lại bị một trắng hai đen ba người trước mặt cản đường.

Dạ Nhiễm nhướng mày, lạnh lùng nhìn ba người đầy máu trước mặt, con ngươi đen thoáng hiện tia lạnh lẽo quyết liệt: ” Tránh ra “

Huyền Ly, Hắc Ưng, Hắc Hổ ba người liếc nhau, quay đầu hướng Dạ Nhiễm cúi hạ thắt lưng, trăm miệng một lời: ” Thật có lỗi, là chúng ta sai. “

Khóe môi Dạ Nhiễm giơ lên nụ cười tà mị lạnh như băng:” Sai? Các ngươi có sai sao? Bất quá bổn cô nương tự cho là đúng thôi! “

Hắc Ưng Hắc Hổ vốn ăn nói không giỏi, lại nghe lời Dạ Nhiễm vừa nói, lập tức sửng sốt, không biết phải phản bác như thế nào, trước đây là do bọn hắn không tin tưởng nàng.

Huyền Ly ngẩng đầu, nhìn Dạ Nhiễm thật lâu, lại cúi người: ” Dạ cô nương, lúc trước là không tín nhiệm thật thứ lỗi, cần phải xin….”

Huyền Ly chưa nói hết lời, thân hình Dạ Nhiễm chợt khựng lại, cả người đầy tức giận lập tức biến mất trước mắt ba người.

Giây tiếp theo, bóng dáng Dạ Nhiễm lại xuất hiện cạnh Quân Mặc Hoàng, một quyền hung hăng đánh về phía khuôn mặt tuấn mĩ của hắn.

Một phen bóp chặt cổ Quân Mặc Hoàng, ép hắn vào dưới tàng cây, trong lòng lửa giận thiêu đốt rống to, thanh âm gần như điên cuồng: ” Chết tiệt! Mạng ngươi cũng thật lớn, tốt nhất chết liền đi! Ngươi dám dùng nội lực lần nữa, lão nương tự tay chém ngươi! “

Nàng phẫn nộ, tức giận! Nàng giận không đơn giản chỉ vì mấy người Huyền Ly nhiều lần không tín nhiệm nàng, mà tức giận vì Quân mặc Hoàng không quý trọng chính thân thể hắn!

Hắn chẳng lẽ không hiểu? Chỉ cần một lần sử dụng nội lực, chất độc sẽ trực tiếp ngấm dần tim phổi, hai lần sử dụng nội lực, là có thể đi tìm Diêm Vương trò chuyện!

Này…… khốn nạn!

Quân Mặc Hoàng nhìn thấy Dạ Nhiễm đáy mắt lửa giận nồng đậm, lại nghe nàng nói ra lời hung tợn, lau khóe miệng bị Dạ Nhiễm cho một quyền ra máu tươi, cúi đầu, hung hăng hôn lên môi nàng.

Gắt gao ôm ấp, hung hăng dây dưa quấn lấy, Quân Mặc Hoàng oán hận sự mềm mại, ấm áp kia làm cho hắn lưu luyến cánh môi kia mà cắn xuống.

Nữ nhân này, nữ nhân này, chết tiệt…làm cho hắn động tâm, làm cho hắn yêu thích, làm cho hắn không thể tự thoát ra được!

Dù Dạ Nhiễm phát hỏa, Quân Mặc hoàng cũng không muốn rời khỏi môi nàng, con ngươi thâm thúy chăm chú nhìn Dạ Nhiễm thật lâu, rất lâu sau đó, khóe môi nhếch lên, cao hứng nói: ” Ngươi đang lo lắng cho ta “

Không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định. Hắn thật cao hứng, ba năm nay, lần đầu tiên cao hứng như vậy.

Dạ Nhiễm căm giận, giãy giụa khỏi vòng ôm của Quân Mặc Hoàng, chỉ cảm thấy đầu ong ong, đáng chết, nàng hôm nay là đầu óc phát sốt mới đi lo lắng cho nam nhân này, nàng nhất định là phát sốt.

Nghĩ thông suốt, nàng cũng ngừng giãy giụa oán hận nắm lấy áo Quân Mặc Hoàng: ” Bổn cô nương chính là trả lại cho ngươi ân tình ba năm trước đây, không phải là lo lắng cho ngươi, có biết không! Bổn cô nương không có lo lắng cho ngươi! “

Quân Mặc Hoàng nhếch môi, đem thân thể suy yếu không chịu nổi dựa vào người Dạ Nhiễm, không sao! Tương lai còn dài, hắn sẽ làm nàng thừa nhận.

Nữ nhân này, nàng mau thừa nhận. Nàng, đời đời kiếp kiếp đều là người của Quân Mặc Hoàng.

Chỉ có thể là của ta!

Ba người Huyền Ly nhìn theo bóng dáng chủ tử cùng Dạ Nhiễm dìu nhau phía trước, nghe hai người nói chuyện, bọn họ nếu còn không biết Dạ Nhiễm vì cái gì lại đánh chủ tử bất tỉnh, lại vì cái gì vô cùng cáu kỉnh như vậy, thì bọn họ thật uổng là tâm phúc của Minh Vực Cẩn Vương.

Ba người liếc nhau, khóe môi hơi hơi gợi lên, nữ nhân này…có tư cách sánh vai cùng chủ tử.

Một lọ đan dược từ đâu bay đến trước mặt, Huyền Ly nhanh tay bắt được, ba người giương mắt nhìn, kia chẳng phải là vị thiếu nữ áo đỏ tuyệt mĩ đang đưa lưng về phía họ…

Ăn đan dược vào, một dòng nước ấm hội tụ rồi chảy khắp xương cốt tứ chi. Không sai, đan dược ấm, nhưng không ấm hơn so với lòng người. Thân thể nhanh chóng khôi phục, ba người nhìn nhau cười, nâng bước đuổi theo chủ tử cùng Dạ Nhiễm.

Nhưng mà, khi bọn hắn thật vất vả đuổi kịp hai người, nay nhìn đến cảnh tượng trước mắt, thân hình nhất thời ngừng lại, sửng sờ ngây ngốc tại chổ, nuốt nuốt nước miếng…..

Tốt…… thiệt nhiều mãnh hổ……

Trước mắt chi chít các khối lớn tất cả đều là lão hổ hung mãnh (hung dữ, mạnh mẽ) hung ác nhe răng, nhìn xem, ít nhất cũng ba trăm con…..

Hơn nữa, hơn nữa một đám lão hổ phía trước kia, có một con toàn thân trắng tuyết, không phải là trăm năm khó gặp, uy mãnh trứ danh, Bạch hổ vương?

Bị mấy trăm con hổ hung ác trừng mắt nhìn, ba người Huyền Ly đứng cạnh Quân Mặc Hoàng, thân thể cứng ngắc.

” Tiểu bạch hổ, ngươi thật sự không cho? ” âm thanh mang theo lười nhác cùng tà ý, không phải của một thân áo đỏ đang bị bao vây giữa đàn thú thì là ai?

Chỉ thấy Bạch hổ vương chần chờ một chút, hai tay to nắm lại, trong mắt hiện lên giãy giụa, cuối cùng kiên định lắc lắc cái đầu lớn, không được!

Dạ Nhiễm hiển nhiên không có nhiều nhẫn nại, một quyền bay thẳng đến Bạch hổ vương mà đánh.

Ba người Huyền Ly nhắm hai mắt lại, so với bạch hổ còn nhanh hơn. Đáng chết! nữ nhân được chủ tử coi trọng, đến tột cùng là loại quái vật gì? Trước đánh chủ tử, hiện tại, còn dám đánh……….Bạch hổ vương?

Tầm mắt ba người hướng về phía chủ tử, lại phát hiện trong mắt chủ tử không có sợ hãi, không có lo lắng, đôi mắt đen chỉ có lạnh nhạt cùng một tia ẩn hiện ý cười?

Ba người nhịn không được co rút khóe miệng, quả nhiên, năng lực bọn họ còn kém chủ tử quá xa.

Bạch hổ vương nhắm chặt hai mắt, không né không tránh, đợi nắm đánh giáng xuống, nhưng mà sau một lúc lâu, một chút đau đớn tự đoán cũng không có, mở to mắt nghi hoặc nhìn nắm tay trắng nõn kia dừng lại cách nó khoảng một thước.

Dạ Nhiễm bất dắc dĩ thu hồi nắm đấm, trực tiếp ngồi xuống đất, căm giận trừng mắt nhìn Bạch hổ vương: ” Bạch hổ thối, rốt cuộc vì cái gì không thể cho ta? Thật sự chỉ cần một nắm là đủ rồi “

Bạch hổ vương cúi thấp đầu, nhìn xuống con ngươi màu đen của Dạ Nhiễm, trong đôi mắt to tràn đầy tin tưởng, mồn to phun ra một câu làm cho Dạ Nhiễm trực tiếp ngã nhào xuống mặt đất, nó nói: ” Lão đại Tạp Tạp nói, đầu có thể mất, máu có thể chảy, kiểu tóc, không thể loạn! Cho nên………… không thể cho! “


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui