Tà Y Độc Phi

Trực tiếp đi vào ghế lô ngồi xuống, ánh mắt Dạ Nhiễm và Mặc Hoàng rơi lên người Dạ gia chủ, khóe môi khẽ nở nụ cười.

Dạ gia chủ nhìn Dạ Nhiễm và Mặc Hoàng, sau nửa ngày khóe miệng khẽ cong
vẻ đắng chát: “Các tiểu bối khác của Dạ thị gia tộc, có thể buông tha
hay không?”

Dạ gia chủ biết rõ mục đích Dạ Nhiễm trở về, đồng thời càng hiểu hôm nay
đã không ai có thể ngăn cản Dạ Nhiễm trả thù toàn gia Dạ gia, hôm nay
cho dù ông ta phải dẫm nát cái mặt mo này cũng muốn giúp cho bọn hậu bối lưu lại một con đường sống.

Quân Mặc Hoàng uống nước trà, cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ là trong đôi mắt màu đen đã hiện lên một vòng thâm thúy.

Ánh mắt Dạ Nhiễm run run, khóe môi hiện ra tia châm chọc, cười lạnh nói:
“Dạ thị gia tộc thật đúng là lớn mặt lớn mũi, lại có thể khiến cho Dạ
gia chủ không tiếc vứt hết mặt mũi đến khẩn cầu tiểu bối ta đây?”

Đối với hành động kia của Dạ gia chủ, nói không châm chọc chính là giả dối.

Đều là con trai con dâu, vì sao có thể đối với Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu nhẫn tâm như vậy?

Đều là tôn tử tôn nữ, vì sao có thể đối với hài nhi vừa đầy tháng năm đó tàn nhẫn như vậy?

“Dạ thị gia tộc có bao nhiêu thế lực lão phu đều có thể giao cho các người, chẳng lẽ còn muốn đuổi tận giết tuyệt hay sao?” Dạ gia chủ nhắm mắt,
thu lại đau khổ vào đáy mắt, ngón tay bóp mi tâm gầm nhẹ nói.

Dạ Nhiễm đứng lên, từng bước một đi đến bên người Dạ gia chủ, cúi đầu
nhìn Dạ gia chủ, gằn từng chữ: “Dạ gia chủ, đầu tiên ông nên hiểu rõ
hai chuyện, thứ nhất, tất cả các chi của Dạ Thị gia tộc không cần ông
giao ra cũng sẽ từng bước một rơi vào tay của chúng ta. Thứ hai, kẻ
giết người vĩnh viễn sẽ phải trả giá, món nợ của Dạ gia lớn như vậy, các người còn muốn toàn mạng.”

Dạ gia chủ mở mắt ra nhìn thiếu nữ có khí tức khủng bố trước mắt, nhìn
chén trà ngọc bị bóp vụn phiêu tán trong tay nàng, Dạ gia chủ cúi đầu
xuống, cắn răng: “Rốt cục ngươi muốn thế nào?”

Dạ Nhiễm nở nụ cười, lúc này nàng tuyệt mỹ mà đẹp đẽ, trong tươi cười tràn đầy châm chọc, âm thanh lạnh như băng khiến cho người nghe không rét mà run, “Ta muốn thế nào? Mười lăm năm khiến phụ mẫu ta nhận lấy từng chút đau khổ, Dạ Nhiễm ta cũng chịu qua từng chút đau đớn một, đều trả lại
cho các người từng chút từng chút một! Ta muốn cho những người đã từng
tổn thương phụ mẫu ta, cả ngày lẫn đêm đều sống tại trong nước sôi lửa
bỏng, muốn sống không được, muốn chết —— không xong!”

Đáy mắt đen kịt của nàng lóe ánh hồng, Dạ thị gia tộc, đừng tưởng rằng nàng đã tiếp nhận tín vật Thiếu chủ thì sẽ bỏ qua bọn họ, “Dạ gia chủ, bổn
cô nương không biết nên nói ông ngây thơ hay là giả ngây thơ, hôm nay Dạ Nhiễm ta tuyên bố, bất kì ai đã từng tổn thương cha mẹ ta, một người ta cũng không bỏ qua!”

Câu nói vừa dứt, Dạ Nhiễm quay đầu nhìn Mặc Hoàng, dáng tươi cười có chút gian nan: “Mặc Hoàng, ta không muốn ở chỗ này.”

Mặc Hoàng đứng dậy ôm Dạ Nhiễm vào trong ngực, ánh mắt lạnh như băng quét
qua Dạ gia chủ, môi mỏng nhếch lên, không nói một lời ôm Dạ Nhiễm đi ra khỏi ghế lô.

Dạ gia chủ ngồi bên trong ghế lô, tựa lưng vào ghế ngồi, hai mắt đau khổ
nhắm nghiền, có lẽ, có lẽ ông ta đã mất công vô ích, hậu bối Dạ gia
khoong còn đường sống nữa sao?

“Ông quá coi trọng mình rồi.” Giọng nói lạnh như băng đột ngột vang lên.

Dạ Huyền Tự ngồi ở trên bệ cửa sổ ghế lô, ánh mắt đen kịt nhìn Dạ gia chủ, lạnh lùng nói: “Dạ thị gia tộc vốn đã tự hủy rồi.”

Chỉ một câu lại làm cho Dạ gia chủ thất thần, mở mắt ra, Dạ gia chủ nhìn
về phía bệ cửa sổ, lại phát hiện bóng người Dạ Huyền Tự đã biến mất.

Dạ thị gia tộc vốn đã tự hủy.

Đám người hậu bối không có ai chống lưng, lại đắc tội bao nhiêu người, vậy còn có thể không hủy sao?

Dạ gia chủ rất tự ngạo, rất kiêu ngạo, thậm chí là tự phụ, Dạ thị gia tộc dưới sự quản lí của ông ta luôn phồn vinh.

Mà lúc này, ông ta lại cảm giác trước tới nay chỉ hoàn toàn thất bại.

Bên ngoài, Quân Mặc Hoàng kéo Dạ Nhiễm ra khỏi tửu điếm, nắm lấy eo Dạ Nhiễm vận khinh công, đón gió đi nhanh chóng.

“Dạ Nhiễm, nàng làm vô cùng tốt.” Giọng nói của Quân Mặc Hoàng trầm thấp
truyền vào trong tai Dạ Nhiễm, lúc này đây nàng làm vô cùng tốt, cho nên đừng lộ ra vẻ mặt như thế, đừng cho là mình làm sai rồi.

Cảm nhận được cơn gió thổi qua tai, Dạ Nhiễm nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của Mặc Hoàng, nở nụ cười: “Chỉ là cảm thấy lão đầu kia quá đáng thương, cũng
cảm thấy hành động của phụ thân và mẫu thân đều không đáng… mà thôi.”

Dạ gia chủ đáng thương sao? Ít nhất lúc này Dạ Nhiễm cảm thấy Dạ gia chủ thật có chút đáng thương.

Chỉ là, Dạ Nhiễm càng cảm thấy Dạ gia chủ đáng hận.

Dạ Huyền Diệp không phải con trai sao? Vũ Nhược Phiêu không phải con dâu sao? Nàng Dạ Nhiễm… Cũng không phải tôn nữ sao?

“Hét lớn lên.” Quân Mặc Hoàng mang theo Dạ Nhiễm nhanh hơn, nghiêng mặt qua
nói với Dạ Nhiễm, hét lớn lên, thổi bay những khó chịu tích lũy trong
lòng của mấy ngày nay, hét lớn lên khiến nó theo gió tiêu tán đi.

Nhìn Mặc Hoàng, Dạ Nhiễm trên không trung bỗng dưng mở rộng hai tay ra, gào lên với sông núi: “Ah ah!”

Trên đỉnh núi.

Dạ Nhiễm và Mặc Hoàng ngồi trên mặt đất, phủ tầm mắt theo đỉnh núi bao
quát lấy rừng cây mênh mông, tâm tình của Dạ Nhiễm cuối cùng cũng vì
được hét lớn mà buông lỏng hơn.

“Mặc Hoàng, ta có phải nói lời quá độc ác đối với Dạ gia chủ hay không?”
Tựa lên vai Mặc Hoàng, Dạ Nhiễm thở dài, nghĩ đến Dạ gia chủ vì lời nói
cùng hành động của nàng mà thần sắc đau khổ, lại không hiểu sao liền
thấy bực bội.

“Làm sai thì phải trả giá.” Mặc Hoàng nhàn nhạt nhướn mày, hắn không phải
không biết lời nói của Dạ Nhiễm vừa rồi có bao nhiêu hung ác, trái lại,
chỉ là như vậy thì làm sao đủ? Huống hồ, “Chẳng lẽ nàng cảm thấy quá ác
thì sẽ không làm như vậy sao?”

Nghe được Mặc Hoàng hỏi, Dạ Nhiễm Xùy~~ cười ra tiếng, ôm lấy ngực mình,
dáng tươi cười lạnh như băng mà tà mị: “Làm sao có thể? Vừa rồi mỗi một
câu đều phát ra từ đáy lòng.”

Lấy một danh sách ra từ nhẫn trữ vật, trên đó viết mười bảy cái tên, hôm
nay cũng chỉ có tên hai người bị gạch, đặt danh sách ở trước mắt Mặc
Hoàng, Dạ Nhiễm chỉ vào danh sách, “Mười bảy người, ta mới giết hai.”

Phần danh sách này là đại thúc Tuyên Nhất Minh giao cho nàng, từng người
trên danh sách này đều đã từng tổn thương Vũ Nhược Phiêu và Dạ Huyền
Diệp, hai cái tên bị gạch là vợ chồng nhị gia

Còn có mười lăm người, Dạ Nhiễm sao có thể để cho bọn họ thoải mái sống sót? Lại làm sao có thể để họ chết một cách dễ dàng?

Đối với Dạ gia, đối với những người này, nàng vẫn muốn từ từ tra tấn, chậm
rãi khiến bọn họ chịu đựng chút tư vị sống không bằng chết.

“Muốn làm sao thì làm vậy, mặc kệ chuyện gì bổn vương cũng đều sẽ chịu
trách nhiệm cho nàng.” Quân Mặc Hoàng đưa tay vuốt vuốt đầu Dạ Nhiễm,
đáy mắt thâm thúy là đều là yêu chiều.

Đối với Dạ Nhiễm, bất luận là hành động gì, hắn cũng sẽ không hỏi, hắn chỉ ủng hộ nàng, ở sau lưng trông coi nàng.

“Mặc Hoàng, ta đã từng nói ta rất thích chàng chưa?” Dạ Nhiễm nghiêng đầu
nhìn Mặc Hoàng, nửa híp mắt, thoải mái ngã vào trong ngực Mặc Hoàng.

“Chưa từng.” Mặc Hoàng nghĩ một chút rồi lại lắc đầu, sau đó in một nụ hôn
lên khóe môi nàng, tâm tình rất tốt nói, “Nhưng đã từng nói yêu bổn
vương.”

Đôi bàn tay trắng như phấn của Dạ Nhiễm chọc chọc lồng ngực Mặc Hoàng,
ngẩng đầu lên, đôi mắt màu đen khẽ nhếch: “Bổn cô nương có nói sao? Sao
ta không nhớ rõ nhỉ?”

Mặc Hoàng nhìn vành tai thế giới nhỏ trong lòng hắn như đã nhỏ ra máu, tâm
tình thật tốt mà nở nụ cười, “Nương tử nếu là không nhớ rõ, vi phu tới
giúp nàng nhớ lại ha?”

Lời vừa dứt đã ghé đầu hôn Dạ Nhiễm.

Trên đỉnh núi, ánh mặt trời ôn hòa bao bọc đôi bích nhân, gió nhẹ phất mái
tóc tương giao nhau của hai người, một áo tím tuấn mỹ lãnh khốc, một áo
đỏ tuyệt diễm xinh đẹp, thiên chi kiêu tử, ông trời tác hợp.

Không biết qua bao lâu, lâu đến nỗi Dạ Nhiễm ngủ quên trong lòng Mặc Hoàng

Rủ mắt nhìn Dạ Nhiễm trong ngực đang ngủ say, khóe miệng mang theo ý cười, đôi mắt đen kịt lạnh băng của Mặc Hoàng thoáng chốc tràn đầy tràn nhu
tình, phảng phất như muốn khảm Dạ Nhiễm vào chính bản thân mình.

“Bổn đại gia quả nhiên vẫn rất chán ghét huynh.” Tạp Tạp miết môi, ngồi ở
bên người Mặc Hoàng, nhìn Dạ Nhiễm trong ngực Mặc Hoàng lộ vẻ hạnh phúc, hừ, nó không thừa nhận vừa rồi có vị chua trong lòng đâu.

“Chẳng lẽ bây giờ huynh mới biết hả?” Tiểu Khung ngồi ở một bên khác, ánh mắt
khinh bỉ nhìn Tạp Tạp, Dạ Thương Khung nó từ lúc mới bắt đầu đã chán
ghét nam nhân này rồi, cho dù y là nam nhân tốt, nhưng mà, hừ!

“Hai người các đệ rảnh rỗi lắm hả?” Quân Mặc Hoàng nhàn nhạt nhìn một nhóc
một tiểu chính thái này, hai gia hỏa giống đực này mỗi ngày đều ở bên Dạ Nhiễm, Quân Mặc Hoàng hắn còn chưa bộc phát đâu đấy.

“Bổn đại gia đến tìm Nhiễm Nhiễm bị bắt cóc.” Tạp Tạp dương ánh mắt tinh xảo không chút nào nhượng bộ nhìn Quân Mặc Hoàng.

Tiểu Khung nhìn Dạ Nhiễm đang ngủ say, hừ lạnh một tiếng nói: “Nữ nhân ngu
ngốc này, gặp phải nam nhân trong lòng có quỷnày mà cũng không hay
biết.”

“Nữ nhân của bổn vương, sao có thể tốt xấu không phân được?” Trong lòng
Quân Mặc Hoàng biết hai giống đực này bây giờ đang giận dỗi hắn, nhưng
vì người yêu trong ngực, lại thêm Dạ Nhiễm thổ lộ lần nữa, tâm tình Quân Mặc Hoàng đại nhân bây giờ rất tốt nên quyết định đùa với hai tiểu gia
hỏa này một chút.

Ánh mắt của Tiểu Khung và Tạp Tạp trợn tròn lên, trăm miệng một lời nói: “Nhất định là huynh đang loạn xà ngầu rồi đúng không?!”

Quân Mặc Hoàng nhướn mày nhìn hai người, ngữ khí có thể nói là vừa lý trí vừa nguy hiểm: “Hai người có ý kiến?”

Tiểu Khung và Tạp Tạp liếc nhau, thoáng một liền nổi cáu! Hai người bọn họ
đánh khắp thiên hạ chính là không có địch thủ, động ngón tay thì toàn bộ Thiên Địa đều muốn rung động lên, ai dám tưởng tượng, hai người bọn họ
cùng lúc đối chiến với Mặc Hoàng, cho dù không bại nhưng vẫn bị Mặc
Hoàng đùa như khỉ.

Nghĩ đến lúc đối chiến với Quân Mặc Hoàng, Tiểu Khung và Tạp Tạp liền không
bình tĩnh nổi, hai người đồng thời đứng lên, hai khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tuyệt luân đồng thời nhìn Mặc Hoàng: “Hôm nay nhất định đánh bại
huynh!”

Quân Mặc Hoàng nhìn hai cái tiểu gia hỏa, nhún vai nhìn Dạ Nhiễm, cất tiếng nhàn nhạt: “Không có hứng thú.”

Trong lòng Tiểu Khung và Tạp Tạp vừa tức vừa giận, còn có một chút… tủi thân.

Mỗi một lần bất luận là động khẩu hay động thủ, bọn họ chưa bao giờ chịu
qua thất bại ở trước mặt người ngoài, nhưng trước mặt Quân Mặc Hoàng vẫn đều ở thế hạ phong, thậm chí bị nam nhân tuấn mỹ mặt lạnh này ăn gắt
gao.

Sự thật như vậy khiến cho người kiêu ngạo và cao ngạo như Dạ Thương Khung và Tạp Tạp không sao tiếp nhận nổi.

Một ngày nào đó ——

Tiểu Khung và Tạp Tạp trừng mắt Quân Mặc Hoàng, một ngày nào đó, họ muốn cho tên tiểu tử Quân Mặc Hoàng này không thể cười nổi trước mặt bọn họ nữa!

Từ đầu đến cuối, Tiểu Khung, Tạp Tạp và Mặc Hoàng cho dù đấu nhau kiểu gì
cũng đều là Mặc Hoàng thắng lợi, mà trong lòng Tiểu Khung và Tạp Tạp bao giờ cũng thề một cầu y nguyên – tương lai nhất định sẽ thắng!!

Trong nháy mắt, thời gian hai ngày đã qua.

Buổi sáng hôm nay, Dạ Nhiễm ngồi vừa ngồi vào trong gian ghế lô lầu hai, Dạ
Huyền Tự thần bí liền xuất hiện, nhìn Dạ Nhiễm và mọi người nhàn nhã ăn
bữa sáng, Dạ Huyền Tự cảm thấy lo lắng của mình đều là dư thừa, chỉ là
biểu lộ vẫn trước sau như một khiến cho người khác nhìn không ra bất
luận cái gì cảm xúc.

“Huyền Tự?” Có tiếng hô lên, Dạ Huyền Diệp lúc nhìn thấy Dạ Huyền Tự, hốc mắt thoáng chốc liền đỏ lên.

Nước mắt đàn ông không dễ rơi, chỉ là đối mặt với thân đệ đệ y thương yêu từ nhỏ…, Dạ Huyền Diệp vẫn nhịn không được đến bên người Huyền Tự, giọng
nói chuachát hỏi: “Huyền Tự, đệ, vẫn còn giận ta sao?”

Nhìn ca ca của mình, Dạ Huyền Tự hít sâu một hơi, lại lắc đầu: “Ca.”

Hắn chưa từng giận Dạ Huyền Diệp, lúc ấy hắn chỉ tức giận vì sao mình không có thực lực để bảo vệ ca ca, trơ mắt ra nhìn ca ca rõ ràng đã không có
sức mạnh nhưng vẫn còn liều mạng bảo vệ hắn, mà hắn lại không làm được
gì/

Hắn không biết đối mặt với ca ca thế nào, không biết nên đối mặt ra sao với chuyện năm xưa.

Đã nhiều năm như vậy, hắn cố gắng mạnh lên, hung ác với bản thân như với
kẻ thù, một thân khí tức lạnh như băng bao vây bản thân, âm thầm bảo vệ
Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu, nhưng lại không biết nên đối mặt thế
nào.

“Thực xin lỗi.” Dạ Huyền Tự vòng tay ôm Dạ Huyền Diệp, giọng nói Dạ Huyền Tự
trong trẻo nhưng lạnh lùng thốt lên ba chữ rõ ràng rơi vào trong tai Dạ
Huyền Diệp.

Đây là cái ôm huynh đệ, là hơi thở của huynh đệ, là lời xin lỗi giữa hai huynh đệ.

Bộp!

Vũ Nhược Phiêu ngẩng đầu giáng thiết sa chưởng xuống lưng Dạ Huyền Tự

Á——

Một chưởng này của Vũ Nhược Phiêu không nhẹ cũng không mạnh, nhưng giọng
nói vang dội lại khiến cho mọi người trong Vô Địch thần đội và Thánh
Huy thần đội sửng sốt.

Ngân Vũ và Tử Liên ngồi ở trên ghế, khóe môi mỉm cười lạnh nhạt nhìn một cảnh này, hơi thở yêu nghiệt tà mị vấn vít quanh thân.

Dạ Nhiễm thì sùng bái nhìn mẫu thân nhà mình, hơi thở lạnh băng quanh
người tiểu thúc này cũng đủ khiến nàng không rét mà run, thế mà mẫu thân nhà mình lại hào phóng đánh một chưởng mạnh bạo như vậy!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui