Tà Y Độc Phi

Lão giả nhìn chén ngọc trước mặt, âm thầm cắn răng, vốn lão không ngại uống hết, nhưng nhìn thấy Dạ Nhiễm như muốn nói lão uống cạn chén này nhất
định sẽ chết, sợ là ngay cả lão giả nãy giờ vẫn thủy chung bình tĩnh như lão lúc này cũng không bình tĩnh nổi được rồi.

Uống hết? Ai biết có thể xảy ra vấn đề gì hay không.

Nhưng mà nếu không uống hết…, không phải là tự mình chứng minh thuyết pháp Dạ Nhiễm là đúng sao?

Dạ Nhiễm nhìn biểu hiện của lão giả, khóe môi nở một nụ cười chế nhạo,
ngay từ đầu nhìn thấy vị lão giả bình tĩnh như vậy, từ trong lòng Dạ
Nhiễm là kính phục một nhân vật như vậy đấy, nhưng là bây giờ Dạ Nhiễm
nhưng lại trực tiếp cười lạnh ra tiếng, Dạ Nhiễm thu chén ngọc vào tay,
quay đầu đưa tay, một chú chim bồ câu trắng vội vỗ cánh rơi vào trên tay Dạ Nhiễm.

Lạnh quét mắt một vòng nhìn lão giả, Dạ Nhiễm đổ chất lỏng bên trong chén ngọc vào trong miệng chim bồ câu trắng.

Khẩn trương.

Lão giả lần đầu tiên biết rõ thì ra tim cũng có thể đập nhanh như thế.

Phạch phạch, chim bồ câu trắng sau khi uống xong chất lỏng kia liền vui vẻ vỗ cánh bay qua lại trong phòng.

Lão giả tim đập chân run nãy giờ lúc này mới thoáng hòa hoãn xuống một
chút, lập tức lạnh bang Dạ Nhiễm: “Tiểu cô nương, bây giờ cô còn có gì. . .”

Lời còn chưa nói hết, lão giả đã nghẹn hết lời lại vào bụng, mở to hai mắt
nhìn về phía trước, biểu lộ giống như nuốt trúng con ruồi bự tổ chảng.

Con… chim bồ câu trắng vừa rồi còn vui vẻ, một giây sau đã sùi bọt mép đụng lên vách tường, rơi xuống đất.

“Đi kiểm tra một chút chứ? Nhìn xem chim bồ câu trắng phải bị đụng chóng
mặt hay không.” Dạ Nhiễm ngồi trên ghế, thò tay chỉ chỉ nơi rơi xuống
của chim bồ câu trắng, nheo mắt cười đến tà mị.

Tiểu Khung và Tạp Tạp nhìn xem một màn này, đáy mắt mang theo trào phúng đảo qua lão giả kia.

Tâm tư của lão giả bây giờ đã hoàn toàn bị con chim ngã xuống đất kia hấp
dẫn, đôi mắt bình tĩnh sớm đã gợn sóng rung chuyển, hít sâu một hơi rồi
từng bước một đi đến chỗ chim bồ câu trắng .

Đôi tay già nua có hơi run rẩy, một tia nội lực xuất hiện trên ngón tay, phủlên trên người chim bồ câu trắng.

Hơi thở của con bồ câu này vẫn còn rất mạnh mẽ, nhưng kinh mạch trong cơ thể đều bắt đầu bị bế tắc, bế tắc từng chút một.

Chuyện này ——

Là chuyện gì xảy ra?

Nếu thật là như vậy, cổ Châm và cổ Khô Mộc đó thật sự tương khắc, nhưng đây lại là thuốc dẫn chủ yếu của Nguyên Linh Đan. . .

“Không đúng, mạch máu kinh mạch của con chim bồ câu trắng này đã bế tắc, nhưng những người từng dùng Nguyên Linh Đan chưa bao giờ xuất hiện chuyện như vậy.” Lão giả thoáng suy nghĩ, vẫn cảm thấy không đúng, nếu như tình
huống nghiêm trọng như thế, không có khả năng đến bây giờ vẫn không thấy ai phản ứng gì hết, ngược lại có hiệu quả rất tốt.

“Ngũ linh táo, ngũ linh táo có thể đột phá một ít bế tắc rất nhỏ, ngũ linh
táo ẩn chứa linh lực tối đa bên trong có thể tiếp tục tu luyện đến Tiên
Thiên tông sư, một khi ngũ linh táo hết linh lực sử dụng, bọn họ sẽ phải chịu đựng kinh mạch bế tắc, do đó cuộc đời này rốt cuộc không cách nào
tấn chức mộng cấp võ giả.” Dạ Nhiễm nhàn nhạt nói, cái này một khỏa
Nguyên Linh Đan như vậy dễ bán, hơn nữa cho tới bây giờ cũng không phát
hiện vấn đề gì cũng là bởi vì …đây linh vật tương sinh tương khắc.

Nguyên nhân.

Lão giả không nói gì, xoay người đi đến ngồi xuống trên ghế, cầm lấy chén
trà châm trà cho bản thân, rồi lại ngã xuống trên mặt bàn.

Dạ Nhiễm khẽ thở dài, xem ra vị hội trưởng này đã hiểu tính nghiêm trọng của vấn đề rồi.

“Nên làm sao bây giờ?” Lão giả đặt chén trà trong tay xuống, nhắm mắt che đi cảm xúc nơi đáy mắt, trong giọng nói có chút run rẩy không rõ.

Lão giả không nghe thấy Dạ Nhiễm trả lời, nếu Dạ Nhiễm đã phát hiện ra vấn
đề này thì hẳn cũng có phương pháp giải quyết đúng không? Lão mở to mắt
nhìn Dạ Nhiễm, liền thấy nàng đang đút các bộ phận của một cây thảo dược vào miệng con bồ câu.

Lão giả nhìn động tác của Dạ Nhiễm, cũng không nói gì thêm, mãi đến khi lão trơ mắt ếch nhìn thấy con bồ câu vốn đã bế tắc hết kinh mạch mà mạch
máu mà không thể đứng dậy nữa, bây giờ lại đang xoạt một tiếng bay ra
khỏi cửa sổ.

Đáy mắt lão giả hiện lên ánh sáng hi vọng, đôi mắt nhìn thẳng Dạ Nhiễm, lại hơi ngại ngùng, nửa ngày sau mới trịnh trọng nói: Thật xin lỗi.”

Thực ra ba chữ thực xin lỗi này chỉ sợ là lần đầu tiên lão giả hô phong hoãn vũ này nói ra.

Là sự chân thành, Dạ Nhiễm cảm nhận được.

Lãnh ý và sát khí trong mắt Tiểu Khung và Tạp Tạp cũng giảm bớt dần.

Dạ Nhiễm nao nao, lập tức bê chén trà trong tay, khẽ nhấp một ngụm, bình
phục nội tâm bực bội rồi mới khẽ nói: “Ông không phải xin lỗi ta, người
ông phải xin lỗi là ngàn ngàn vạn vạn những người đã dung Nguyên Linh
Đan mới đúng.”

Lão giả lúc này như già nua them vài phần, giọng nói áy náy: “Lão phu biết.”

Đan dược xảy ra vấn đề nghiêm trọng như vậy, ông ta không thể không biết
tính nghiêm trọng của vấn đề này, hơn nữa nếu tin tức này truyền ra
ngoài…

Lão giả không nghĩ ra nổi công hội đan dược sẽ gặp tai ương hủy diệt thế nào nữa.

Bây giờ ông ta muốn mở miệng thỉnh giáo Dạ Nhiễm, lại nghĩ đến thái độ đối
với Dạ Nhiễm từ đầu, lão giả đành thở dài, lời đến miệng vẫn phải nuốt
vào.

Lão gia không mở miệng, Dạ Nhiễm cũng không nói gì, Tiểu Khung chỉ yên tĩnh uống nước, Tạp Tạp uốn mình ngủ say trong lòng Tiểu Khung.

“Nên… Làm thế nào? Làm sao để…” Cuối cùng lão giả cũng mất hết kiên nhẫn, đành bỏ mặt mũi mà thỉnh giáo nàng.

“Tìm dược thảo này, càng nhiều càng biết, chuyện này sẽ không bị truyền ra.” Dạ Nhiễm đưa thảo dược vừa đút cho con bồ câu kia cho lão giả, mở miệng nói.

Lão giả ngạc nhiên nhìn Dạ Nhiễm, nàng ta giúp công hội bọn họ sao?

“Thương Minh đại lục cũng không chỉ đơn thuần là đại lục của con người.” Dạ Nhiễm thấy lão giả kinh ngạc liền mở miệng.

Thương Minhđại lục là nơi tam tộc người thú ma cùng tồn tại, chiến tranh nhân
ma chưa bao giờ gián đoạn, thú tộc mặc dù ở phía trung lập nhưng một khi nhân tộc và ma tộc phân thắng bại, ai biết thú tộc sẽ lựa chọn thế nào?

Lão giả đương nhiên hiểu rõ ý của Dạ Nhiễm, nhưng việc đã đến nước này, mặc kệ hối hận thế nào cũng vô dụng, chỉ có thể dung hết toàn lực bổ cứu.

“Có thể sửa chữa không?” Ngày hôm nay lão quả thật đã đào hết cả mặt mũi rồi!

Dạ Nhiễm nở nụ cười, bây giờ nhìn lão giả cũng thuận mắt hơn rồi, ngón tay nàng gõ gõ trên mặt bàn, nhẹ gật đầu: “Có thể.”

Tiểu Khung và Tạp Tạp không có ý kiến với nàng, nếu vừa rồi lão giả có chút
tâm tư muốn giết người diệt khẩu nào, vậy toàn bộ công dược đan hội xem
như không còn đường sống nữa.

“Trước tiên cứ tìm những thảo dược này về đã rồi hẵng nói, trong khoảng thời
gian này tạm thời ta sẽ không rời khỏi Á Lâm Thành. Công hội đan dược
hẳn là cần hội nghị một chút đúng không? Vãn bối không làm phiền nữa.”
Dạ Nhiễm quẳng lại một câu rồi ném Tạp Tạp lên vai, tay dắt Tiểu Kung
quay người ra khỏi tiểu viện.

Lão giả cầm dược liệu mà Dạ Nhiễm đưa cho nhưng nhìn mãi cũng không nhìn ra tác dụng của thứ này là gì, đành thở dài, bây giờ cũng chỉ còn cách tin Dạ Nhiễm.

Bây giờ…

“Vô Phong, thông báo hội nghị khẩn cấp.”

Chạng vạng tối, trời chiều nhuộm lên trời đất một màu vàng hoa mỹ.

Trở lại khách điếm, Dạ Nhiễm liền được một tiểu nhị dẫn tới một gian phòng ở lầu hai, mẫu thân và mấy người còn lại cũng đã ngồi trên bàn.

“Đội trưởng, cô về rồi sao? Chờ cô đến mức đói chết rồi nè.” Khúc Thừa Trạch nhìn thấy Dạ Nhiễm liền hô lên.

Tập Diệt Nguyệt giơ tay chụp một cái lên đầu hắn: “Cái đồ tham ăn nhà huynh!”

Khúc Thừa Trạch nằm sấp lên bàn bi thương vô độ, sao lần nào cũng là hắn bị thương vậy?

Mấy người Liễu Phi Tiếu tuy muốn biết kết quả lần này Dạ Nhiễm đi là thế
nào nhưng lại không hỏi, dù sao chuyện lien quan đến sinh tử của công
hội đan dược, ít người biết càng tốt.

“Ăn cơm đã!” Dạ Nhiễm nhìn quanh một vòng, lại không thấy phụ than và Mặc Hoàng đâu, đành mỉm cười tới ngồi bên mẫu thân.

Sau giờ cơm, Dạ Nhiễm trở về phòng, Liễu Phi Tiếu bị phái đi làm đại biểu tới gõ cửa phòng nàng.

Trong phòng, Dạ Nhiễm rót trà ra hai chén, gương mắt nhìn hắn, lắc đầu nói:
“Quá trình coi như thuận lợi, kết quả cũng không tồi, dù sao công hội
đan dược cũng không phải diệt.”

“Vậy là tốt rồi.” Liễu Phi Tiếu gật đầu, nghe Dạ Nhiễm nói vậy, hắn cũng yên tâm.

Mấy gia hỏa kia còn đang chờ bên ngoài, Liễu Phi Tiếu ngây người một lát rồi ra khỏi phòng Dạ Nhiễm.

Đóng cửa lại, Dạ Nhiễm nằm lên giường, mắt nhìn trần nhà, nhắm mắt lại nhẹ nhàng thiếp đi.

Nửa đêm đang ngủ, Dạ Nhiễm cảm giác được cái ôm quen thuộc ấm áp kia liền
mở mắt ra, đập vào mắt cihnhs là khuôn mặt tuấn mỹ của Quân Mặc Hoàng.

“Đánh thức nàng sao?” Giọng nói của hắn trầm thấp mị hoặc mang đầy từ tính.

“Về rồi sao?” Dạ Nhiễm chỉ nghiêng đầu cười với hắn.

“Ừ, ta về rồi, ngủ đi.” Quân Mặc Hoàng cúi đầu hôn lên khóe môi của Dạ Nhiễm.

Dạ Nhiễm nắm tay bắt mạch cho hắn, kiểm tra một chút, thấy hắn chỉ bị
thương ngoài da mới thở phào nhẹ nhóm, một quyền kia của phụm thân chung quy vẫn dọa người vô cùng.

“Không sao.” Môi mỏng của hắn không áp chế nổi vui vẻ, lông mi rung rung như
khẽ cười, chỉ cần được Dạ Huyền Diệp thừa nhận, bị thương cũng không vấn đề gì.

Dạ Nhiễm đã không buồn ngủ nữa, nháy mắt nói : “Chuyện công hội đan dược hôm nay cũng đã bàn tốt, hi vọng có thể cứu chữa.”

Quân Mặc Hoàng nhẹ gật đầu, đôi mắt thoáng tia nguy hiểm : “Có ta ở đây.”

Quân Mặc Hoàng thân là đế vương tương lai của một trong tam đại quốc gia
trên Thương Minh đại lục, Minh Vực Quốc, đương nhiên có lo nghĩ của hắn, chuyện Nguyên Linh Đan nhất định phải giải quyết.

“Ta có thể luyện chế ra một loại đan dược, chỉ cần cho những người đã dùng
Nguyên Linh Đan dùng thì sẽ giải trừ không ít.” Nghĩ đến những người vô
tội kia, Dạ Nhiêm bất đắc dĩ thở dài.

“Chuyện công hội Đan dược cứ giao cho ta, chỉ cần nàng chuẩn bị tốt đan dược là được.” Quân Mặc Hoàng nhéo mũi Dạ Nhiễm, nhẹ nhàng nói, nha đầu này,
biết bao giờ mới học được cách dựa vào hắn đây?

Người yêu như hắn đây cũng không phải chỉ để nhìn thôi đây.

“Vâng, được.” Dạ Nhiễm trầm ngâm chớp mắt một cái, nở nụ cười xinh đẹp, gật đầu đồng ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui