Tà Y Ma Phi Của Nhiếp Chính Vương

Edit: Bạch

Beta: ღ Vy Nhi ღ

Khi Liệt Hỏa Kình Thương cùng Trầm Thanh Nhu rơi xuống Táng Hồn nhai, Liệt Hỏa Kình Thương bởi vì cổ độc phát tác, cho nên rơi thẳng xuống, không có chút phản ứng gì, cũng do vậy Liệt Hỏa Kình Thương đã tưởng rằng chính mình sẽ chết không thể nghi ngờ .

Mà hai bên vách đá ở Táng Hồn nhai đầy rêu xanh, lại không có dây leo hay nham thạch nhô ra, cho nên Trầm Thanh Nhu cũng là không thể làm gì, thẳng tắp rơi xuống.

Ngay khi thấy hai người rơi xuống, tất cả tử sĩ đều nhảy xuống theo, Trầm Thanh Nhu lợi dụng tử sĩ này làm bàn đạp, Liệt Hỏa Kình Thương tuy rằng nội lực tiêu tán, nhưng khí lực vẫn còn, tự nhiên cũng làm như vậy.

Táng Hồn nhai quả nhiên danh bất hư truyền, vực sâu vạn trượng, khiến cho người ta nhìn liền run sợ, thật sự khi rơi xuống mới chân chính cảm thấy nó khí thế cùng đáng sợ. Hai người vẫn rơi xuống nhưng mãi không tới đáy, có thể thấy được Táng Hồn nhai này sâu như thế nào.

Trầm Thanh Nhu nhìn Liệt Hỏa Kình Thương, không khỏi nhíu mi trêu đùa, "Hừ, ngươi thật ra rất may, lấy tử sĩ của ta làm bàn đạp. Ha ha ha, chính là không biết Tức Mặc U Tà cùng Hỏa Uyển Hinh nhìn thấy ngươi rơi xuống vực sẽ như thế nào ? !"

Nghe vậy Liệt Hỏa Kình Thương lãnh liệt nâng mắt nhìn, nhưng chưa hề mở miệng, bông tuyết trên trời bay bay...

Thấy một màn như vậy Trầm Thanh Nhu vô cùng sợ hãi, tháng sáu tuyết rơi? Điều này sao có thể, quả thực là thiên đại chuyện lạ! Nghĩ đến đây Trầm Thanh Nhu nhìn về phía đỉnh núi, đáng tiếc khoảng cách xa như vậy cái gì cũng không thấy rõ lắm, đỉnh núi giống như bị che trong tầng tầng sương mù, làm cho người ta không rõ thật giả.

Liệt Hỏa Kình Thương giờ phút này đưa tay cảm nhận bông tuyết kia thực lạnh lẽo, không biết vì sao tâm đột nhiên hung hăng co rút đau đớn, đúng lúc này một đạo thanh âm thê lương bi thống sâu sắc truyền vào trong tai Liệt Hỏa Kình Thương .

Trầm Thanh Nhu cũng nghe ra là thanh âm của Tức Mặc U Tà, "Ha ha ha, Liệt Hỏa Kình Thương, thật sự không ngờ nữ tử như Tức Mặc U Tà lại si tình với ngươi như thế, bi cảm thiên địa, tháng sáu tuyết rơi, giờ phút này nghe thanh âm nàng thê lương như vậy không biết trong lòng ngươi nghĩ sao? Ha ha ha!"

Giây phút nghe thấy giọng Tức Mặc U Tà, sắc mặt Trầm Thanh Nhu tuy rằng là vui sướng khi người gặp họa, nhưng không thể nghi ngờ là cảm thấy ghen tị.

Cảm tình hai người này vì sao lại sâu sắc như thế, giống như năm đó Liệt Hỏa Diễm đối Hỏa Uyển Hinh vậy. Cái này bảo nàng sao có thể không ghen tị?

"Tà Nhi...", Liệt Hỏa Kình Thương cũng không có mở miệng để ý tới Trầm Thanh Nhu, mà là thật sâu cảm nhận thanh âm đau đớn kia ở bên tai .

Tuy nhiên Táng Hồn nhai cũng không phải vực thẳm không đáy, ngay khi Trầm Thanh Nhu cùng Liệt Hỏa Kình Thương suy nghĩ tung bay, rốt cục cũng rơi xuống đến đáy! Bởi vì có tử sĩ làm đệm lưng, cho nên Liệt Hỏa Kình Thương cùng Trầm Thanh Nhu đều lông tóc vô thương rơi xuống đáy.

Chỉ thấy xương trắng ở Táng Hồn nhai lành lạnh, quái thạch lởm chởm, cây cối rậm rạp, còn không có âm thanh gì, giống như luyện ngục u ám. Mà Liệt Hỏa Kình Thương nhíu mày nhìn thoáng qua liền khôi phục thần sắc, lập tức nhìn về phía Trầm Thanh Nhu.

Trầm Thanh Nhu cảm nhận được ánh mắt Liệt Hỏa Kình Thương, lập tức mở miệng cười to, "Ha ha ha ha, Liệt Hỏa Kình Thương, không biết ngươi có muốn nghe một đoạn chuyện cũ hay không, đoạn chuyện cũ này đối với ngươi chắc là rất quan trọng."

Nghe vậy sắc mặt Liệt Hỏa Kình Thương lãnh liệt nói, "Nếu ngươi muốn nói, vậy liền nói. Nếu không muốn, vậy liền không cần nói. Hôm nay ngươi tất nhiên sẽ chết ở trong tay ta" .

Trầm Thanh Nhu nghe thanh âm Liệt Hỏa Kình Thương lãnh liệt bá khí, ánh mắt không khỏi có chút bay xa, giọng nói lúc này không hề âm u hay ghen ghét nữa, mà thanh âm Trầm Thanh Nhu giờ đây cũng mang theo nhiều điểm mềm nhẹ nói, "Thanh âm của ngươi cùng phụ vương ngươi thực giống nhau..."

Nói xong câu đó Trầm Thanh Nhu cũng mở miệng sảng khoái kể ra chuyện cũ năm xưa.

Một thân hắc y mang danh ám vệ Hỏa gia đi tới bên trong Phong Mâu đế quốc Lăng Thiên đại lục, nàng phụng mệnh gia chủ Hỏa gia đến tìm Hỏa Uyển Hinh lúc trước đào hôn mà đi .

Bởi vì Thủy Linh Lung, gia chủ Hỏa gia tự nhiên là dễ dàng biết Hỏa Uyển Hinh đã đi đâu. Mà Thủy Linh Lung sở dĩ nói cho gia chủ Hỏa gia cũng là bởi vì lúc trước khi nàng hiệp trợ Hỏa Uyển Hinh đào thoát khỏi Di Thất đại lục, nàng thấy được thân ảnh của gia chủ Hỏa gia.

Nếu thấy nữ nhi mình đào hôn lại không ngăn cản, đây mới chân chính là tình thương của cha, huống hồ từ nhỏ đến lớn gia chủ Hỏa gia sủng ái Hỏa Uyển Hinh, mọi người ở Di Thất đại lục đều biết, Thủy Linh Lung tự nhiên là nói thẳng.

Đến khi ám vệ kia đến Phong Mâu, nàng không biết nên như thế nào tiến vào bên trong hoàng cung, đúng lúc này thấy được trên tường thành dán bố cáo: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, trẫm thân là đế, mở rộng hậu cung là chuyện thường, tuyển tú ba ngày!”

Nhìn đến bố cáo kia ám vệ cảm thấy tự nhiên là vui vẻ không thôi, như vậy liền có thể lợi dụng lý do này để tiến vào Phong Mâu hoàng cung. Rồi sau đó nàng thành công lựa chọn tiểu thư thừa tướng ra ngoài mua tơ lụa - Trầm Thanh Nhu, trước tiên giết chết sau đó dịch dung, biến hóa nhanh chóng trở thành nữ nhi thừa tướng, mà giờ phút này tại trong lòng ám vệ đó đã không có tâm tư lại trở lại Di Thất đại lục .

Nếu có thể ở Lăng Thiên đại lục hưởng hết vinh hoa phú quý, nàng vì sao còn muốn trở về làm ám vệ ti tiện nữa chứ? !

Bởi vậy, nàng thành công trở thành nữ nhi thừa tướng cao cao tại thượng tiến vào Phong Mâu hậu cung, làm Hoàng quý phi, thân phận này tuy rằng nàng không phải đặc biệt vừa lòng, nhưng là thời gian còn dài, sớm hay muộn cũng có một ngày nàng sẽ trở thành người đứng đầu hậu cung!

Sau này Trầm Thanh Nhu luôn ám hại Hỏa Uyển Hinh, mà Hỏa Uyển Hinh ở Hỏa gia đã xem rõ thủ đoạn nữ nhân, đương nhiên sẽ không đem thủ đoạn Trầm Thanh Nhu đặt ở trong mắt.

Bởi vì Hỏa Uyển Hinh biết thủ đoạn của Liệt Hỏa Diễm, nữ nhân tiến vào hậu cung này đều là người đáng thương, một khi đã như vậy, nàng sẽ không cùng các nàng so đo nữa. Ngày tháng cứ thế trôi qua, mà thế lực Trầm Thanh Nhu ở hậu cung cũng dần dần lớn mạnh.

Cho đến một ngày Liệt Hỏa Diễm muốn dẫn Liệt Hỏa Kình Thương xuất cung tế tổ, tâm tư trong lòng Trầm Thanh Nhu mới lộ rõ, cơ hội cũng tới! Lần này Liệt Hỏa Diễm cùng Liệt Hỏa Kình Thương đều phải rời khỏi hoàng cung, chính là cơ hội tốt nhất cho nàng diệt Hỏa Uyển Hinh!

Nghĩ đến đây Trầm Thanh Nhu suy nghĩ không khỏi bay tới chỗ Liệt Hỏa Kình Thương, tiểu nam hài thâm trầm làm cho người ta một chút đều nhìn không thấu kia, thật sự là quá mức đáng sợ, nếu không trừ, tất nhiên thành họa lớn!

Cũng vì như thế, sâu trong lòng Trầm Thanh Nhu vẫn không yên tâm về Liệt Hỏa Kình Thương, cho nên mới hạ chí độc trên đời – cổ độc, Phệ tâm cổ trên người hắn!

Chính vào nửa đêm năm đó, Trầm Thanh Nhu mang người tới tẩm cung Hỏa Uyển Hinh đã không có thủ vệ !

Mà Hỏa Uyển Hinh lại vì sớm biết tin tức nên đã rời đi trước một bước, chỉ là vì trúng độc sâu vô cùng cho nên mới té xỉu ở trên xe ngựa bị người ta kéo đến Nguyệt Thần quốc, bằng không năm đó nàng có thể trực tiếp mang theo U Tà đến chỗ tế tổ tìm Liệt Hỏa Diễm, nói cho hắn âm mưu của Trầm Thanh Nhu.

Nếu như vậy, mọi chuyện sau này cũng sẽ không phát sinh, đáng tiếc thế sự vô thường, Trầm Thanh Nhu vẫn đắc thủ.

Sau khi Liệt Hỏa Diễm cùng Liệt Hỏa Kình Thương trở lại hoàng cung, đầu tiên là đi tới cung điện của Hỏa Uyển Hinh, nhưng mà nhìn đến không phải gì đó, mà là tàn tro còn lại của một trận đại hỏa, một khối thi thể cháy đen bị nâng ra.

Đối mặt với chuyện này, biểu tình của Liệt Hỏa Diễm cùng Liệt Hỏa Kình Thương đều chưa từng biến hóa, khối thi thể được cho là Hỏa Uyển Hinh đặt ở nơi đó nhưng lại không nhìn thấy trẻ con, cũng bởi vậy Liệt Hỏa Diễm cùng Liệt Hỏa Kình Thương cảm thấy có chút hiểu rõ.

Hai người cũng biết Hỏa Uyển Hinh tất nhiên là đã bị hạ độc thủ, nhưng rốt cuộc là ai đã hạ thủ thì còn phải điều tra. Sau ngày tế tổ, tin tức đế hậu Hỏa Uyển Hinh của Phong Mâu đế quốc qua đời liền truyền ra ngoài.

Trầm Thanh Nhu nói tới đây nhìn về phía Liệt Hỏa Kình Thương, mà Liệt Hỏa Kình Thương giờ phút này vẫn chưa từng liếc nhìn nàng một cái, mà là nghĩ tới lúc phát sinh việc kia.

Hắn nhớ rõ khi đó Liệt Hỏa Diễm run run hai tay kéo hắn đến bên trong ngự thư phòng, "Thương Nhi, nghe phụ vương nói. Mẫu hậu của ngươi chắc chắn còn sống, cho nên dù như thế nào phụ vương cũng phải tìm được nàng, con phải nhớ kỹ, Phong Mâu đế quốc phụ vương liền giao cho con!"

Liệt Hỏa Kình Thương đến nay vẫn còn nhớ rõ biểu tình khi đó của Liệt Hỏa Diễm , như vậy quyết tuyệt, như vậy kiên định, chỉ là vì một nữ tử mà vứt bỏ giang sơn, cảm tình sâu đậm như vậy đến nay vẫn còn khắc ở trong đầu Liệt Hỏa Kình Thương. Cũng tại lúc đó, Liệt Hỏa Kình Thương liền quyết định, cả đời chỉ cưới một nữ nhân, một đời một kiếp chỉ hai người, cảm tình như vậy mới xứng với Liệt Hỏa Kình Thương hắn.

Ngay sau ngày ấy không bao lâu Liệt Hỏa Diễm liền qua đời bên trong tẩm cung của Hỏa Uyển Hinh. Nhận được tin tức này Liệt Hỏa Kình Thương cũng chưa từng có chút bi thương, mới vài tuổi đã trở thành Nhiếp Chính Vương Phong Mâu đế quốc, dưới một người trên vạn người!

Tuy rằng hắn chỉ là Nhiếp Chính Vương, nhưng trong triều đình người nào không biết, toàn bộ Phong Mâu đế quốc đều là của Liệt Hỏa Kình Thương hắn! Chỉ là hắn cũng không thích làm đế vương mà thôi.

Nhìn Liệt Hỏa Kình Thương liếc mắt một cái, Trầm Thanh Nhu lại tiếp tục kể.

Liệt Hỏa Diễm qua đời, Trầm Thanh Nhu tận mắt nhìn thấy thi thể hắn, lúc đó Trầm Thanh Nhu cảm thấy tràn đầy ghen tị với Hỏa Uyển Hinh, vì sao Đệ nhất tuyệt thế đế vương này lại vì nàng cam nguyện lựa chọn cái chết? Vì sao hắn có thể yêu nàng như vậy?

Nhưng giờ mới đi tìm đáp án cũng đã muộn, quan tài Liệt Hỏa Diễm bị Trầm Thanh Nhu tận mắt đưa vào bên trong hoàng lăng .

Vốn tưởng rằng này mọi chuyện là như vậy, nhưng không ai biết thế giới này thượng có một loại mê dược thần kỳ. Mà ba ngày sau khi "thi thể" Liệt Hỏa Diễm bị đưa vào hoàng lăng, quan tài hắn liền trở thành trống rỗng!

Rồi sau đó con nuôi của Trầm Thanh Nhu, cũng chính là đại hoàng tử Phong Mâu đế quốc đăng cơ vì đế, tuy nói lớn bé có thứ tự, nhưng là Liệt Hỏa Kình Thương không muốn làm đế vương, có người nào dám ép buộc hắn? !

Tuy nói là con nuôi, nhưng con nuôi thành đế, thân phận Trầm Thanh Nhu cũng được thăng làm Hoàng thái hậu, đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tầy gang, đế vương kia lại mắc bệnh nặng, không kịp trị mà chết. Trầm Thanh Nhu vì bảo trụ quyền lợi, đem đứa cháu nhỏ tuổi Liệt Hỏa Vô Tình đẩy lên ngai vị.

Mà ở trong mắt Liệt Hỏa Kình Thương, bất luận là ai làm đế, hắn cũng không sẽ để ý, nên hắn đều không nói lời nào, trong triều đình tự nhiên là không ai ngăn cản vị hoàng thái hậu này quyền khuynh hướng dã .

Từ đó Liệt Hỏa Kình Thương đã trúng Phệ tâm cổ, mỗi khi vào đêm trăng tròn sẽ phát cuồng thành ma, cho nên hắn liền ở bên trong Nhiếp Chính Vương phủ tạo ra huyền thiết xiềng xích, mỗi khi đến đêm trăng tròn sẽ để cho mấy người Hồn Thiên nhốt hắn lại.

Trầm Thanh Nhu một lòng muốn loại bỏ Liệt Hỏa Kình Thương, nhưng mà ai ngờ Liệt Hỏa Kình Thương thế nhưng lại mạnh mẽ đến vậy. Cho dù là hàng năm chịu đau đớn từ Phệ tâm cổ, nhưng cũng chưa từng có chuyện gì, chuyện này Trầm Thanh Nhu cũng thầm tán thưởng .

Mẫu tộc của nàng chuyên dùng cổ thuật, nàng từ nhỏ đã chứng kiến, huống hồ chính là cổ trung chi vương - Phệ tâm cổ. Một người thân trúng Phệ tâm cổ nhiều năm lại vẫn như trước bình yên vô sự, điều này Trầm Thanh Nhu như thế nào có thể không tán thưởng cho được.

Suy nghĩ quay lại, Trầm Thanh Nhu nhìn Liệt Hỏa Kình Thương, cảm thấy không khỏi có chút thở dài. Nếu như nam tử trác tuyệt này không phải con của Hỏa Uyển Hinh, mà là con của phi tử khác, như vậy nàng chắc chắn cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt. Nghĩ đến đây Trầm Thanh Nhu cười khổ lắc lắc đầu, người khác làm sao có thể sinh ra đứa con vĩ đại như vậy được chứ.

Quay đầu nghĩ chính mình khi còn sống, là vì người khác mà sống. Cho dù là chiếm được cổ thuật cùng tử sĩ lợi hại như vậy, nhưng là nàng không dùng tốt, tất cả đều dùng để hại người, nàng sống như vậy có đáng giá?

Vừa rồi nàng nghe tiếng la tê tâm liệt phế của Tức Mặc U Tà trên đỉnh núi, nàng giống như hiểu được cái gì. Cả đời này, duy độc chân tình mới là đáng quý, cái gì vinh hoa phú quý, tất cả đều chỉ là nhất thời, con người khi còn sống đến cuối cùng cũng chỉ còn lại nắm cát, tranh đấu nhiều năm như vậy có ích lợi gì?

Nàng cả đời giết người vô số kể, sau này có lẽ sẽ xuống địa ngục chăng.

Cho dù như thế, chi bằng trước khi chết làm một chuyện tốt, nghĩ đến đây Trầm Thanh Nhu trào phúng lắc lắc đầu, chuyện tốt? Thật sự là không ngờ tới nàng Trầm Thanh Nhu trước khi chết còn có thể làm một chuyện tốt.

Nghĩ đến đây Trầm Thanh Nhu nhìn Liệt Hỏa Kình Thương nói, "Nếu như ngươi có thể rời khỏi Táng Hồn nhai vậy liền thay ta nói với đại tiểu thư một tiếng, thực xin lỗi. Ta cả đời làm sai nhiều lắm, cũng chỉ có tử mới có thể bồi lại."

Lúc này Trầm Thanh Nhu gọi Hỏa Uyển Hinh là đại tiểu thư, cũng có nghĩa nàng lại trở thành ám vệ Hỏa gia.

Nói xong Trầm Thanh Nhu liền đánh về phía ngực mình, móc trái tim ra, cho đến khi trái tim rời khỏi cơ thể, Trầm Thanh Nhu mới cười nhắm hai mắt lại, chỉ là khóe mắt mang theo nhè nhẹ nước mắt, hy vọng nàng tỉnh ngộ không muộn.

Mà Liệt Hỏa Kình Thương nhìn Trầm Thanh Nhu như vậy, sắc mặt không có một tia biểu tình, nhưng sâu trong đáy mắt có cái gì đó chợt lóe mà qua.

Một lát sau, một con sâu từ trong ngón tay Liệt Hỏa Kình Thương chui ra, biến thành một bãi máu loãng.

Lập tức Liệt Hỏa Kình Thương đối với thi thể Trầm Thanh Nhu nói, "Ngươi thật sự tội ác tày trời, nhưng là ngươi đến cuối vẫn còn tỉnh ngộ, lương tâm của ngươi chưa mất đi sạch sẽ, hy vọng ngươi kiếp sau có thể làm một người tốt" .

Nói xong ống tay áo Liệt Hỏa Kình Thương nhẹ phẩy, nhất thời bông tuyết đầy trời tất cả đều đều vọt tới, bao trùm lên thi thể Trầm Thanh Nhu, cuối cùng Liệt Hỏa Kình Thương thật sâu nhìn thoáng qua Trầm Thanh Nhu rồi liền đi về phía trong rừng cây.

Muốn phi thân lên Táng Hồn nhai, là chuyện tuyệt đối không có khả năng, cho nên giờ phút này chỉ có tìm một đường ra khác mới tốt.

Ở đáy Táng Hồn nhai mấy ngày, trong rừng cây các loại độc vật dã thú nhiều không đếm xuể, nhưng may mà lúc trước cùng U Tà ở đáy Thanh Phong nhai đã có chút kiến thức, cũng đối phó được với vài thứ hình thù kỳ quái.

Từ ngày Phệ tâm cổ trong người Liệt Hỏa Kình Thương được giải, nội lực lúc trước vẫn bị áp chế ở trong cơ thể bắt đầu bùng nổ, bởi vậy trước đó trên Táng Hồn nhai kinh mạch đảo ngược, nguyên bản nội lực tiêu tán cũng đều bị lôi trở về, trong khoảng thời gian ngắn nội lực Liệt Hỏa Kình Thương đạt tới một mức bùng nổ.

Ở Táng Hồn nhai cô tịch tu luyện, nội lực Liệt Hỏa Kình Thương lại tinh tiến không ít, càng thêm hùng hậu.

Cũng bởi vậy nội lực Liệt Hỏa Kình Thương cho dù gặp phải trăm năm lão tiền bối cũng có thể đối kháng, rơi xuống Táng Hồn nhai, vậy mà lại là nhân họa đắc phúc.

Nhưng mà ở đáy vực, không có một ngày Liệt Hỏa Kình Thương không nhớ tới Tức Mặc U Tà , U Tà ngày ấy phía trên đỉnh núi thê lương kêu gào cùng với đại tuyết kia ở trong đầu Liệt Hỏa Kình Thương không ngừng phiêu đãng.

Mỗi khi nhớ tới lúc này, ngực Liệt Hỏa Kình Thương không ức chế được đau đớn, so với Phệ tâm cổ phát tác năm đó còn muốn đau đớn hơn ngàn vạn lần.

Ngay lúc Liệt Hỏa Kình Thương đang tìm đường ra Táng Hồn nhai, một con Phượng hỏa thần hồ lao tới tấn công Liệt Hỏa Kình Thương, nhìn vật lông xù trên đầu vai này giống y tiểu tử Hỏa Hỏa nhà mình, trong lòng Liệt Hỏa Kình Thương không khỏi có một tia ấm áp.

Bởi vì giờ phút này Hỏa Hỏa chắc chắn đang ở bên cạnh Tà Nhi. Phượng hỏa thần hồ kia nhìn bộ dáng Liệt Hỏa Kình Thương xuất thần, hai mắt đảo quanh, sau đó líu ríu bên tai Liệt Hỏa Kình Thương không biết nói gì.

Bởi vậy Liệt Hỏa Kình Thương liền nhớ tới lần đầu tiên khi nhìn thấy Hỏa Hỏa, nó cũng như vậy đối với Tà Nhi, không biết nói cái gì. Sau đó mang Tà Nhi tìm được Phượng Huyết Lãnh Nguyệt!

Nghĩ đến tận đây con ngươi Liệt Hỏa Kình Thương chợt lóe, lập tức mở miệng nói, "Ngươi muốn mang ta đi đâu sao?"

Liệt Hỏa Kình Thương vừa dứt lời, Phượng hỏa thần hồ kia nhảy nhảy đi ra ngoài, Liệt Hỏa Kình Thương lập tức theo sát phía sau nó.

Phượng hỏa thần hồ mang Liệt Hỏa Kình Thương đi nửa ngày mới tới nơi, chỉ thấy nơi này là một ngôi mộ! Mộ phần có vẻ thập phần thê lương, ngay cả tấm bia đá cũng không có.

Xem đến đây Liệt Hỏa Kình Thương không khỏi cảm thấy kinh ngạc sâu sắc, thế nhưng lại có người có mộ phần dưới đáy vực Táng Hồn, như vậy nghĩ đến người này có lẽ cũng ở trong này vài ngày rồi mới chết !

Liệt Hỏa Kình Thương không khỏi nghĩ lại, nếu là như thế vậy hắn sẽ không biết đường rời đi Táng Hồn nhai? !

Phượng hỏa thần hồ thấy Liệt Hỏa Kình Thương ngẩn người đối với phần mộ kia, lại líu ríu mở miệng nói gì đó. Liệt Hỏa Kình Thương nhíu nhíu mày, nhìn bộ dáng Phượng hỏa thần hồ kích động, đáy mắt chợt lóe nói, "Ngươi muốn ta đào phần mộ này lên? !"

Nghe vậy Phượng hỏa thần hồ kia cúi đầu nhỏ nghĩ nghĩ sau đó gật gật đầu, lập tức lại là lớn tiếng líu ríu kêu to.

Nghe thế Liệt Hỏa Kình Thương xoay người lạy ba cái thật sâu đối với phần mộ kia, "Vãn bối bất hạnh rơi xuống Táng Hồn nhai, phải gấp rút rời đi, cho nên bất đắc dĩ quấy nhiễu tiền bối an nghỉ, mong tiền bối chớ trách!"

Nói xong sau Liệt Hỏa Kình Thương vận khí đem nội lực bám vào đất đẩy sang hai bên, khi nhìn thấy thứ trong mộ thì đồng tử co rụt lại!

Chỉ thấy trong phần mộ kia là một ngôi mộ thật sự, nhưng thi thể người trong mộ cư nhiên còn hoàn hảo không tổn hao gì !

Trong mộ là một lão giả tuổi đã cao, nhưng sắc mặt hòa ái, nói vậy sinh tiền cũng là một người tốt.

Lập tức Phượng hỏa thần hồ kia vừa thấy phần mộ bị mở ra, nhảy vào bên trong, tiểu móng vuốt không biết tìm kiếm bao lâu, rốt cục cào ra một tấm da dê phong cách cổ xưa rồi một lần nữa nhảy về bên người Liệt Hỏa Kình Thương.

Liệt Hỏa Kình Thương nhìn tấm da dê trong tay có chút cảm khái, Phượng hỏa thần hồ này quả nhiên là linh vật trời sinh.

Sau đó cầm tấm da dê đã ố vàng trong tay mở ra. Khi nhìn đến chữ viết trên tấm da dê kia con ngươi xanh biếc tràn ngập không dám tin.

Chỉ thấy trên tấm da dê kia viết:

“Ta tên gọi Vụ Ảnh Vô Danh, vốn là thiếu chủ gia tộc ẩn cư Vụ Ảnh gia của Di Thất đại lục, tiếc rằng gia tộc bị người bán đứng, ta bị ép rời khỏi gia tộc đến Lăng Thiên đại lục ẩn cư.

Băng tuyết đỉnh của Tuyết Phong quốc ở Lăng Thiên đại lục, thật là nơi tốt để ẩn nấp, bởi vậy ta Vụ Ảnh Vô Danh liền ở tại đây .

Chỉ vì Vụ Ảnh gia tộc chúng ta là y dược thế gia, cho nên sau khi ẩn cư ta liền ở Băng tuyết đỉnh khắc khổ nghiên cứu y thuật, sau thu được hai cái đệ tử Vụ Ảnh Khuynh Thành, Vụ Ảnh Khuynh Liên, hai người này đều thiên tư thông minh, hơn nữa Vụ Ảnh Khuynh Thành quả thật kẻ tài học y, kế thừa y bát của ta.

Sau đó ta ngao du Lăng Thiên đại lục là lúc cứu được một vị nữ tử, mặc dù bảo vệ tính mạng của nàng, nhưng mà cũng bởi vì áp chế độc tố trong cơ thể nàng, mà khiến nàng ngủ say.

Khi ta hấp hối liền đem nàng phó thác cho đệ tử Vụ Ảnh Khuynh Thành, ta cả đời tiêu sái, bởi vậy lựa chọn Táng Hồn nhai làm nơi sinh sống cuối đời.

Cả đời này điều khiến ta không cam lòng nhất đó là Vụ Ảnh gia ta bị người hãm hại, ta đường đường thiếu chủ lại bị đuổi ra ngoài, nếu sau này có người tìm được phần mộ của ta, như vậy Vụ Ảnh Vô Danh liền cầu người đó lấy ngọc bội của ta giao cho Vụ Ảnh Khuynh Thành, kêu hắn thay ta đến Vụ Ảnh gia tộc đoạt lại vị trí thiếu chủ!

Mà ta đương nhiên cũng sẽ không khiến ngươi vô duyên vô cớ thay ta làm việc này, chỉ cần ngươi tìm được Vụ Ảnh Khuynh Thành, đem ngọc bội giao cho hắn, hắn đương nhiên sẽ đem một vật ta giữ cả đời giao cho ngươi.

Vật kia bất luận là Di Thất đại lục hay là Lăng Thiên đại lục, đều là thứ mê hoặc vạn người, ta vô tâm dùng, liền lưu cho thế nhân, còn có, ta sẽ nói cho ngươi cách rời đi Táng Hồn nhai, đi thẳng về sơn đạo cách đó không xa, liền có thể tìm được một sơn động, tiến vào trong động, đi lên mấy ngày ngươi liền có thể đi ra khỏi Táng Hồn nhai.

Vụ Ảnh Vô Danh chấp bút!”

Xem xong phong thư này, giờ phút này trong lòng Liệt Hỏa Kình Thương ngàn tư trăm chuyển, không ngờ tới Lăng Thiên đại lục Di Thất đại lục lớn như vậy, nhưng người với người trong lúc đó lại có thiên ti vạn lũ liên hệ (ý là rất có duyên), cho dù hắn rơi xuống Táng Hồn nhai cũng có thể gặp được phần mộ người năm đó đã cứu trợ mẫu hậu hắn - Hỏa Uyển Hinh .

Nghĩ đến đây Liệt Hỏa Kình Thương không khỏi phe phẩy đầu cười cười, lập tức đem ngọc bội trong thư cất vào trong tay áo, lập tức đem phần mộ Vụ Ảnh vô danh một lần nữa sửa lại.

Sau đó Liệt Hỏa Kình Thương quỳ rạp xuống đất, dập đầu thật sâu với Vụ Ảnh Vô Danh! Giờ phút này là vì cảm tạ ông đã cứu mẫu hậu Hỏa Uyển Hinh, nếu không có Vụ Ảnh Vô Danh, như vậy Hỏa Uyển Hinh chắc chắn sẽ không có khả năng còn sống, cho nên cái quỳ này của Liệt Hỏa Kình Thương, Vụ Ảnh Vô Danh xứng đáng được nhận!

Phượng hỏa thần hồ kia thấy Liệt Hỏa Kình Thương đứng dậy, lại nhảy tới vai hắn.

Liệt Hỏa Kình Thương nhìn Phượng hỏa thần hồ này không khỏi cười lên tiếng, "Ngươi nguyện ý theo ta rời đi sao, bên người phu nhân của ta cũng có đồng loại của ngươi, như vậy các ngươi ở cùng một chỗ sẽ không cô đơn " .

Nói tới đây Liệt Hỏa Kình Thương lại nghĩ tới U Tà, lập tức quanh thân tràn ngập tưởng niệm. Mà Phượng hỏa thần hồ kia giống như nghe hiểu Liệt Hỏa Kình Thương nói gì, thế nhưng lắc lắc đuôi lông xù, một đôi mắt to tràn đầy tò mò.

Liệt Hỏa Kình Thương cũng cười ha ha ra tiếng, lập tức liền mang theo Phượng hỏa thần hồ này bay lên trời, hướng về con đường Vụ Ảnh Vô Danh đã chỉ.

Liệt Hỏa Kình Thương đem mọi chuyện ở Táng Hồn nhai kể cho U Tà, U Tà nghe xong con ngươi thâm thúy, cảm khái ngàn vạn lần.

Nàng luôn cảm thấy mọi chuyện phát sinh trên đời này hết thảy đều là có đạo lý, liền giống như nàng đã đi đến phiến đại lục này. Nghĩ đến đây U Tà nâng cổ tay lên nhìn về phía vòng ngọc lưu ly trên cổ tay, sau đó không khỏi thở dài một tiếng.

Liệt Hỏa Kình Thương nhìn bộ dáng U Tà, ngực không khỏi tê rần, từ trong tay áo lấy ra hai thứ, một cái đó là Phượng hỏa thần hồ, một cái khác đó là ngọc bội của Vụ Ảnh Vô Danh.

U Tà vẫn chưa nhìn kia ngọc bội, mà là tiếp nhận Phượng hỏa thần hồ đang ngủ say trong tay Liệt Hỏa Kình Thương, nhìn bộ dáng nó ngủ, quả thực là cùng Hỏa Hỏa giống nhau như đúc, không khỏi cong cong khóe miệng nói, "Tiểu gia hỏa này thật thú vị" .

Nói xong liền lấy Hỏa Hỏa đang ngủ trong vòng ngọc lưu ly ra. Mà Phượng hỏa thần hồ kia tới tay U Tà liền tỉnh, chắc là rời khỏi tay Liệt Hỏa Kình Thương, cảm giác hơi thở có chút không đúng, cho nên mới tỉnh lại.

Rồi sau đó khi Phượng hỏa thần hồ kia nhìn thấy U Tà, đột nhiên mạnh nhảy tới trên vai U Tà , dùng đuôi lông xù quét qua hai má U Tà, bộ dáng có chút thân mật.

Thấy như vậy Liệt Hỏa Kình Thương nhíu nhíu mày kiếm, cầm lại Phượng hỏa thần hồ kia , theo sau đó là cẩn thận xem xét, thứ này là công sao?

Vào lúc này Hỏa Hỏa cũng tỉnh, vừa mới thức tỉnh liền thấy được Phượng hỏa thần hồ trong tay Liệt Hỏa Kình Thương, lập tức tạc mao nhìn nó, theo sau líu ríu gọi bầy .

Phượng hỏa thần hồ trong tay Liệt Hỏa Kình Thương vốn đang giả đáng thương nghe được tiếng nói trong gia tộc liền phịch một tiếng nhảy xuống giường, lập tức đi tới trước mặt Hỏa Hỏa, nhìn cái tên cùng chính mình có bộ dạng giống nhau như đúc này, Phượng hỏa thần hồ kia cũng tò mò không thôi.

U Tà nhìn này hai con mắt to trừng mắt nhỏ không khỏi cười lên tiếng, "Hỏa Hỏa, đây là đồng loại của ngươi, nó kêu... Thủy Thủy, ha ha ha".

(*Vy Nhi: Ôi...cười chết ta mất, U Tà tỷ tỷ đặt cái tên này thực là cười chết ta mất thôi....hahaha)

Liệt Hỏa Kình Thương nhìn bộ dáng phu nhân nhà mình vui vẻ ra mặt, không khỏi nhìn Hỏa Hỏa cùng Thủy Thủy liếc mắt một cái, hai con vật này cũng không phải không có chút tác dụng gì nha.

Mà nghe được lời U Tà nói, Phượng hỏa thần hồ lập tức tái mặt, Thủy Thủy? Nó vì sao phải kêu Thủy Thủy? !

Hỏa Hỏa vốn đang không vui nghe U Tà nói vậy liền nhảy dựng lên vai U Tà, dùng đuôi to vuốt má U Tà, ý bảo nó thực thích cái tên nàng đặt cho Phượng hỏa thần hồ kia nha.

Nhớ ngày đó nếu không phải nó ra sức đấu tranh, vậy tên của nó chính là Thủy Thủy, Phượng hỏa thần hồ, làm sao có thể kêu Thủy Thủy!

Phượng hỏa thần hồ kia vốn dĩ muốn phản kháng, nhưng khi ngẩng đầu liền thấy được đôi mắt thâm thúy của Liệt Hỏa Kình Thương, trong mắt kia ý tứ đó là: “Tà Nhi nhà ta bảo ngươi tên gì, ngươi liền gọi là đó!”

Cảm thụ được tình huống hoàn toàn không có chủ quyền này, Thủy Thủy nhất thời khóc không ra nước mắt, nó thật sự là không nên ở đáy Táng Hồn nhai giúp này nam nhân này, trong lòng cũng chỉ có phu nhân nhà mình.

Hỏa Hỏa tựa hồ là cảm giác được Thủy Thủy không vui, lập tức nhảy xuống đi tới bên người Thủy Thủy, líu ríu một phen sau đó Hỏa Hỏa cùng Thủy Thủy liền rời khỏi phòng.

U Tà nhìn hai cái tiểu tử kia rời đi, không khỏi lại cười lên tiếng, hai cái tiểu tử kia quả thật thú vị.

Liệt Hỏa Kình Thương ôm U Tà, một đêm ấm áp ngủ say.

Mà bên trong một phòng khác , Ma Kiêu cùng Thủy Linh Lung đối diện , nhiều năm như vậy qua đi, tình cảm của hai người cũng không có giảm bớt, ngược lại dần dần tăng thêm.

"Linh Lung, nhiều năm như vậy để nàng chịu khổ rồi!", hai tay Ma Kiêu có chút run run lôi kéo Thủy Linh Lung, thanh âm tràn đầy đau lòng. Năm đó khi Thủy Linh Lung vừa mới sinh hạ U Tà sau liền bị đuổi giết, lập tức phải cùng cốt nhục chia lìa, lại bị giam cầm ở Vân tông.

Mà Thủy Linh Lung đang nghe Ma Kiêu nói vậy thì nhẹ nhàng lắc lắc đầu nói, "Kiêu ca ca, chàng không cần nói như vậy. Tuy rằng mấy năm nay ta bị giam ở Vân tông, nhưng là ta vẫn biết chàng ở đó, chàng nhất định sẽ đến tìm ta, nữ nhi chúng ta cũng nhất định sẽ sống thật tốt. Có nhiều tín nhiệm như vậy, ta sẽ không cảm thấy khổ!"

Nghe vậy Ma Kiêu liền đem Thủy Linh Lung ôm vào trong ngực, thở dài thật sâu nói, "Linh Lung, mặc kệ như thế nào, nay chúng ta được ở bên nhau một lần nữa thì tốt rồi. Huống hồ chúng ta rất nhanh đều phải làm tổ phụ tổ mẫu rồi, ha ha ha!"

Nói tới đây Ma Kiêu cùng Thủy Linh Lung cao hứng không thôi, đúng vậy, tuy rằng nhiều năm như vậy trôi qua. Nhưng giờ phút này khi bọn họ một lần nữa gặp lại, nữ nhi chính mình cũng đã sắp làm mẫu thân, mà bọn họ cũng sắp làm tổ phụ tổ mẫu. Nghĩ đến ngày sau có một bọc nhỏ kêu mình tổ phụ tổ mẫu, hai người cao hứng không thôi.

Năm đó không có chứng kiến nữ nhi trưởng thành, vậy sau này bọn họ sẽ chăm chú nhìn cháu mình lớn lên.

"Chỉ là không biết Mạch Nhi như thế nào ... Ta thật sự rất là lo lắng hắn, aiz...", Thủy Linh Lung bỗng nghĩ tới Thủy Khiêm Mạch. Nhiều năm qua chính là Thủy Khiêm Mạch vẫn ở cùng nàng, cho nên nàng mới có thể kiên cường như vậy. Nay Thủy Khiêm Mạch không thấy, nàng tự nhiên cảm thấy lo lắng .

Ma Kiêu nghe vậy cũng nhíu nhíu mày, đúng vậy, Mạch Nhi không biết đi nơi nào. Cảnh tượng ngày đó bọn họ cứu Thủy Khiêm Mạch còn quanh quẩn trong đầu hắn.

Thủy Khiêm Mạch tựa như con ruột của Ma Kiêu cùng Thủy Linh Lung, giờ phút này hắn không thấy, hai người đương nhiên lo lắng .

"Linh Lung nàng yên tâm, ta sẽ phái người đi tìm, tất nhiên sẽ đem Mạch Nhi tìm trở về, nàng không cần quá lo lắng!", Ma Kiêu nhìn bộ dạng Thủy Linh Lung , không khỏi mở miệng an ủi nói.

Nghe được lời nói của Ma Kiêu, Thủy Linh Lung mới là cảm thấy an tâm gật gật đầu, nàng đương nhiên tin tưởng, Mạch Nhi nhất định sẽ trở về, sẽ bình yên vô sự trở về.

Giờ phút này Ma Kiêu cùng Thủy Linh Lung chưa từng nghĩ đến, bọc nhỏ kia lại là hai đứa nhóc nghịch ngợm như vậy, hai tiểu ác ma, nhưng dù vậy, sủng nịch hai người đối bọn chúng cũng là càng ngày càng sâu.

Sáng sớm ngày thứ hai, Hỏa Uyển Hinh tỉnh lại, Thủy Linh Lung lập tức chạy tới phòng Hỏa Uyển Hinh.

"Uyển Hinh, Uyển Hinh ngươi không có việc gì là tốt rồi, ngươi không có việc gì là tốt rồi", nhìn sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng Hỏa Uyển Hinh đã tỉnh, Thủy Linh Lung không tự giác rơi lệ, nếu lúc ấy không phải Hỏa Uyển Hinh đẩy nàng ra, vậy thì giờ phút này nàng đã thành một cỗ thi thể, làm sao có thể gặp lại Ma Kiêu.

Nghĩ đến đây Thủy Linh Lung xông đến ôm chặt lấy Hỏa Uyển Hinh.

Mà Hỏa Uyển Hinh nhìn bộ dáng Thủy Linh Lung cũng nhẹ nhàng trấn an nói, "Được rồi, Linh Lung, đừng như vậy. Chúng ta là hảo tỷ muội, cứu ngươi vốn là đương nhiên!"

Ma Kiêu nhìn bộ dáng Hỏa Uyển Hinh cùng Thủy Linh Lung không khỏi cảm khái, cảm tình hai người này so với năm đó còn sâu đậm hơn nhiều.

Hỏa Uyển Hinh vừa dứt lời Liệt Hỏa Kình Thương cũng đỡ U Tà tiến vào phòng, nhìn Hỏa Uyển Hinh thức tỉnh, Liệt Hỏa Kình Thương mới nhẹ nhàng thở ra, lập tức kêu ra tiếng, "Nương, con đã trở về" .

Hỏa Uyển Hinh ở nghe được thanh âm Liệt Hỏa Kình Thương sau đó không dám tin nâng mắt nhìn lại, khi chân thật thấy được Liệt Hỏa Kình Thương liền là có chút dại ra, thanh âm run run nói, "Thương. . . Thương Nhi!"

Nghe vậy Liệt Hỏa Kình Thương đi tới bên giường Hỏa Uyển Hinh, nhìn Hỏa Uyển Hinh nhẹ giọng nói, "Nương, là con, con đã trở về" .

Đến khi thấy Liệt Hỏa Kình Thương ngồi xuống bên cạnh, Hỏa Uyển Hinh mới biết được đây không phải mơ, đây là thật, lập tức cực vui mà khóc, "Tốt, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!"

Rồi sau đó gia chủ Hỏa gia, Hỏa Liễn Túy cùng phụ thân hắn đều tới phòng Hỏa Uyển Hinh.

Nhất thời người một nhà tất cả đều đến, U Tà nhìn cảnh tượng một nhà đoàn viên này không khỏi gợi lên khóe môi, cảm thấy vô cùng ấm áp.

Vốn dĩ nàng chính là một cô nhi, khi tới Lăng Thiên đại lục cha mẹ cũng không phải thân sinh, vốn nghĩ rằng nàng vẫn chỉ là một cô nhi như trước. Nhưng mà ai từng nghĩ gặp nam nhân bá khí nghiêm nghị Liệt Hỏa Kình Thương này, bởi vì nhận thức hắn, cho nên nàng đã có người nhà, có đứa nhỏ.

Nghĩ đến đây trong lòng U Tà không khỏi thỏa mãn, đưa tay sờ sờ bụng đã sáu tháng, đứa nhỏ, ngươi về sau nhất định sẽ hạnh phúc , bởi vì ngày sau sẽ có rất nhiều người sủng ngươi.

Sau đó U Tà nhìn Thủy Linh Lung không khỏi mở miệng nói, "Mẫu thân, không biết Thủy gia người muốn xử trí như thế nào" .

Nghe được câu hỏi U Tà thân hình Thủy Linh Lung cứng đờ, rồi sau đó Liệt Hỏa Kình Thương đứng dậy đi tới bên người U Tà, ôm nàng ngồi xuống ghế, mọi người giờ phút này đều nhìn về phía Thủy Linh Lung.

Nếu nói Phong gia, vẫn chưa từng làm chuyện tình gì thương thiên hại lí, không xử trí cũng được, nhưng là Thủy gia... Năm đó nếu không phải Thủy gia, Thủy Linh Lung cũng sẽ không bị đưa đến Vân tông, giam cầm hơn mười năm, cho nên Thủy gia tội không thể tha, nhưng là đối mặt Thủy gia, bọn họ cũng không biết Thủy Linh Lung nghĩ như thế nào, dù sao bất luận như thế nào, nàng vẫn là Thủy gia đại tiểu thư.

Thủy Linh Lung quay đầu nhìn nhìn Ma Kiêu cùng U Tà sau đó mở miệng nói, "Thủy gia ta cũng không nghĩ hỏi tới, chỉ cần không thương tổn Thủy gia chủ, phế đi nội lực võ công của ông cũng được. Nếu có thể, ta hy vọng đợi Mạch Nhi trở về, để hắn trở thành gia chủ Thủy gia" .

Nghe vậy U Tà gật gật đầu nói, "Mẫu thân nghĩ giống con, con vốn cũng muốn tìm Khiêm Mạch đại ca về làm gia chủ Thủy gia gia chủ, như vậy cũng là chuyện tốt."

Nghe thế tất cả mọi người ở đây đều gật đầu, đây là phương pháp tốt nhất.

Mà giờ phút này gia chủ Thủy gia một mình một người chờ ở trong thư phòng Thủy gia, nhìn bức họa Thủy Linh Lung trên vách tường, không khỏi lắc lắc đầu nói, "Linh Lung, phụ thân có phải thật sự đã làm sai hay không ?"

Nhiều năm như vậy, gia chủ Thủy gia cũng chưa từng quên nữ nhi Thủy Linh Lung này, tuy rằng nàng ở Vân tông, nhưng gia chủ Thủy gia cũng vẫn đau lòng vì nàng như trước .

Chỉ vì nàng là nữ nhi, nếu nàng là nam nhi, gia chủ Thủy gia tất nhiên sẽ cực kì sủng ái nàng, tuyệt đối sẽ không bức nàng làm việc nàng không muốn, nhưng mà tất cả bây giờ đều vô nghĩa.

Ông thân là gia chủ Thủy gia, làm gì cũng đều phải vì lợi ích Thủy gia. Cho nên vì để Thủy gia có thể cả đời an an ổn ổn làm một trong tứ đại gia tộc, cho nên ông tất nhiên phải nghĩ biện pháp.

Thủy Linh Lung nếu đã có mỹ mạo, lại làm cho tông chủ Vân tông Vân Thánh Thiên ái mộ, như vậy ông có thể nghĩ đến đó là dựa vào Vân tông để phát triển Thủy gia, người nhìn lên cao, nước chảy xuống thấp, tuy rằng điều này thành lập trên bất hạnh của Thủy Linh Lung, nhưng đã là nữ nhi của Thủy gia, nàng không thể lựa chọn. Nếu sinh ở nhà bình thường, gia chủ Thủy gia tất sẽ vô cùng sủng ái Thủy Linh Lung.

Hai người U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương tới thư phòng Thủy gia, thấy được một lão nhân tuổi đã xế chiều nhìn một bức họa trên vách tường đến xuất thần, bộ dáng kia thê lương nói không nên lời, nhìn một màn này thần sắc U Tà cũng không có một tia biến hóa.

Người đáng thương ắt có chỗ đáng hận, mà Liệt Hỏa Kình Thương nhìn bộ dáng gia chủ Thủy gia, rồi quay đầu nhìn về phía U Tà, tuy rằng biểu tình U Tà lúc này không khác bình thường, nhưng thân là phu quân của nàng, Liệt Hỏa Kình Thương tất nhiên là nhìn ra dưới biểu tình bình tĩnh của U Tà là gì, về điểm này thì không thể nghi ngờ.

Lập tức còn không chờ U Tà mở miệng, Liệt Hỏa Kình Thương đã mở miệng nói trước, "Ngoại công, không biết người có bằng lòng cùng chúng ta đến Tà tông không?"

Nghe được lời nói Liệt Hỏa Kình Thương lưng gia chủ Thủy gia cứng đờ, mà U Tà cũng quay đầu nhìn về phía Liệt Hỏa Kình Thương, khi nhìn đến vẻ mặt của hắn, U Tà cảm thấy tràn ngập cảm động, nam nhân này, vĩnh viễn đều hiểu nàng như vậy .

Tuy rằng nàng Tức Mặc U Tà nàng không phải là người tốt gì, nhưng đối với thân nhân, nàng cũng không nhẫn tâm được, nhìn bộ dáng sám hối của gia chủ Thủy gia, U Tà không thể nghi ngờ là đã tha thứ cho ông.

Bất quá chỉ là một lão nhân gia mà thôi, hơn nữa lão nhân này vẫn là thân ngoại công của Tức Mặc U Tà nàng.

Gia chủ Thủy gia lập tức quay đầu nhìn về phía Liệt Hỏa Kình Thương cùng U Tà, hai mắt ngấn lệ, hắn làm nhiều việc như thế, vì sao bọn họ vẫn là nguyện ý đối hắn như vậy .

"Ngoại công, chuyện quá khứ liền quên đi, nếu mẫu thân cùng phụ thân cũng không việc gì, như vậy người cũng đừng nghĩ nhiều, người một nhà hạnh phúc mới tốt", U Tà thản nhiên nhìn gia chủ Thủy gia, thanh âm không còn trong trẻo hay lạnh lùng, hờ hững nữa.

Nghe vậy gia chủ Thủy gia đưa hai tay xoa xoa mắt, nhìn Liệt Hỏa Kình Thương cùng U Tà, thanh âm run run nói, "Được, cháu gái tốt, cháu rể tốt! Ngoại công cảm ơn các ngươi" .

Liệt Hỏa Kình Thương cùng U Tà lập tức nhìn nhau liếc mắt một cái, trong mắt tràn đầy ý cười. Cả đời này bọn họ đã trải qua nhiều việc như vậy, hiểu được nhiều điều như vậy, trong đó nhất định là hiểu được, bất kể cái gì, có nhà mới có thể hạnh phúc.

Quyền lợi danh vọng, mấy thứ này chỉ là phù phiếm cho dù có được thì đã sao, người nhà mới là cái con người cần quan tâm khi còn sống.

Sau khi U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương đưa gia chủ Thủy gia về Hỏa gia, Thủy Linh Lung cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng mà kinh ngạc cũng chỉ trong một lát liền hiểu được .

Thủy Linh Lung cùng Ma Kiêu nhìn gia chủ Thủy gia đã đầu đầy tóc bạc , không khỏi trong lòng tràn ngập chua xót.

"Cha", trong lòng Thủy Linh Lung tuy rằng tức giận vì ông đem nàng đưa đến Vân tông, nhưng mà hắn dù sao cũng là phụ thân nàng, thân tình ràng buộc, nàng sở dĩ sẽ nói như vậy chỉ vì nàng sợ U Tà sẽ không tha thứ cho ông mà thôi.

Mà nghe thấy Thủy Linh Lung gọi mình, gia chủ Thủy gia ôm Thủy Linh Lung nói, "Linh Lung, cha thực xin lỗi ngươi!"

Nhìn bộ dáng phu nhân cùng nhạc phụ nhà mình, Ma Kiêu cũng đi tới trước mặt gia chủ Thủy gia, cung kính thành khẩn gọi một tiếng, "Nhạc phụ đại nhân!"

Gia chủ Thủy gia nhìn Ma Kiêu cũng như vậy đối với ông, lập tức mắt hổ rưng rưng đáp, "Tốt, tốt!"

Gia chủ Hỏa gia nhìn bộ dáng gia chủ Thủy gia, không khỏi nói, "Thủy lão nhân, đều đã là người có tuổi, cư nhiên còn khóc, thật sự là dọa người!"

Nghe vậy gia chủ Thủy gia hô lớn, "Thì đã sao, Hỏa lão nhân, ông vì sao luôn đối nghịch với ta vậy! Ta khóc thì sao, có bản lĩnh ông cũng khóc đi!"

"Ông! Hừ, ta mới không cùng ông tính toán chi li, lớn như vậy còn giống như tiểu hài tử !", gia chủ Hỏa gia vểnh vểnh lông mi, có chút ghét bỏ nhìn gia chủ Thủy gia một cái.

Hai người này vốn là bạn tốt, nhưng vì một ít việc nhỏ không hợp, sau đó dần dần bất hòa, lúc này hai người đấu võ mồm cũng có chút hoài niệm.

Tiểu bối quanh thân nhìn thấy hai lão nhân gia này đấu võ mồm, không khỏi cười lên tiếng.

U Tà đứng đối diện Liệt Hỏa Kình Thương, trong mắt hai người đều mang theo ý cười. Cả đời này, nếu cứ như vậy, người một nhà hạnh phúc sống cùng nhau cho đến chết, vậy tất cả đều đáng giá .

Liệt Hỏa Kình Thương lập tức đưa tay sờ sờ bụng U Tà, trên khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân tràn đầy vui sướng, rồi lại nhìn Hỏa Uyển Hinh nói, "Nương, phụ vương cũng chưa chết" .

Hỏa Uyển Hinh đang cười nghe thấy thế hô hấp liền ngừng lại, thanh âm tràn đầy run rẩy nói "Thương. . . Thương Nhi, con nói cái gì?"

"Nương, người không nghe lầm, phụ vương chưa chết. Hắn năm đó trá tử chỉ là vì muốn xuất ngoại tìm người thôi, nhưng đã qua nhiều năm như vậy vẫn không có tin tức của phụ vương, nhưng ta xác định, phụ vương chưa chết!"

Trong thanh âm Liệt Hỏa Kình Thương tràn đầy khẳng định, hai tròng mắt Hỏa Uyển Hinh rưng rưng, nếu Diễm cũng chưa chết... Như vậy các nàng người một nhà liền thật sự đoàn viên !

(Bạch: Đến đây hoàn luôn được không nhỉ? Cũng coi là HE rồi mà *gãi cằm*

Vy Nhi: Cơ mà tác giả lại không muốn vậy, ta cũng hết cách a...  )


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui