Tà Y Ma Phi Của Nhiếp Chính Vương

Nghe tiếng hô trăm miệng một lời, U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương liếc mắt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy ý cười.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai bé trai phấn điêu ngọc mài đứng ở trước biệt thự, hai vóc người giống nhau như đúc, nếu không phải vô cùng quen thuộc bọn chúng, chỉ sợ thật đúng là không nhận ra.

Một người sắc mặt lãnh ngạo, quanh thân tràn ngập khí tức cương quyết bất tuân, Liệt Hỏa Mặc Hàn.

Một người khóe miệng mang theo ý cười, nhưng trong đôi ngươi dị sắc lấp lánh nhiều loại ánh sáng lại không thể khinh thường, Liệt Hỏa Mặc Thần.

U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương cất bước đi về phía hai đứa nhỏ, nhìn thấy mẫu thân mỹ mạo cùng phụ thân tuấn mỹ nhà mình, vẻ mặt của hai bánh bao nhỏ giây lát đều mang theo ý vị làm nũng.

“Phụ thân, mẫu thân, bà ngoại nói có thư truyền cho hai người”, Mặc Thần ghé vào đầu vai Liệt Hỏa Kình Thương, thanh âm bập bẹ nói.

U Tà nghe được thanh âm của Mặc Thần liền nhíu mày, lập tức khôi phục hờ hững, đưa tay ôm lấy Mặc Hàn đi vào trong biệt thự.

“Thương Nhi, Tà Nhi, đây là thư của đứa bé Khuynh Thành kia truyền đến”, Vào biệt thự Thủy Linh Lung liền đem thư cầm trong tay đưa cho Liệt Hỏa Kình Thương, lập tức dắt Liệt Hỏa Mặc Thần cùng Liệt Hỏa Mặc Hàn rời khỏi đại sảnh biệt thự.

Liệt Hỏa Kình Thương mở thư ra, trên thư thanh lãnh phiêu dương viết một câu: “Ngày sau, tiệc cập kê của Âu Dương Khinh Tư, động!”

U Tà thản nhiên đảo qua những lời này, màu hổ phách trong mắt xẹt qua một tia sáng, nhưng lập tức lại nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Hai năm qua, trải qua sắp xếp cùng an bài chu đáo chặt chẽ, Vụ Ảnh Khuynh Thành dẫn theo một vài cấp dưới trung thành đã thuận lợi tiến vào gia tộc lánh đời Vụ Ảnh gia. Vì bài trừ phiền toái, Vụ Ảnh Khuynh Thành đổi tên là Khuynh Thành.

Vụ Ảnh Khuynh Thành trí tuệ không thấp, ngắn ngủn hai năm cũng đã khiến một vài nhân vật cấp nguyên lão của gia tộc Vụ Ảnh nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, như vậy cũng thuận tiện cho hắn đem thế lực của mình chậm rãi thâm nhập vào bên trong gia tộc Vụ Ảnh, chỉ cần chậm rãi ẩn núp, chờ đợi một cơ hội thiên thời địa lợi nhân hoà, động tứ cơ cướp lấy Vụ Ảnh gia!

Đợi sau khi nắm trọn Vụ Ảnh gia vào trong tay, Vụ Ảnh Khuynh Thành cũng chân chính có cơ hội trừng oan cho Vụ Ảnh Vô Danh. Tân tân khổ khổ ẩn núp hai năm, nay cơ hội thiên thời địa lợi nhân hoà cũng rốt cuộc đã tới.

Đại tiểu thư dòng chính của Âu Dương gia lánh đời – Âu Dương Khinh Tư sắp tổ chức lễ cập kê, mời lánh đời Hoa gia và lánh đời Vụ Ảnh gia cùng tới tham gia đại lễ cập lê, về phần Biển Bắc Hoa gia có thể có mặt hay không thì không biết. Mà Vụ Ảnh Khuynh Thành vừa khéo là một trong những nhân vật quan trọng lưu giữ Vụ Ảnh sơn trang, cho nên cơ hội này hắn tất nhiên phải nắm chắc chặt chẽ.

Mà cùng lưu giữ ở Tây Phong Vụ Ảnh sơn trang, chính là một trong những con trai của đương nhiệm gia chủ Vụ Ảnh Vụ Ảnh Động – Vụ Ảnh Mâu và hai nhân vật cấp trưởng lão có tư chất thâm sâu.

Trong đầu U Tà đột nhiên xẹt qua khuôn mặt kiều diễm xinh đẹp lại mang theo cao ngạo, vẫn còn nhớ đến lúc ấy nàng ta hết sức liều lĩnh ham muốn nam nhân của nàng.

Nghĩ như vậy, U Tà liền đem ánh mắt đặt ở trên người Liệt Hỏa Kình Thương, người nam nhân bên cạnh này, từ lúc nàng bắt đầu đi vào thế giới này đã luôn làm bạn ở bên cạnh nàng, mà tình yêu vốn là sinh tử tương tùy cũng dần dần trở nên nồng đậm, tựa hồ càng sâu càng say lòng người, giờ khắc này không có từ nào có thể miêu tả tình cảm càng thêm khắc cốt ghi tâm của hai người.

“Thương, chàng nói lần hành động này sẽ thuận lợi hoàn thành không?”, Thanh âm của U Tà mang theo một tia mờ ảo, như muốn vũ hóa thăng tiên bất cứ lúc nào.

Liệt Hỏa Kình Thương nhìn ái thê bên cạnh, trong lòng căng thẳng, cảm giác này đã xuất hiện rất nhiều lần, từ hai năm trước đã biết bí mật của mật bảo bát chân, ở chỗ sâu trong đáy lòng hắn luôn tồn tại một tai hoạ ngầm.

Hắn không biết nếu như Tà Nhi của mình thực sự rời khỏi thế giới này, về lại nơi tên là Hoa Hạ kia, vậy hắn phải làm gì bây giờ? Mặc Thần cùng Mặc Hàn lại càng phải làm sao? Vấn đề này hắn chỉ cần nghĩ tới đã cảm thấy đau đến tê tâm liệt phế rồi.

Vươn tay gắt gao ôm chặt U Tà vào lòng, môi mỏng mím lại, một lát sau mới mở miệng: “Yên tâm, lần này chúng ta hiệp trợ Vụ Ảnh Khuynh Thành, tất nhiên là sẽ thành công, nàng không cần nghĩ nhiều.”

Nghe thanh âm trầm thấp đầy từ tính ở bên tai, U Tà cảm thấy trong lòng có từng đợt dòng nước ấm đánh úp lại, không biết vì cái gì, cứ mỗi lần tâm tình nàng bất ổn, chỉ cần nghe được thanh âm của người nam nhân trước mặt này, nàng liền gặp cảm thấy vô cùng an tâm.

“Biểu ca, biểu tẩu?! Nghe nói Vụ Ảnh Khuynh Thành truyền tin về? Có phải sắp bắt đầu hành động rồi không?!”

Ngay lúc U Tà cảm thán trong lòng, một đạo thanh âm mị hoặc cao thấp khó phân vang lên.

Nghe được thanh âm của Hỏa Liễn Túy, trên khuôn mặt tuấn mỹ như thần của Liệt Hỏa Kình Thương hiện lên một luồng ý vị cổ quái, ngược với biểu tình rét lạnh như băng của hắn. U Tà nhìn thấy biểu tình của Liệt Hỏa Kình Thương liền biết suy nghĩ trong lòng hắn, kỳ thật với nàng mà nói, chuyện của Hỏa Liễn Túy cũng không phải khó chấp nhận đến như vậy.

Nửa năm trước, ái muội giữa Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan bởi vì một lần say rượu mà châm đốt lên.

Ngày đó Mặc Thần muốn đem đạn dược mới nghiên cứu chế tạo ra đưa cho Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan thử xem, cho nên vội vàng chạy đi tìm hai người, đương nhiên cũng có Mặc Hàn đi theo.

Kỳ thật trong lòng U Tà cũng kinh ngạc, bởi vì nàng cho tới bây giờ không nghĩ đến hai tiểu bao tử mà mình sinh này lại có thiên phú mạnh đối với vũ khí hạt nhân hiện đại hoá như vậy. Hơn nữa bọn nhỏ căn bản là thiên tài trong thiên tài, mới tròn một tuổi đã biết đi đường mở miệng nói chuyện, nếu không phải là không có căn cứ, U Tà cũng hoài nghi hai tiểu bao tử từ trong bụng mình chạy ra này có phải xuyên qua hay không.

Tuy rằng hai đứa nhỏ biết chế tác những thứ này có lực sát thương cường đại, nhưng chúng cũng không dám tùy ý sử dụng, bởi vì Liệt Hỏa Kình Thương cùng U Tà đã nghiêm khắc ngăn cấm, nếu trên thế giới này xuất hiện bom đạn, như vậy sẽ trở nên càng không thể vãn hồi. U Tà tuy rằng không tính là người tốt, nhưng cũng không muốn giết hại người vô tội, thứ này vừa xuất thế, như vậy cả Di Thất đại lục thậm chí Thương Tà đại lục đều sẽ biến thành địa ngục nhân gian.

Mà ngày đó thứ Mặc Thần và Mặc Hàn cùng nhau chế tạo đúng là có lực sát thương cường hãn vô cùng đủ để so với bom hy-đrô, nhưng lúc đang tìm đến Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan thì lại bắt gặp một hình ảnh hết sức xấu hổ.

Nếu hai nam nhân thân thể trần trụi nằm cùng một chỗ thì sẽ có chuyện gì phát sinh? Mặc Thần cùng Mặc Hàn tuy rằng ngày thường vô cùng thiên tài, nhưng đối với loại chuyện này thật đúng là dốt đặc cán mai, mà kết quả không rõ là cái gì? Kết quả tất nhiên chính là không ngại học hỏi, thế cho nên lúc Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan tỉnh lại, tình cảm đi ngược thế tục, hậu thế không dung này của hai người cũng nhiệt náo đến mức mọi người đều biết.

Mà khi Ma Kiêu cùng Thủy Linh Lung sắc mặt xấu hổ muốn nghiệm chứng chuyện tình của hai tiểu bối thì hai người này lại bất ngờ không phản bác. Trên thế giới này, nam nhân cùng nam nhân mến nhau là việc khiến người ta khó có thể chấp nhận, nhưng ở Trung Quốc, đồng tính luyến ái rất phổ biến.

Nếu như hai người này sống ở Trung Quốc hẳn là sẽ có kết quả tốt, một người mỹ mạo như yêu, một người anh tuấn như thần, nói không chừng còn sẽ có người thiệt tình chúc phúc hai người. Mộc Thương Lan từ Trung Quốc thế kỷ hai mươi mốt, xuyên qua mà đến, năng lực tiếp nhận đối với loại tình yêu đi ngược luân thường này cũng là tương đối mạnh, nhưng chỉ sợ hắn cho tới bây giờ cũng không ngờ tới khi đến nơi đại lục xa lạ này sẽ yêu thương một người nam nhân.

Vừa nghĩ, Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan đã sóng vai đi vào biệt thự, hai người này từ sau khi tình cảm lưu luyến bị vạch trần liền Tiêu Bất Ly Mạnh Mạnh Bất Ly Tiêu, “Biểu ca, trong thư rốt cuộc viết những chuyện gì?! Có phải sắp bắt đầu hành động rồi không?”

Tuy rằng Hỏa Liễn Túy cũng biết tình cảm của mình và Mộc Thương Lan sẽ không có kết quả, nhưng cho dù vậy hắn cũng muốn được thân nhân chúc phúc, mỗi lần chứng kiến cái loại biểu tình cổ quái này của bọn họ thì hắn cũng nhịn không được đau đớn trong lòng, sắc mặt ảm đạm.

Cho dù cường đại như biểu ca, đối với loại tình cảm này vẫn còn có chút khó có thể chấp nhận. Cũng phải, nếu như là dĩ vãng, hắn biết hai nam nhân mà mình quen thuộc đột nhiên nảy sinh tình cảm như vậy, chỉ sợ phản ứng của hắn sẽ càng thêm cổ quái.

Mộc Thương Lan nhìn thấy biểu tình của Hỏa Liễn Túy trong lòng cũng không chịu nổi, mà Liệt Hỏa Kình Thương rất nhanh đã khôi phục khuôn mặt khối băng, nhẹ gật gật đầu, biểu tình U Tà vẫn thanh lãnh như trước, thản nhiên mở miệng chuyển dời suy nghĩ của Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan đến trên thư Vụ Ảnh Khuynh Thành: “Trên thư nói, sắp bắt đầu hành động rồi, thời gian định là ngày tơis, các ngươi chuẩn bị thật tốt đi.”

Hỏa Liễn Túy nghe vậy tiêu tán vẻ đau đớn trên mặt, cả người như được sống lại, lúc này lớn tiếng hét lên: “Thật tốt quá! Biểu ca biểu tẩu, hai người không biết đâu, mấy ngày này ta đều không đi ra ngoài, sắp chết ngạt rồi! Lần này chúng ta phải đối nghịch với gia tộc lánh đời, trong lòng thật sự là sảng khoái khó nói lên lời, đúng lúc có thể thi triển gân cốt một phen! Ha ha!”

“Còn không phải sao, đã lâu chưa động thủ rồi, cũng không biết xương cốt có không quen hay không đây!”, Có thể là bởi vì đoạn tình cảm khó nói này, Mộc Thương Lan so với hai năm trước ngược lại thành thục hơn rất nhiều.

“Túy thúc thúc, Lan thúc thúc! Ta cùng ca ca lại mới nghiên cứu chế tạo ra một thứ, hai người có muốn tới nhìn xem không?”, Đúng lúc này, một đạo thanh âm nãi thanh nãi khí từ từ bay tới bên tai Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan.

Thân thể hai người đều chợt cứng đờ, có trời mới biết mấy ngày nay bọn họ là trôi qua như thế nào, đôi thúc thúc bọn hắn đây không may chính là vật thí nghiệm cho hai tiểu ác ma, những ngày qua phải gọi là bi thảm cùng thê thảm. Sau khi tổng kết những ngày này, hai người cho ra một kết luận: “Rời xa ác ma, quý trọng sinh mệnh!”

Từ khi hai người này trưởng thành, hai người bọn họ phong lưu phóng khoáng anh tuấn tiêu sái nhưng thời thiếu niên lang cơ hồ đều là trôi qua ở trên giường, đương nhiên, cùng với bọn họ còn có thuốc chữa thương đắng chát phiêu hương đầy trời.

Lúc gần tối, U Tà và Liệt Hỏa Kình Thương liền mang theo tinh anh liên quan đi đến chỗ bí cảnh của gia tộc lánh đời trước, mà Mặc Thần cùng Mặc Hàn thì cưỡi Thanh Loan theo sát ở bên người cha mẹ, lý do là bọn chúng chưa từng rời cha mẹ quá xa như vậy, nếu không đi theo hai người bọn chúng sẽ lo lắng.

Hai người Liệt Hỏa Kình Thương và U Tà lập tức dở khóc dở cười mang theo chúng, đối với an toàn của bọn nhỏ, hai người Liệt Hỏa Kình Thương dù một chút cũng không lo lắng, theo lời Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan mà nói, hai bánh bao này chính là hai tiểu ác ma không hơn không kém, chỉ có bọn chúng khi dễ người khác, nào có người khác dám khi dễ chúng chứ?! Nếu như thật sự có, vậy hai người Hỏa Liễn Túy thật sự sẽ phục sát đất mà quỳ bái.

Ngày Âu Dương Khinh Tư cập kê, đoàn người Liệt Hỏa Kình Thương cùng U Tà rốt cục đã tới bí cảnh của gia tộc lánh đời, bởi vì có Vụ Ảnh Khuynh Thành tiếp ứng, cho nên căn bản không phí công phu gì liền đi vào.

Cả bí cảnh đều có vẻ náo nhiệt đến cực điểm, mà người đi đường cũng lục tục hướng tới một chỗ tiến đến, nói vậy nơi đó chính là nơi của Âu Dương thế gia, Nam Lĩnh.

Đám người U Tà chẳng quan tâm nhiều, cũng không đến Vụ Ảnh sơn trang, mà là chậm rãi đi về hướng Âu Dương gia! Một ngày này việc mà Liệt Hỏa Kình Thương, U Tà cùng Mộc Lăng Phong cần phải làm là ngăn cản người tiến đến Vụ Ảnh gia tham gia tiệc cập kê, còn Vụ Ảnh Khuynh Thành, Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan cần phải làm là nhanh chóng thu thập toàn bộ thế lực mà gia tộc Vụ Ảnh lưu giữ, nhanh chóng bắt được lệnh gia chủ!

Cho nên những tinh anh mà Ma Kiêu huấn luyện ra đều do Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Tỉnh Lan đưa đi sơn trang Vụ Ảnh, dù sao người của Vụ Ảnh gia đến tham gia đại lễ cập kê của Âu Dương Khinh Tư sẽ không nhiều hơn số người lưu giữ ở bổn gia.

Lúc đoàn người U Tà chạy tới Nam Lĩnh Âu Dương gia thì mặt trời vừa vặn leo lên trên đỉnh đầu.

Cả Nam Lĩnh đều trầm tĩnh trong một mảnh vui sướng, trên mặt những người tham gia tiệc cập kê cũng đều lộ vẻ chúc mừng không chê vào đâu được.

Mà sau khi tiến vào Âu Dương gia, U Tà liền cùng Liệt Hỏa Kình Thương tuyển một vị trí không hề nổi bật ngồi xuống. Sau khi đại lễ bắt đầu, Âu Dương Khinh Tư một bộ hồng trang hoa lệ đi tới từ đường, cuối cùng là Âu Dương gia chủ – Âu Dương Vô Địch buộc tóc cài trâm cho cháu gái của mình, bởi vậy có thể thấy được địa vị của Âu Dương Khinh Tư ở Âu Dương gia này không có người nào trong đám đồng lứa có thể so sánh.

Buổi lễ cập kê kết thúc, đầu tiên còn có người của Vụ Ảnh gia tộc tiến lên chúc mừng, mà người của Hoa gia cũng không có đến.

Đúng lúc này, Âu Dương Khinh Tư đột nhiên thấy được Liệt Hỏa Kình Thương ẩn ở trong đám người, về phần U Tà nàng ta lại giống như nhìn cũng chưa từng nhìn tới.

Thấy được Liệt Hỏa Kình Thương, Âu Dương Khinh Tư liền giống như một con ong mật thấy hoa, cả người cũng không đi để ý người của Vụ Ảnh gia trước mặt. Kỳ thật Âu Dương gia chủ – Âu Dương Vô Địch muốn thông gia cùng với Vụ Ảnh gia, ngày sau cháu gái Âu Dương Khinh Tư của mình tất nhiên sẽ là gia chủ của Âu Dương gia, chọn một đích tử của Vụ Ảnh gia ở rể cũng không phải là việc khó gì.

Mà Vụ Ảnh Lạc trước mặt này rất được lòng ông ta, chính là còn không đợi ông ta nói ra ý nghĩ này, tự cháu gái thế nhưng trực tiếp bỏ qua đám người liên quan của Vụ Ảnhgia, hướng về phía đám người đi tới, biểu tình trên mặt chính là vui sướng cùng kiêu ngạo.

U Tà chỉ thản nhiên nâng mắt nhìn thoáng qua trang dung tinh xảo khéo léo của Âu Dương Khinh Tư trước mặt, lập tức tiếp tục cúi đầu uống trà, Âu Dương gia này không hổ là gia tộc lánh đời, nước trà thật đúng là không phải tốt bình thường.

Mà Liệt Hỏa Kình Thương lại càng không cần phải nói, thỉnh thoảng lấy một quả nho đưa đến bên miệng U Tà, biểu hiện từ đầu đến đuôi đều là một bộ dạng cưng chiều thê tử không chừng mực, nhưng cũng bởi vì như vậy, trong lòng Âu Dương Khinh Tư mới càng thêm ghen tị. Dựa vào cái gì mà nam nhân tốt như vậy không phải thuộc về nàng ta? Nàng ta chính là Đại tiểu thư dòng chính được cưng chiều nhất Âu Dương gia, ngày sau còn có thể là gia chủ của Âu Dương gia!

“Hừ, bổn tiểu thư cũng biết là ngươi sẽ đến! Chỉ cần ngươi lập tức bỏ nữ nhân này, ta sẽ cho ngươi ở rể Âu Dương gia ta!”, Giờ phút này Âu Dương Khinh Tư thoáng chốc như bị tẩy não, chỉ để lại một tin tức, đó chính là người nam nhân nàng ta trúng ý thật sự đến Âu Dương gia ở đại lễ cập kê của nàng ta, tin tức này như vậy là đủ rồi!

Mà Âu Dương Khinh Tư vừa dứt lời, mọi người toàn trường tới tham gia đại lễ cập kê đều hít một hơi lạnh, Âu Dương Đại tiểu thư này thật đúng là cởi mở, lại có thể ở loại tình huống này cầu ái với một người nam nhân?!

Nhìn nhìn lại người nam nhân kia, một đầu tóc phiêu dật như tơ lụa, mày kiếm mười phần dã tính dài đến tận tóc mai, dưới đôi mắt màu xanh biếc thâm thúy là sống mũi thon cao, môi mỏng đỏ thẫm như sắp nhỏ ra máu gắt gao mím thành một đường, khuôn mặt hoàn mỹ làm cho người ta tìm không ra một chỗ thiếu hụt, hắn cứ lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, toàn thân đều tản ra một cỗ khí phách đế vương hoàn toàn tự nhiên.

Chẳng thể trách, người nam nhân này vừa nhìn đã biết không phải vật trong ao, Âu Dương Đại tiểu thư có thể buông thể diện theo đuổi cũng không phải không thể nào nói nổi như vậy, có điều một người nữ tử thì ít nhất cũng phải tỏ ra rụt rè một chút, càng huống chi bọn hắn nhìn thấy gì?

Nam tử khí phách tùy ý lại có thể đang vặt nho? Sau đó đem quả nho đưa vào trong miệng nữ tử ngồi ở bên cạnh hắn?!

Hô… Nhìn nữ tử bên người nam nhân kia, quần áo ngân y tao nhã vô hạn, mái tóc bạc dài đến mắt cá chân tùy ý xõa ở sau người, trên cái trán trắng ngần có một nốt chu sa yêu dã, mày đen dài mảnh, vừa dài vừa dầy giống như bàn chải nhỏ, một đôi mắt màu hổ phách lôi cuốn như thủy tinh hoa mỹ, trong mắt tản ra thần sắc không rõ, ánh mắt lạnh băng cao ngạo như không có tiêu cự, đáy mắt thâm sâu tràn đầy bình tĩnh cùng lãnh mạc, cũng chỉ khi nhìn về hướng nam nhân bên người thì đáy mắt mới xẹt qua một tia thâm tình.

Khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ làm cho người ta nhịn không được dừng lại ánh mắt, thế nhưng khi Liệt Hỏa Kình Thương cảm thấy có thật nhiều sinh vật không rõ đem ánh mắt đặt ở trên người ái thê hắn, thì quanh thân hắn liền tản mát ra khí thế lãnh liệt như hàn băng, con ngươi màu xanh biếc chỉ tùy ý quét mắt một vòng ở trong đám người, nhất thời ánh mắt mọi người đều nhanh chóng rời khỏi trên người U Tà.

Hai người này thực sự quá xứng đôi, ở giữa nơi thế tục phàm trần này lại có chút xa lạ, giống như hai người bọn họ là loại người trời sinh nên đứng trên đỉnh quan sát thiên hạ, như hiện tại ngồi ở trong đám người, tuy rằng sẽ không che lấp tao nhã của bọn họ, nhưng trong lòng mỗi người đều dâng lên một ý niệm trong đầu: Chỗ này quả thực là làm dơ bẩn hai người bọn họ.

May mà Âu Dương Vô Địch không biết suy nghĩ trong lòng mọi người, bằng không chắc chắn sẽ giận dữ. Nam Lĩnh Âu Dương gia của ông ta chính là tráng lệ đường hoàng tràn đầy khí thế, tuy rằng đáy lòng ông ta cũng hiểu được hai người trước mắt này thật sự là không giống phàm nhân, nhưng cũng không thể vì vậy mà miệt thị Âu Dương gia bọn họ.

Đối với ánh mắt của cháu gái mình, Âu Dương Vô Địch lúc này lại cảm thấy vô cùng tốt.

Nam tử lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, cho dù thân phận bình thường cũng đủ để xứng đôi với cháu gái mà Âu Dương Vô Địch ông sủng ái nhất, gia chủ Âu Dương gia sau này! Hắn so với con cháu gia tộc Vụ Ảnh thật sự là ưu tú hơn mấy cấp bậc không dứt, ông ta đồng ý cửa hôn sự này!

Nói thật, quả nhiên, không phải người một nhà không vào cùng một cửa, cháu gái thích làm bộ cao ngạo lầu bầu như Khổng Tước hoa, ngay cả Gia Gia cũng thích đem suy nghĩ của mình an bài trên thân người khác, một bộ tự diễn tự nói thật là làm cho người ta chán ghét.

Nhưng mà U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương đối với ý nghĩ trong lòng của những người trước mắt này không có một tia hứng thú, việc nàng cần phải làm là ngồi ở chỗ này ngăn cản gia chủ Vụ Ảnh tính cả các tinh anh của Vụ Ảnh gia mà hắn mang theo.

Chỉ cần bọn hắn không rời khỏi tầm mắt của mình, tùy bọn hắn làm cái gì, nàng uống chút trà ăn vài quả nho là được rồi.

Liệt Hỏa Kình Thương cũng nghĩ như vậy, chỉ cần người của Vụ Ảnh gia không rời khỏi Âu Dương gia, muốn làm cái gì đều được. Mà việc hắn cần phải làm là hầu hạ ái thê mình, lúc uống trà thì bưng chén, lúc ăn nho thì lột vỏ.

Kỳ thật có đôi khi ngẫm lại cảm thấy hết thảy đều giống như ở trong lơ đãng mà phát sinh biến hóa, năm đó, hắn đường đường là Nhiếp Chính Vương dưới một người trên vạn người của Phong Mâu quốc, bởi vì một hồi tứ hôn của Ô Long mà tìm được hạnh phúc chung thân của mình. Vốn không có chút hứng thú nào đối đế vị, nhưng vì cho thiên hạ mình yêu thương một không gian có thể càn rỡ, hắn lấy đi đế vị.

Trong tim hắn không có thiên hạ muôn dân, không có dân chúng Lê Minh, có cũng chỉ là một Tức Mặc U Tà.

Sau những thị thị phi phi, ân ân oán oán, toàn bộ cũng không còn trọng yếu nữa.

Không có ai biết, khi hắn trở về, nhìn thấy thiên hạ một đầu tóc bạc tuyệt mỹ khuynh thành, thì trong lòng là loại rung động gì, có một người có thể vì ngươi mà tóc đen thành tuyết, ngươi còn cái gì mà thấy chưa thỏa mãn nữa đây?

Đầu tóc bạc kia giống như một cái võng thật lớn, hung hăng bóp chặt linh hồn cùng cuộc đời của hắn.

Hắn muốn làm chẳng qua cũng chỉ là việc mà một người nam nhân bình thường đều sẽ làm, sủng ái một nữ nhân, một nữ nhân hắn yêu tận xương tủy. Hắn nguyện ý dốc hết thiên hạ để nhận lấy nụ cười của nàng, cái gì mà hồng nhan họa thủy, khuynh quốc yêu nghiệt, chẳng qua đều là lý do dùng để chỉ tình yêu sâu đậm mà thôi. Hắn yêu nàng, yêu sâu đậm.

Nhìn thấy người trong lòng ngay cả một ánh mắt cũng không nguyện cho mình, sắc mặt Âu Dương Khinh Tư nhất thời một hồi đen một hồi hồng.

Bên kia, sau khi Mộc Lăng Phong đi theo Liệt Hỏa Kình Thương và U Tà vào Âu Dương gia liền tự mình rời khỏi, dù sao hắn đi theo hai người này cũng không được để ý tới, còn không bằng bản thân đi tìm chút việc vui.

Mộc Lăng Phong lắc lư đi tới hậu viện Âu Dương gia, bởi vì hôm nay là đại lễ cập kê của Đại tiểu thư dòng chính mà Âu Dương gia sủng ái nhất, cho nên không ít nữ quyến hậu viện cũng đều đi đến Từ Đường, cả hậu viện Âu Dương gia vắng lặng đến đáng sợ.

Đúng lúc này, một dáng người nhẹ nhàng như thiên sứ xuất hiện trong tầm nhìn của Mộc Lăng Phong.

Chỉ thấy người nọ sắc mặt thanh tú, toàn thân đều tản ra chung linh mẫn tú trong suốt, nàng thân mặc một bộ váy màu lục đi qua đi lại giữa mấy nha hoàn ăn mặc thô sơ bị thương bên cạnh, tỉ mỉ bôi thuốc mỡ trong tay lên trên cánh tay bị thương của nha hoàn.

Thỉnh thoảng còn khẽ mở môi son an ủi vài câu, thực sự là một nha đầu thiện lương.

Mộc Lăng Phong nhìn thấy liền không tự giác cười ra tiếng, Âu Dương Khinh Thiển nghe được tiếng cười đầy từ tính xa lạ thì động tác bị kiềm hãm, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy dưới gốc cây dâm bụt có một người nam tử đang đứng.

Hắn thân mặc y sam màu xanh, nắng gắt xuyên thấu qua chạc cây, loang lổ chiếu nghiêng trên người hắn, nhẹ vẩy lên một vầng sáng màu vàng. Ngũ quan nam tử tuấn lãng như đao khắc, cả người dùng cụm từ “Tiêu sái bất phàm” miêu tả vô cùng tinh tế.

Lúc Âu Dương Khinh Thiển phục hồi tinh thần lại cũng nhịn không được đỏ mặt, nàng lại có thể ngắm nhìn người nam tử này đến ngây dại, thật sự là dọa người.

Nghĩ như vậy, Âu Dương Khinh Thiển đứng dậy đi về hướng Mộc Lăng Phong, nơi này là hậu viện Âu Dương gia, người lạ đến nơi đây kết quả không cần nói cũng biết, có điều cũng may hôm nay là ngày đại tỷ cập kê, cho nên nàng cũng không lo lắng, nhưng cũng vẫn phải nhắc nhở hắn một câu, bằng không đến lúc đó bị xử trí, lương tâm nàng cũng sẽ bất an.

Mộc Lăng Phong ngơ ngác nhìn nhân nhi đi về phía chính mình, trái tim chợt thình thịch nhảy lên không theo tiết tấu.

Âu Dương Khinh Thiển rốt cục đi tới trước mặt Mộc Lăng Phong, đôi thu đồng linh động nhìn hắn.

“Ta là Âu Dương Khinh Thiển, ngươi tên gì?”

“Chào cô nương, ta tên là Mộc Lăng Phong.”

(*Vy Nhi: hahaha…Vậy là Phong ca cũng gặp được tình yêu sét đánh của đời mình rồi nha…)

Mà từ đường bên kia, Âu Dương Khinh Tư tức giận, thế nhưng lúc nàng ta còn chưa phát tác, dị biến đã nổi lên!

Một vật thể khổng lồ to lớn đột nhiên từ trên đỉnh đầu mọi người gào thét mà đến, làm tất cả mọi người hoảng sợ ngẩng đầu, một con loan điểu màu xanh thật lớn bay lượn giữa không trung, lông đuôi xanh đậm hoa mỹ, vóc dáng hoàn mỹ, đều hiển lộ rõ tư thế ngạo nghễ của nó.

Nhưng mà đó cũng không phải điều hấp dẫn chú ý của người ta nhất, khiến cho mọi người cảm thấy kinh ngạc cùng rung động chính là, loan điểu màu xanh thật lớn kia lại để cho hai đứa nhỏ phấn điêu ngọc mài nằm úp sấp phía trên, chúng giống như tiên đồng từ trên trời phái xuống dưới, đẹp đến không chân thật.

Hai đứa bé này rõ ràng tinh thuần giống như thiên sứ, nhưng ánh mắt một hổ phách một xanh lục của chúng lại lóe ra tia sáng của ác ma, hai loại tột cùng tụ tập trên người hai bánh bao, lại lộ vẻ tự nhiên đến vậy.

“Ca ca, có một nữ tử xấu trúng ý phụ thân chúng ta! Ả muốn cướp phụ thân đi, khiến chúng ta thành đứa nhỏ không có cha thương!” Mặc Thần chớp đôi mắt thủy tinh dị sắc, giọng nói tuy rằng non nớt bập bẹ, nhưng vẫn truyền vào trong tai mọi người bên dưới.

Trong lúc nhất thời nữ nhân ở đây đều tràn ra tình thương của mẹ dùng ánh mắt khiển trách nhìn Âu Dương Khinh Tư, nhìn xem, người ta còn có một đôi bé con đáng yêu như vậy, ngươi xem ngươi là một cô nương vừa mới cập kê, sao cũng dám ở trước công chúng mở miệng nói vậy chứ? Thể diện Âu Dương gia đều bị ngươi làm cho mất hết rồi, ai, sau này chọn vợ cũng không thể chọn nữ nhân của Âu Dương gia.

Mà Mặc Hàn sắc mặt lãnh đạm như khối băng nhỏ, hiển nhiên là một phiên bản thu nhỏ của Liệt Hỏa Kình Thương.

Tuy rằng nó không thích nói chuyện với người lạ, nhưng dưới loại tình huống bảo vệ quyền lợi mẫu thân nhà mình lúc này, nó có thể buông tha bất luận tiết tháo gì: “Đệ đệ yên tâm, đệ nhìn bác gái này, khuôn mặt không đẹp như mẫu thân, dáng người không chuẩn như mẫu thân, khí chất càng không xuất chúng bằng mẫu thân, người theo đuổi lại càng liên tục không ngừng. Đệ nói nữ nhân này còn có chỗ nào đáng khen? Yên tâm đi, phụ thân chắc chắn sẽ không trúng ý ả đâu!”

“Đúng ha, nhưng mà ca ca, ca nói là cái gì khiến cho nữ nhân xấu này tự tin đến vậy? Ả sao lại dám chạy đến cướp phụ thân trước mặt mẫu thân chứ? Nếu đệ là ả ta thì đệ đã tự ti muốn chết”, Mặc Thần nói xong lời này còn biểu hiện ra một bộ dáng nghi hoặc, làm cho người ta cũng đều đi suy tư vấn đề này.

“Ai, đệ đệ không biết, con người nha, đáng buồn nhất chính là rõ ràng là củ hành, lại cứ thích giả bộ thành hành lá!”, Thoáng chốc, Mặc Hàn cũng không lép vế, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng hiện ra biểu tình vô cùng đau đớn.

Vốn U Tà đang lẳng lặng uống trà cùng Liệt Hỏa Kình Thương đang lột vỏ nho đến thuận tay, nghe thấy đối thoại huynh một lời đệ một câu của hai bánh bao thì khóe miệng khóe mắt cũng nhịn không được đều co rút.

Tất cả mọi người ở đây đều suy nghĩ theo Mặc Thần cùng Mặc Hàn, hai thằng bé nói cái gì, người ở nơi này đều nghĩ cái đó.

Trên khuôn mặt kiều diễm của Âu Dương Khinh Tư tràn đầy biểu tình phẫn nộ cùng ghen ghét, “Hai tiểu tử thối chết tiệt các ngươi! Lăn xuống đây cho bổn cô nương! Hôm nay nếu không chỉnh các ngươi một phen thật tốt, thì các ngươi không biết được lợi hại của Âu Dương gia ta!”

Bất chợt nhìn thấy hai bánh bao, Âu Dương Khinh Tư chỉ cảm thấy trong lòng ghen ghét đến khó thở, vì cái gì?! Vì cái gì mà thời gian gần hai năm con của bọn họ đã lớn đến như vậy chứ? Dựa vào cái gì không phải là Âu Dương Khinh Tư nàng sinh con cho hắn trước?!

Tay Liệt Hỏa Kình Thương vốn đang bóc nho thì dừng lại, trong đôi mắt màu xanh biếc hiện lên một đạo tàn khốc, lập tức quả nho trong tay bay khỏi lòng bàn tay. Chỉ là một quả nho bình thường, lại hung hãn khảm vào trong da thịt giữa cổ họng của Âu Dương Khinh Tư.

Một chút sức vừa phải không vào không ra, trình độ này đủ khiến nàng ta không chết được nhưng cũng làm cho nàng ta chịu khổ sở.

Sắc mặt Âu Dương Vô Địch cứng đờ, trên đại lễ cập kê của cháu gái nhà mình lại có người dám động thủ, đây quả thực là đã tát vào mặt của Âu Dương gia bọn họ! Hai người lạ mặt này tuy rằng khí chất bất phàm, nhưng nhất định không phải người của gia tộc lánh đời!

Bước nhanh đi đến trước mặt Âu Dương Khinh Tư, vội vàng phân phó người đem Âu Dương Khinh Tư sắc mặt đã trướng đến đỏ bừng đưa đi tìm y, nét mặt già nua hé ra vẻ lạnh lùng nhìn Liệt Hỏa Kình Thương cùng Tức Mặc U Tà. “Hừ, hai vị, hôm nay là đại lễ cập kê của gia chủ tương lai Âu Dương Khinh Tư của Âu Dương gia ta, nếu các ngươi tới tham gia, nên cho Âu Dương gia chúng ta một chút mặt mũi! Hay là, các ngươi hôm nay tới chính là tìm Âu Dương gia chúng ta gây phiền toái?!”

Âu Dương Vô Địch vốn đem thân phận của Âu Dương Khinh Tư đến cao nhất, hành động mới rồi của Liệt Hỏa Kình Thương chính là đã tát mặt đương gia tương lai của Âu Dương gia bọn họ, thậm chí còn làm mất thể diện của Nam Lĩnh Âu Dương gia ông ta ở trước mặt nhiều người như vậy!

Nói đến lời cuối cùng ngữ khí lại càng bạo ngược hơn, trên khuôn mặt tràn đầy âm lãnh tiếp tục mở miệng nói, “Hôm nay nếu hai vị không cho Âu Dương gia chúng ta một kiến giải, thì đừng mong rời khỏi đây!”

Nói xong, hơi thở trên dưới toàn thân tăng vọt, nháy mắt đánh về hướng Liệt Hỏa Kình Thương cùng U Tà.

Nội lực kia khiến cho mọi người chung quanh hô hấp khó khăn, phóng tới nơi Liệt Hỏa Kình Thương cùng U Tà lại giống như đá chìm đáy biển, không dậy nổi một gợn sóng. Nét mặt già nua của Âu Dương Vô Địch biến đổi, lập tức trong lòng nhanh chóng suy tư, chẳng lẽ ông ta đã đoán sai? Hai người trước mặt này kỳ thực là người của Bắc Hải Hoa gia thần bí?!

Nghĩ đến đây sắc mặt của Âu Dương Vô Địch biến đổi lớn, khuôn mặt vốn đang lệ khí tràn ngập giờ phút này lại thành tái nhợt.

Bắc Hải Hoa gia là gia tộc có thân phận gì? Âu Dương gia cùng người ta căn bản chính là không nằm trên một đường thẳng! Bởi vì các thế hệ Tế Tự của Bắc Hải Hoa gia đều có được năng lực cực đại hủy thiên diệt địa, dời núi lấp biển.

Cái loại năng lực siêu cấp vượt ra ngoài thế tục phàm nhân này căn bản không phải loại thân phàm xác tục của bọn họ là có thể đối kháng, nhưng lánh đời Hoa gia lại cũng khác biệt với người bình thường, rõ ràng có lực lượng cường đại, lại không có chút hứng thú nào với việc thống nhất đại lục Di Thất, có điều cũng may mà như thế, bằng không đại lục Di Thất này làm sao còn có địa phương của Nam Lĩnh Âu Dương gia cùng Tây Phong Vụ Ảnh Gia bọn họ chứ?

“Chẳng lẽ… nhị vị chính là người của Bắc Hải Hoa gia?!”

Lời nói của Âu Dương Vô Địch giống như một đạo kinh lôi, chấn vang ở bên tai mỗi người nơi này.

Lánh đời Hoa gia ở trong bí cảnh này có địa vị gì? Căn bản không cần nhiều lời! Chỉ cần Hoa gia người ta vừa ra tay, những người liên quan như bọn họ đây sẽ trực tiếp chôn vùi ở trong thiên địa, đừng tưởng rằng đây là đang nói đùa. Một màn bí cảnh trong bản danh sách ghi chép nhiều năm trước về toàn bộ lớn nhỏ của gia tộc tổ tiên, chính là vì bừng tỉnh mọi người, cho dù là tự sát, cũng quyết không thể đi trêu chọc người của Bắc Hải Hoa gia. Bởi vì nếu như chọc giận bọn họ, vậy không chỉ là máu chảy thành sông thôi đâu.

Thử hỏi, một gia tộc bị tàn sát đẫm máu trong vòng một đêm đáng sợ? Hay là một gia tộc vô cùng lớn tính cả lâu vũ phòng ốc của tộc nhân biến mất trong vòng một đêm đáng sợ hơn? Không biết mới là đáng sợ nhất. Ai có thể ở trong vòng một đêm đem tòa nhà khổng lồ như vậy dời đi hoặc tiêu diệt chứ? Không có người nào, có thể làm ra loại sự tình này chỉ sợ cũng chỉ có thần!

Nhưng loại chuyện này nhiều năm trước cũng phát sinh qua! Bởi vì đại gia tộc Lánh Đời từng có Tứ gia, Văn gia từng tồn tại không hề kém cỏi hơn Âu Dương gia cùng Vụ Ảnh Gia, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém!

Chính là một gia tộc như vậy, lại bởi vì một con cháu dòng chính ra ngoài trêu chọc Thánh nữ Hoa gia, buổi đêm cùng ngày hôm ấy lãnh địa Văn gia biến mất không thấy, trên mảnh đất trống trải thật lớn kia chỉ để lại một lệnh bài, trên lệnh bài chỉ khắc một chữ: Hoa! Từ đó về sau Bắc Hải Hoa gia liền trở nên thần bí không người nào dám chạm đến.

Hiện giờ có hai khuôn mặt lạ xuất hiện ở nơi này có khả năng là người của Hoa gia! Nghĩ đến đây Âu Dương Vô Địch liền hận không thể vả cho mình một cái tát, chủ yếu là mới rồi ông ta bị lửa giận ăn mòn, cho nên không nghĩ đến một tầng này.

U Tà nhẹ nhàng buông chén, con ngươi màu hổ phách thản nhiên đánh giá biểu tình của mọi người ở đây.

Kinh hồn, hoảng sợ, luống cuống, chúng nhân bí cảnh tài trí hơn người trong mắt người thế tục giờ phút này lại có thể lộ ra vẻ mặt như thế, rất giống như chuột thấy mèo, xem ra nàng đã xem thường Bắc Hải Hoa gia này rồi.

Lúc mọi người ở đây tâm trạng bất định, Tây Phong ở Vụ Ảnh sơn trang cách Nam Lĩnh ngàn dặm xa xôi đang phát sinh một hồi biến đổi lớn, thay đổi vận mệnh của Vụ Ảnh sơn trang.

“Khuynh Thành! Ngươi có biết ngươi đang làm gì không?! Ngươi lại dám thừa lúc gia chủ cùng các trưởng lão ra khỏi Âu Dương gia để làm ra chuyện đại nghịch bất đạo bực này!”, Một đạo thanh âm bén nhọn trầm trọng đột nhiên vang vọng khắp sơn trang Vụ Ảnh.

Giờ phút này Vụ Ảnh Gia bị phân ra làm hai, hai phe nhân mã giương cung bạt kiếm đối nghịch nhau. Mà nam tử ngạo nghễ băng lãnh như tuyết kia sắc mặt lại không chút thay đổi nào, nhìn khuôn mặt tràn đầy kinh hoàng hoảng sợ trước mắt của Vụ Ảnh Mâu cùng hai trưởng lão, khóe miệng Vụ Ảnh Khuynh Thành cong lên một ý cười trào phúng.

Giờ phút này trong thân thể bọn họ trúng Phệ Hồn tán mà hắn nghiên cứu chế tạo, căn bản sống không đến lúc mặt trời lặn, về phần những tinh anh của gia tộc Vụ Ảnh đang ẩn núp, trong mắt hắn chẳng qua cũng chỉ là con kiến mà thôi, không còn ba trụ cột này chống đỡ, hắn muốn nhìn xem những tên gọi là tinh anh kia có thể kiên trì bao lâu!

“Các ngươi có biết ta tên là gì không?”, Thanh âm của Vụ Ảnh Khuynh Thành giống như từ trên núi băng chảy thẳng xuống hồ tuyết, lạnh lẽo nhưng cũng trầm thấp dễ nghe.

“Ngươi… Ngươi còn có thể tên là gì?! Không phải là Khuynh Thành sao?!”, Vụ Ảnh Mâu nhìn thấy sắc mặt tuyệt sắc của Vụ Ảnh Khuynh Thành không còn lạnh băng, hung hăng nuốt một ngụm khí, tay ở sau lưng run rẩy mãnh liệt.

Từ khi người nam nhân này đi vào Vụ Ảnh sơn trang, hắn đã hiểu rõ thủ đoạn của hắn ta, rõ ràng cao quý xuất trần giống như trích tiên trên trời, nhưng thủ đoạn tàn nhẫn tàn bạo làm cho da đầu người ta run lên. Hắn ta từng tự mình ngũ mã phanh thây một trưởng lão, đối mặt với huyết tinh không có một tia biến hóa trên sắc mặt, lúc ấy hắn lại còn khen ngợi hắn ta làm đúng, hiện giờ nghĩ đến thật là khiến cho người ta không rét mà run.

“Tên của ta là… Vụ Ảnh Khuynh Thành, ta nghĩ sư phụ của ta hẳn là rất quen thuộc với các ngươi mới đúng, sư phụ của ta tên là Vụ Ảnh Vô Danh, không biết các ngươi có còn nhớ rõ?” Vụ Ảnh Khuynh Thành giờ phút này hoàn toàn không có vẻ mặt khẩn trương, nhàn nhã giống như đang nói chuyện phiếm với mọi người vậy.

Nghe tới cái tên “Vụ Ảnh Vô Danh” này thì khuôn mặt hai trưởng lão khá lớn tuổi kia đột nhiên ngẩn ngơ, trong miệng lẩm bẩm nói: “Thiếu… Thiếu chủ!”

Mà Vụ Ảnh Mâu đối với cái tên Vụ Ảnh Vô Danh này lại không có bao nhiêu ấn tượng, khi hắn bắt đầu có trí nhớ, thì thiếu chủ Vụ Ảnh sơn trang chính là cha hắn, Vụ Ảnh Động. Nhưng giờ phút này nghe thấy hai trưởng lão bên người thì thào tự nói thì Vụ Ảnh Mâu cũng đang nhớ lại thân ảnh đã phủ bụi nhiều năm trong trí nhớ kia, đại bá bị đuổi ra khỏi sơn trang, thiếu chủ Vụ Ảnh tài năng vô cùng kia!

“Trí nhớ cũng không tệ lắm, chỉ là ta tương đối muốn biết chuyện năm đó, không biết các ngươi có bằng lòng nói ra hay không?”, Từ lời nói của Vụ Ảnh Khuynh Thành mang theo một cỗ thương lượng, nhưng trong giọng nói lại xen lẫn hàn ý dày đặc khắc vào cốt tuỷ, kiên định không cho phản bác.

Mà giờ khắc này hai trưởng lão dường như biết nội tình kia sắc mặt đều có chút đờ đẫn, Vụ Ảnh Mâu lại không quản nhiều như vậy, lập tức lớn tiếng mở miệng hét lên: “Vụ Ảnh Khuynh Thành! Ngươi cũng đã họ Vụ Ảnh, vậy ngươi càng nên thả ta ra, chúng ta là người một nhà, ta cầu xin ngươi, buông tha ta đi!”

Cảm thụ được thống khổ khi linh hồn bị cắn nuốt, người được chọn làm Thiếu chủ của Vụ Ảnh gia thế nhưng trở nên nhu nhược như vậy, điều này làm cho đệ tử gia tộc chung quanh vốn không có bao nhiêu tin tưởng lại càng mất thêm chủ định, giờ phút này trong lòng mọi người đều bị chôn xuống bóng ma.

“Chúng ta đến thật đúng lúc, vừa vặn nghe thấy một tiếng cầu cứu khóc lóc nỉ non tinh diệu tuyệt luân, chậc chậc, loại nhu nhược này chẳng lẽ chính là một trong hai nhi tử thiên tài theo lời lão đầu tử của Vụ Ảnh gia lúc trước từng nói? Vậy cũng quá mù rồi?! Quả thực là khiến ta mở rộng tầm mắt!”, Dứt lời, thân ảnh xinh đẹp cao thấp khó phân của Hỏa Liễn Túy xuất hiện ở bên người Vụ Ảnh Khuynh Thành, nhìn thấy hai quân đối chọi, trong đôi mắt hẹp dài tràn đầy không thú vị.

“Đúng vậy, Khuynh Thành đại ca, ngươi đừng nói hai người chúng ta đến là vì đối phó một bang kiến nhỏ như vậy! Thật vất vả chạy đến thế nhưng gặp phải đều là loại mặt hàng này? Lánh đời gia tộc cũng không gì hơn thế này thôi!”, Nhìn thấy nhóm người đệ tử gia tộc Vụ Ảnh sắc mặt ảm đạm né tránh cùng ba già trẻ lung lay sắp đổ trước mặt này, ai, đối phó một bang tử toàn nhân sĩ tàn yếu như vậy, hắn không hạ thủ được đâu! Phải biết rằng, trừ bỏ chuyện của Hỏa Liễn Túy, Mộc Thương Lan hắn cũng là thiếu niên rất có tiết tháo!

Vụ Ảnh Khuynh Thành nhìn hai người một xướng một hát, khuôn mặt lạnh lùng như tuyết thoáng hòa tan, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bọn họ trong hai năm qua, cho nên đối với vấn đề tình cảm của hai người này hắn lại không rõ ràng lắm, bằng không cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt băng lãnh như trích tiên của Vụ Ảnh Khuynh Thành xuất hiện biểu tình rạn nứt thì sẽ thú vị bực nào.

“Ngươi! Các ngươi là ai?! Sao dám tự tiện xông vào Vụ Ảnh sơn trang ta? Chẳng lẽ các ngươi không muốn sống nữa?!”, Thấy trước mặt đột nhiên xuất hiện hai nam tử tuấn mỹ, sắc mặt Vụ Ảnh Mâu trầm xuống, hơn nữa những lời hạ thấp hắn mà bọn họ nói, dù là Phật cũng sẽ bị nghẹn ra ba phần tức giận.

Nghĩ tới Vụ Ảnh Mâu hắn, đường đường là người được chọn làm gia chủ kế nhiệm của gia tộc Vụ Ảnh, hiện giờ lại trở nên sa sút như vậy, mở miệng khẩn cầu một ngoại nhân của Vụ Ảnh Gia, đây quả thực là sỉ nhục, nhưng mà hắn lại không có cách nào, bởi vì hắn còn có tương lai gấm vóc tươi đẹp, hắn không muốn chết! Hắn còn muốn phong phong quang quang nghênh thú đủ loại mỹ nhân, còn muốn hưởng thụ quyền lợi tối cao khi trở thành gia chủ của gia tộc Vụ Ảnh!

Hai trưởng lão của Vụ Ảnh Gia nhìn thấy Vụ Ảnh Mâu nhu nhược nằm sấp không có một chút bộ dáng khí độ, nhìn lại Vụ Ảnh Khuynh Thành một tư thái giống như trích tiên, trong lòng có thở dài hối hận cũng có nghẹn ngào cùng sám hối, nếu như năm đó bọn họ không nghe lời thật thành nói dối lại nối giáo cho giặc, thì gia tộc Vụ Ảnh hà tất đi đến bước này?!

“Năm đó, Thiếu chủ là nhân vật nổi bật nhất trong toàn bộ lánh đời gia tộc, rất được lão gia chủ yêu thích, thiên vị người con trai này đến trình độ khiến người khác giận sôi, có thân phận Thiếu chủ cao quý, có vị hôn thê thanh mai trúc mã, có hết thảy mọi thứ mà người khác có dùng cả đời cũng không thể với tới, nhưng mà mộc tú vu lâm phong tất tồi chi(1).”

Không chú ý loại khí thế cùng hoàn cảnh giương cung bạt kiếm nơi đây, một trưởng lão mở miệng chậm rãi kể về một đoạn tân bí khó coi năm đó của năm đó Vụ Ảnh Gia, trong đôi mắt đục lại lộ vẻ khôn khéo của lão giờ phút này tràn đầy suy sụp cùng hoài niệm.

Một vị trưởng lão khác liếc nhìn ông bạn già bên người một cái, nét mặt già nua biểu lộ một chút ý cười, lập tức tiếp tục mở miệng nói, “Thiếu chủ bị gia chủ đương thời ghen tị, cho nên bi kịch cũng theo đó bắt đầu. Vị hôn thê thanh mai trúc mã bị sơn tặc làm bẩn, cuối cùng nhảy núi tự sát mà chết, sau bị gia chủ đương thời ba phen mấy bận thiết kế đối nghịch lão gia chủ, rốt cục, Thiếu chủ vị bị phế, do đó bị đuổi khỏi bí cảnh thậm chí Di Thất đại lục.”

Vụ Ảnh Khuynh Thành ở một bên lẳng lặng đứng, hơi thở lạnh như băng trên người càng lúc càng nồng nặc, tay ẩn ở trong ống áo hung hăng nắm chặt thành quyền. Một ngày làm sư cả đời làm cha, sư phụ của hắn là người thiện lương như vậy, người cứu tánh mạng của mình, không nghĩ tới cả đời lại trớ trêu mà buồn phiền đến thế.

Một vài tinh anh liên quan của Vụ Ảnh gia nghe hai vị trưởng lão tự thuật, từng kiện binh khí trong tay rớt xuống mặt đất, không ngờ trong gia tộc mà bọn họ vẫn luôn lấy làm tự hào thế nhưng lại phát sinh chuyện dơ bẩn như vậy. Đó là Thiếu chủ đó! Ngay cả ca ca ruột của mình mà gia chủ cũng có thể hãm hại còn nói gì đến chuyện nhân từ? Hắn ta sẽ chỉ khiến Vụ Ảnh gia trở nên tan rã, gia chủ mà ngay cả nhân phẩm cũng không có thì dựa vào cái gì để bọn họ cống hiến?!

Không thể không nói, những nam nhi không tiếp xúc thế tục này đều có một trái tim tinh thuần nhiệt huyết chính nghĩa.

Vụ Ảnh Mâu cũng ở một bên ngây ngốc nghe đối thoại của hai trưởng lão, cảm thụ được hơi thở lạnh băng trên người Vụ Ảnh Khuynh Thành, cả người hắn giống như bị đặt ở trong hầm băng, ngay cả máu cũng sắp khô kiệt.

Không được! Hắn nhất định phải còn sống!

Nghĩ như vậy, đồng tử Vụ Ảnh Mâu rõ ràng trở nên cứng cỏi lạnh lùng, có đôi khi cho dù là một loại chấp niệm ác độc cũng đủ để nâng lên một tia cơ hội sống sót.

Mạnh mẽ lấy ra một quả pháo tín hiệu, lập tức dùng thế không kịp che tai trộm chuông đem pháo tín hiệu phóng bay ra ngoài. Mà ba người Vụ Ảnh Khuynh Thành, Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan lại giống như xem thằng hề nhìn Vụ Ảnh Mâu vùng vẫy giãy chết.

Pháo tín hiệu không ngoài dự liệu nổ bung trên bầu trời, mà mọi người ở Nam Lĩnh gia tộc Âu Dương phía xa đều sửng sốt. Trong đó Vụ Ảnh Động phản ứng lớn nhất, bởi vì pháo tín hiệu kia là ông ta cho Vụ Ảnh Mâu, hơn nữa để cho hắn mang theo bên người, nếu có một ngày ông ta đi vắng mà hắn gặp nguy hiểm tánh mạng thì có thể thả pháo tín hiệu ra, ông ta tất nhiên sẽ nhanh chóng đuổi tới.

Hiện giờ pháo tín hiệu sáng lạn kia lại làm cho lòng ông ta “lộp bộp” một tiếng, bởi vì Vụ Ảnh Mâu giờ phút này đang ở Tây Phong – Vụ Ảnh sơn trang, ai dám chạy đến Vụ Ảnh sơn trang đi giết hại Vụ Ảnh Mâu? Đây rõ ràng không phù hợp thực tế, cho nên ông ta dự đoán, là bên trong Vụ Ảnh gia xuất hiện vấn đề! Ý nghĩ này quả thực khiến cho ông ta nghiến răng muốn nứt ra.

Lập tức cũng bất chấp nhiều, hướng về phía Âu Dương Vô Địch ôm quyền nói: “Âu Dương thúc phụ, Vụ Ảnh sơn trang ta xảy ra chút việc cần ta đi giải quyết, cho nên điệt nhi đi trước một bước!”

Âu Dương Vô Địch tự nhiên cũng nhìn thấy pháo tín hiệu kia, cũng không biết đối mặt hai nhân vật như thần hạ phàm cùng với hai đứa bé vừa xướng vừa hát cưỡi thanh loan lượn vòng trên không như thế nào, chỉ có thể gật gật đầu, “Hiền chất mau trở về đi!”

Song khi Vụ Ảnh Động sắp bước ra khỏi đại môn của gia tộc Âu Dương thì một đạo khí tên kiều diễm như máu liền vững vàng cắm ở nơi cách chân ông ta không quá một phân, Vụ Ảnh Động nhất thời mồ hôi lạnh chảy ròng, nếu như vừa rồi ông ta tiếp tục tiến về phía trước một bước, thì khí tên này không ngoài ý muốn sẽ phế đi chân của ông ta. Khi ông ta phẫn nộ quay đầu thì vừa hay nhìn thấy bộ dáng ngân y nữ tử kia tay cầm huyết cung hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng.

Vốn đang muốn tức giận chất vấn, nhưng đột nhiên nhớ tới hai người này có thể là người của Bắc Hải Hoa gia thì cổ lửa giận đang sinh sôi kia bị nghẹn ở giữa cổ họng, “Vị cô nương này! Tại hạ là gia chủ Vụ Ảnh gia – Vụ Ảnh Động, không biết vì sao cô nương muốn ngăn đường ta?!”

Nghe được lời nói của Vụ Ảnh Động, U Tà chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt tuyệt mỹ ngẩn ra trong thoáng chốc, nhưng thanh âm vẫn thanh lãnh như cũ, “À… Hôm nay, đại môn Âu Dương gia chỉ cho phép vào, không cho phép ra!”

Liệt Hỏa Kình Thương thấy U Tà ngẩn ra trong thoáng chốc, lập tức nhịn không được vươn tay nắm lấy bàn tay mảnh khảnh trắng nõn của U Tà, tay áo vung lên, đại môn của Âu Dương gia liền “Ầm” một tiếng đóng lại.

Nhìn đại môn đóng chặt khiến tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt, nhưng lập tức mỗi người đều gắt gao nghẹn thở không dám phản bác, trước đừng nói hai người này có phải là người của Bắc Hải Hoa gia, chỉ nói bản lĩnh nội lực của hai người này không biết cao hơn bọn họ mấy cấp bậc.

Có ai là không muốn mạng chứ? Ai cũng muốn.

Nhưng Vụ Ảnh Động giờ phút này trong lòng lại có nghẹn khuất nói không ra lời, gia tộc bên kia đã có chuyện gì xảy ra, còn có thể là tai ương diệt tộc, nếu như ông ta không quay về thì tất cả đều xong rồi. Chính là cố tình lúc này lại có hai môn thần chắn ở trong này, làm cho người ta tức giận nhất chính là tài nghệ không bằng người.

Mà bên kia, Vụ Ảnh Mâu chờ đợi hồi lâu cũng không thấy có người trở về thì trong lòng chợt lạnh, lại nhìn thấy trên mặt Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan hiện lên ý cười trào phúng thì tâm thần chấn động, những người trước mắt này dám gióng trống khua chiêng giá không sơn trang Vụ Ảnh như vậy, vậy bọn họ tất nhiên cũng có con bài chưa lật! Giờ phút này phụ thân của hắn còn chưa trở lại thì chỉ có thể nói rõ một vấn đề: Vụ Ảnh Động bị người ngăn ở Nam Lĩnh Âu Dương gia!

Giờ khắc này trong lòng Vụ Ảnh Mâu tràn đầy tuyệt vọng, từ lúc nghe xong lời kể của hai trưởng lão thì hắn đã biết, Vụ Ảnh Khuynh Thành nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn. Nghĩ đến đây, đáy mắt không hề có tiêu cự của Vụ Ảnh Mâu đột nhiên xuất hiện lệ khí cùng điên cuồng, nếu hắn phải chết, như vậy hắn dù chết, cũng phải kéo theo một người làm bạn!

Dường như vì có cỗ chấp niệm điên cuồng này, Vụ Ảnh Mâu vốn xụi lơ trên mặt đất, toàn thân đau đớn phảng phất đã có khí lực, mãnh liệt nhào người qua túm chặt lấy Hỏa Liễn Túy có khoảng cách gần hắn nhất, lập tức không để cho bất luận kẻ nào có cơ hội suy nghĩ, toàn thân tĩnh mạch nghịch lưu, nội lực tất cả đều tụ tập ở trong đan điền.

Chỉ trong khoảnh khắc, thân thể Vụ Ảnh Mâu giống như là bị vọt khí, đột nhiên tăng vọt gấp mấy lần, “Ha ha ha, ta dù chết cũng không cho các ngươi sống dễ chịu!” Cùng với tiếng cười tàn nhẫn, Hỏa Liễn Túy cũng dại ra trong chốc lát, nhưng trước mặt người muốn tự bạo, hết thảy phàm lực đều là uổng phí.

Lúc này khuôn mặt như trích tiên của Vụ Ảnh Khuynh Thành cũng mất bình tĩnh, hét lớn: “Mau, mau tránh ra, hắn ta muốn tự bạo!”

Nhưng Mộc Thương Lan giống như không nghe thấy, cả người điên cuồng, dùng một loại vượt qua tốc độ bình thường đi tới bên người Hỏa Liễn Túy, bàn tay to có khớp xương rõ ràng nắm thật chặt tay của Hỏa Liễn Túy.

“Túy, đừng sợ, ta sẽ luôn luôn ở bên cạnh ngươi.”

Thấy Mộc Thương Lan đột nhiên vọt tới bên cạnh mình, Hỏa Liễn Túy giống như bị gõ một gậy, nơi cổ họng như bị nhét bông, khô khốc khiến cho hắn gần như sắp rơi lệ. Sau đó nước mắt cũng quả thật chảy ra, đều nói nam nhi có lệ không dễ rơi, chính là chưa tới lúc thương tâm mà thôi.

Nhìn nước mắt của Hỏa Liễn Túy, trên khuôn mặt anh tuấn của Mộc Thương Lan hiện lên một luồng ý cười, lập tức ở trong ánh mắt dại ra chấn động của mọi người đem môi son ấn trên môi mỏng của Hỏa Liễn Túy.

Mái tóc hai người giữa dòng khí sắp tự bạo của Vụ Ảnh Mâu quấn quanh vào nhau, gắn bó dây dưa, rõ ràng là một mảnh kiều diễm tuyệt mỹ lại khiến lòng người tan vỡ.

Nhìn hai hình ảnh tuyệt sắc kia tiêu tán ở trong không khí, tâm tình mọi người giờ phút này không thể nghi ngờ đều là rung động, đoạn tuyệt sinh tử đi theo tình yêu, cũng không cảm thấy khó chấp nhận, mà giống như bị khảm vào linh hồn.

Trên đời có bao nhiêu tình nhân sẽ nói ra một câu: “Không tách không rời, sống chết có nhau!”

Cũng có bao nhiêu người có thể chân chính làm được mấy chữ này? Hết thảy từ ngữ hoa lệ chẳng qua đều là lý luận suông, nhưng khi một màn kia thật sự xuất hiện ở trước mắt thì đáy lòng mọi người mới cảm nhận được đó là rung động cùng cảm động bậc nào.

Huyết nhục phiêu phiêu tán tán tung bay đầy trời, như vì tình yêu duy mỹ này mà cảm ơn.

Nhưng đúng lúc này, dị biến lại nổi lên!

Một nam nhân thân mặc trường bào trắng xuất hiện ở giữa không trung, hắn lẳng lặng đứng thẳng, lại làm cho người ta cảm thấy giống như tiên nhân hạ trần.

Vẻ đẹp như trích tiên của Vụ Ảnh Khuynh Thành là lạnh băng, mà nam tử thân mặc áo bào trắng ở giữa không trung này, mà vẻ trích tiên của hắn là hờ hững, đúng vậy, là hờ hững siêu phàm thoát tục, cả người hắn như bị che ở trong một tầng sương mù, rõ ràng gần trong gang tấc mà lại như ở phía xa chân trời.

Thân hình mờ ảo đó làm cho người ta nhịn không được quỳ xuống đất cúng bái, chỉ thấy hắn vươn tay ngọc hoàn mỹ nhẹ nhàng nắm lấy giữa không trung, giống như có đồ vật gì đó bị hắn nắm ở trong tay, lúc mọi người phục hồi tinh thần lại thì không trung đã không còn thân ảnh mờ ảo như tiên kia nữa, hết thảy giống như một giấc mộng.

Nhưng Vụ Ảnh Khuynh Thành thấy rõ, đây tuyệt không phải một giấc mộng! Hơn nữa hắn xác định người vừa mới xuất hiện kia là vì Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan mà đến!

Nghĩ đến đây trái tim Vụ Ảnh Khuynh Thành không nhịn được nhảy lên một trận kịch liệt, Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan sẽ không có việc gì… Có phải không?

Sau khi Vụ Ảnh Khuynh Thành truyền đến tin tức, U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương liền lập tức biến mất ở Âu Dương gia, mà Vụ Ảnh Động thấy hai môn thần biến mất, nhất thời dẫn dắt người của Vụ Ảnh gia nhanh chóng chạy tới Tây Phong ở Vụ Ảnh sơn trang, chỉ hy vọng tất cả vẫn còn kịp.

Về phần Mộc Lăng Phong, U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương cũng không lo lắng, trải qua nhiều chuyện như vậy, nếu người của Âu Dương gia còn dám động đến hắn, vậy thì chỉ có thể nói rõ người của Âu Dương gia không có đầu óc. Nhưng có thể vững vàng làm một trong tam đại gia tộc của lánh đời gia tộc, bọn họ không cảm thấy Âu Dương Vô Địch là một người không có đầu óc, đương nhiên, trừ lúc thỉnh thoảng thích tự làm mình vui ra.

Song khi ông ta mang theo mọi người trở lại Vụ Ảnh sơn trang, nhìn thấy hình ảnh máu tươi tứ tung trên mặt đất cùng ánh mắt phẫn nộ của các tinh anh trong gia tộc thì Vụ Ảnh Động hiểu được, hết thảy đều đã chậm… như hạt bụi rơi xuống đất!

Vụ Ảnh Khuynh Thành trở thành đương nhiệm gia chủ của Vụ Ảnh gia, mà Vụ Ảnh Động cùng với tay sai của hắn tất cả đều bị diệt sát tại chỗ, loại người lòng muông dạ thú như bọn hắn không xứng sống trên đời.

Tây Phong Vụ Ảnh gia từ nay về sau đổi chủ, mà tên của Vụ Ảnh Vô Danh cũng được khắc vào trong tổ phả.

Lần này hành động hết sức thuận lợi, duy nhất khiến người ta cảm thấy bi thương cùng đáng tiếc cũng chỉ có đôi thân ảnh duy mỹ đó, bọn hắn giải thích về tình yêu, bọn hắn dùng tánh mạng của mình nói cho mọi người, tình yêu không giới hạn giới tính! Chỉ cần yêu nhau, yêu đủ để cảm thiên động địa, phá vỡ hết thảy gian nan hiểm trở.

“Phụ thân, mẫu thân, Túy thúc thúc cùng Lan thúc thúc thật sự sẽ vĩnh viễn hạnh phúc ở cùng một chỗ sao?”, Mặc Hàn cùng Mặc Thần ghé vào đầu vai Liệt Hỏa Kình Thương và U Tà, trăm miệng một lời hỏi, trong thanh âm bập bẹ có hi vọng có bi thương cũng có chúc phúc.

U Tà và Liệt Hỏa Kình Thương không mở miệng, chỉ lẳng lặng nhìn về phương xa, tựa hồ nơi đó có hai nam tử yêu nghiệt yêu nhau chân thành sống hạnh phúc cùng một chỗ.

Năm năm sau.

Trên đoạn nhai không biết tên, một đôi nam nữ lẳng lặng đứng vững, gió thổi qua, cuộn lên mái tóc hai người khiến chúng bay tán loạn, tóc đen cùng tơ bạc dây dưa quấn quanh tạo ra một bức họa duy mỹ tinh diệu tuyệt luân.

“Thương, chàng nói năm đó lần đầu tiên chàng nhìn thấy ta thì trong lòng suy nghĩ cái gì?”, U Tà tư thế nữ nhi, nghịch ngợm chớp chớp đôi mắt màu hổ phách trong suốt, thanh âm thanh thúy như chuông bạc mang theo một tia chờ mong.

“Ha ha, Tà Nhi, năm đó chúng ta cùng nhau cứu một đứa bé ở bách hoa hội đèn lồng của Nguyệt Thần quốc, nàng quần áo ngân y, tố sa che mặt, khí chất xuất trần, trong trẻo lạnh lùng thanh nhã làm cho người ta không dám khinh nhờn, nhưng lúc đó trong lòng ta suy nghĩ, nếu như cô nương này chưa từng dùng ánh mắt lãnh đạm thâm sâu nhìn ta thì tốt rồi, cũng không biết đôi con ngươi sáng như ngọc của nàng xuất hiện xinh đẹp cùng ngượng ngùng thì sẽ có loại tình cảnh gì”, Trong thanh âm từ tính trầm thấp của Liệt Hỏa Kình Thương như dẫn theo ma lực, trong đôi mắt màu xanh biếc mang theo một tia hoài niệm.

“Thì ra khi đó chàng đã không chân thật rồi!”, Trong giọng nói của U Tà mang theo một tia sáng tỏ cùng vui vẻ nhàn nhạt.

“Sao có thể, ta đối với nàng cho tới bây giờ đều là dùng tấm lòng chân thật”, Liệt Hỏa Kình Thương vươn tay gắt gao ôm U Tà vào lòng, dung nhan lạnh băng tuấn mỹ mang theo thần sắc ôn nhu, giống như muốn người ta chìm vào trong con ngươi màu xanh biếc thâm tình như biển kia.

U Tà khẽ tựa vào trong lòng Liệt Hỏa Kình Thương, trong đôi mắt đẹp tràn ngập hạnh phúc cùng cảm kích.

“Thương, ta bỗng nhiên cảm ơn trời cao đã đưa ta đến thế giới này, cảm tạ nó để cho ta gặp được chàng. Liệt Hỏa Kình Thương, Ma U Tà ta yêu chàng, rất yêu rất yêu.”

Liệt Hỏa Kình Thương nghe vậy rũ mắt đem môi ấn lên nốt chu sa như hoa tường vi trên trán U Tà, ngữ khí thâm trầm mà yên tĩnh, như tiếng nước chảy róc rách trong núi, mang theo thâm tình che khuất bầu trời: “Ma U Tà, Liệt Hỏa Kình Thương ta cũng yêu nàng, yêu sâu đậm.”

Dứt lời, hai người cũng không mở miệng nữa.

Một tay Liệt Hỏa Kình Thương ôm chặt U Tà, một tay ôn nhu vuốt ve phần bụng hơi gồ lên của nàng, môi mỏng khẽ cong, cả đời này có thể có được nàng, là may mắn của hắn.

Từ nay về sau hắn chỉ nguyện cùng nàng vẽ lông mày mỗi ngày, cả đời một thế một đôi người.

________________________________________

(1)Mộc tú vu lâm phong tất tồi chi (木秀于林风必催之): câu này trong Luận vận mệnh của Lý Khang thời Tam Quốc. Từ “tú” ở đây ý nói xuất chúng, nổi bật, từ “tồi” là bẻ gãy, tiêu diệt hết. Ý nói cây cao to trong rừng sẽ là cây đón gió trước tiên, dùng để chỉ người hiền tài, xuất chúng thường hay bị đố kỵ.

— HOÀN —


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui