Tà Y Ma Phi Của Nhiếp Chính Vương

Editor: Bạch

Beta: ღ Vy Nhi ღ

Chỉ thấy từ chỗ tối một con chim lớn đi ra, to gần gấp đôi người bình thường, cả người một màu xanh ngọc bích, đôi mắt to linh động, lông vũ trên lưng chỉ duy nhất một màu, khi cả người nó đều lộ ra hết, ba nhánh lông đuôi dài xuất hiện.

Đồng tử U Tà co rụt lại, con chim này đuôi giống chim phượng, chẳng lẽ là chim loan trong truyền thuyết?

Lúc này Liệt Hỏa Kình Thương cũng hơi sửng sốt, lập tức mở miệng nói, "Đây là Thanh Loan?", trong một quyển sách cổ có ghi chép về Thanh Loan, tuy rằng Lăng Thiên Đại Lục cùng Di Thất Đại Lục đều chưa từng xuất hiện loài Phượng, nhưng Loan thì có.

Nhưng bởi vì Thanh Loan cực kỳ khó sinh sản cho nên trên cả hai đại lục, số lượng chim loan cũng cực kỳ hiếm.

Vụ Ảnh Khuynh Thành nheo nheo mắt nhìn, sau đó cũng mở miệng nói, "Đúng vậy, chính là Thanh Loan", trong giọng nói lạnh băng có chút kinh ngạc khó phát hiện, vài năm trước khi hắn đi vân du nam bắc, từng thấy một con chim loan bị thương, tuy rằng đã hết sức cố gắng giúp nó chữa trị nhưng vết thương quá nặng, cho nên cuối cùng vẫn không cứu được.

Không nghĩ tới có thể ở trên hòn đảo đơn độc này gặp được loài chim Thanh Loan thần bí. Bản tính Thanh Loan rất thô bạo, cực kỳ không thích người khác chiếm địa bàn của nó, và thực hiển nhiên, đoàn người U Tà đang chiếm địa bàn của nó.

Thanh Loan chầm chậm tiến tới, khi cách đám người một khoảng không xa, đột nhiên ngẩng đầu về phía chân trời kêu to một tiếng.

U Tà nheo nheo mắt, đột nhiên nhìn thấy trên đùi con Thanh Loan này có vệt đỏ tươi, "Con Thanh Loan này bị thương."

Nghe vậy mọi người lúc này mới chú ý tới trên đùi Thanh Loan có vết thương, máu từ miệng vết thương vẫn còn đang chảy, ngoài màu đỏ tươi của máu còn thấy điểm chút tím đen, có lẽ là trúng độc.

U Tà nhẹ nhàng đứng dậy, đi về phía con chim. "Đừng tới đó, Thanh Loan vốn rất thô bạo, giờ này lại bị thương, sẽ vì tự vệ mà tấn công ngươi đó", Long Tứ Thiên nhìn U Tà có chút lo lắng nhắc nhở.

"Không sao", U Tà bình tĩnh đáp lại, bước chân không chút ngần ngại đi về phía con chim.

Thanh Loan thấy U Tà đi về phía mình, trong đôi mắt tràn đầy cảnh giác, không ngừng kêu to vài tiếng.

U Tà đi đến trước mặt nó mới cúi người nhìn vết thương trên đùi nó, sau đó nâng mắt nhìn thẳng chim loan, giọng nói hờ hững lạnh lùng, "Bị rắn tử diệp cắn."

Có lẽ là cảm nhận từ đôi mắt màu hổ phách kia không có mùi vị nguy hiểm với bản thân, Thanh Loan cũng từ từ bình tĩnh lại, thân mình nằm sát xuống đất, máu trên đùi vẫn chầm chậm chảy, không hề có chút dấu hiệu sẽ ngừng lại.

U Tà lấy khăn gấm từ trong tay áo cùng một bình sứ màu xanh, dùng khăn nhẹ nhàng lau qua vết máu bên miệng vết thương trên đùi Thanh Loan, sau đó rắc thuốc từ bình sứ lên miệng vết thương của nó, chỉ cần dùng mắt thường cũng thấy được những điểm màu tím đang từ từ biến mất, máu cũng ngừng chảy, Thanh Loan cảm nhận được miệng vết thương có chút mát lạnh, chớp chớp đôi mắt tròn.

Sau đó, nó cọ cọ đầu vào mặt U Tà, trong mắt đã không còn cảnh giác mà ngược lại có chút yêu thương.

Khóe miệng U Tà cong cong, từ kiếp trước nàng vẫn luôn rất thích động vật. Ở trong mắt nàng, động vật so với con người còn đáng yêu hơn nhiều, không có cạm bẫy lừa gạt, chỉ cần ngươi đối xử tốt với nó, nó cũng sẽ tốt với ngươi như vậy.

Hỏa Hỏa đứng ở trên vai Liệt Hỏa Kình Thương nhìn thấy bộ dáng Thanh Loan cùng U Tà vô cùng hài hòa, lập tức không vui, nhanh chóng nhảy lên vai U Tà trừng mắt nhìn Thanh Loan.

Không có tiếng chút cha chút chít, trong mắt toàn bất mãn, cực kỳ ghen tỵ. Mà Thanh Loan cũng không chút sợ hãi, thậm chí đôi mắt có chút đắc ý nhìn Hỏa Hỏa.

"Thanh Loan nhận nàng làm chủ?", Thương Hải Minh Nguyệt trợn tròn mắt, không dám tin hỏi.

"Có lẽ là vậy, hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt, loài vật cao ngạo như Thanh Loan cũng có lúc ngoan ngoãn như vậy? Thực kỳ diệu!" Mộc Lăng Phong khó nén cảm thán.

"Đúng là biểu tẩu của ta, Thanh Loan thần bí hiếm có như vậy, không ngờ lại dễ dàng bị biểu tẩu thu phục!" Hỏa Liễn Túy tán thưởng nói.

"Đương nhiên, U Tà tẩu tử chính là Tà Y tiếng tăm lừng lẫy, kinh tài tuyệt diễm, có gì không thể?" Mộc Thương Lan sùng bái nói, linh hồn của người Trung Quốc bọn họ quả nhiên lợi hại, không uổng công hắn sùng bái nàng lâu như vậy, không ngờ tới thế giới này cũng có thể gặp được, quá kỳ diệu. Không thể không nói duyên phận thật quá thần kỳ.

Mà Liệt Hỏa Kình Thương lại chưa hề mở miệng, con ngươi xanh biếc chợt lóe một tia ôn nhu nhìn U Tà, đây là nữ tử hắn yêu nhất, bề ngoài hờ hững như vậy, tính tính lạnh lùng như vậy, nhưng tận sâu trong tâm hồn, không ai thiện lương hơn nàng.

Đúng lúc này, từng đợt tiếng chim hót xé lòng vang lên, ngàn vạn tiếng kêu khiến người nghe không rét mà run.

Thanh Loan run rẩy đứng dậy, hướng về phía chân trời kêu to một tiếng.

Không bao lâu, từng đàn, từng đàn chim bay tới che kín cả bầu trời, khung cảnh thật là hùng vĩ.

"Tà Nhi, e rằng có người quấy nhiễu đàn điểu, mới khiến chúng nó đồng loạt bay ra như vậy!" Liệt Hỏa Kình Thương bước vài bước tới bên người U Tà, sau đó ôm nàng vào ngực, giọng điệu có chút nghiêm trọng.

Mà U Tà cũng nhẹ nhàng nhíu mày, đúng vậy, xem tình hình này đương nhiên là có người quấy nhiễu đàn điểu.

Mà Vụ Ảnh Khuynh Thành cũng ngửi thấy trong không khí có một mùi thơm thoang thoảng, sau đó là nhíu mày, lạnh lùng mở miệng, "Là hàm hương, chắc là có người muốn trừ khí độc nên mới dùng hàm hương, nhưng lại chưa từng nghĩ tới phía sau rừng cây là vách đá nơi vạn điểu trú ngụ, hàm hương lại là mùi hương mà loài điểu yêu thích nhất"

Nghe vậy, tất cả mọi người đều cẩn thận ngửi, quả nhiên trong không khí hỗn loạn có mùi hương thoảng qua, nhẹ nhàng thoang thoảng.

U Tà nhìn xung quanh, phát hiện một sơn động cách đó không xa, mở miệng nói, "Bên kia có sơn động, chúng ta tạm tránh vào đó, nhìn xem là ai tới rồi tính tiếp!"

Nghe vậy, tất cả mọi người đều nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy có một sơn động bí ẩn cách đó không xa, miệng sơn động cỏ dại mọc đầy, nếu không nhìn kỹ chắc chắn không thể phát hiện có sơn động ở chỗ này.

"Được!" Mọi người đều lên tiếng.

Mà U Tà cũng nhìn Thanh Loan, Thanh Loan nhìn thấy ánh mắt U Tà liền hiểu ý U Tà, dùng đầu húc nhẹ vào lưng nàng, nhẹ nhàng kêu vài tiếng, ý bảo nó cũng là chim, không cần lo lắng.

U Tà hiểu được ý nó liền kéo Liệt Hỏa Kình Thương đi về phía sơn động kia.

Mà Vụ Ảnh Khuynh Thành cùng đoàn người Long Tứ Thiên cũng theo sát phía sau.

"Chết tiệt, bên cạnh đám cây cối này sao lại là tổ chim chứ?", U Tà tránh ở cửa sơn động, nghe thấy âm thanh quen thuộc hơi hơi nhíu mày, Liệt Hỏa Kình Thương thấy vậy mở miệng hỏi, "Tà Nhi, nàng biết người đó?"

U Tà nghe vậy nâng mắt nhìn Liệt Hỏa Kình Thương, lập tức nói, "Cẩm Khê tộc!"

Nghe được ba chữ "Cẩm Khê Tộc", trong mắt Liệt Hỏa Kình Thương lập lòe tia tàn nhẫn, Tà Nhi trúng độc Cửu tử nhất sinh, hơn nữa còn bị thương, tất cả đều là công lao của Cẩm Khê tộc.

Vốn dĩ hắn muốn chờ cuộc chiến của tứ quốc chấm dứt sẽ tính sổ với Cẩm Khê tộc, một tộc nho nhỏ cũng dám làm nữ tử hắn yêu thương nhất bị thương, đúng là chết vạn lần cũng chưa hết tội.

Mà Thương Hải Minh Nguyệt nghe vậy sửng sốt, "Cẩm Khê tộc? Là bộ tộc có thể dùng yêu thuật trong truyền thuyết sao?"

"Nếu không ngươi nghĩ trên thế giới này có bao nhiêu Cẩm Khê tộc?", Long Tứ Thiên thản nhiên liếc mắt nhìn Thương Hải Minh Nguyệt một cái.

"Không phải người Cẩm Khê tộc vẫn luôn ẩn cư sao? Chẳng lẽ chỉ vì di tích thượng cổ xuất hiện mà lại xuất ngoại sao?" Mộc Lăng Phong nhíu mày, giọng nói có chút nặng nề.

Hiện tại, Lăng Thiên Đại Lục vô cùng hỗn loạn, nếu Cẩm Khê tộc vốn luôn ẩn cư cũng tiến vào, như vậy thực sự là khó có thể chống đỡ, chỉ hy vọng Tuyết Phong của hắn đừng bị liên lụy là tốt rồi.

Mộc Hoàn Hi cũng nhíu mi nhìn ca ca mình, trong lòng âm thầm quyết định, chờ trở về Tuyết Phong, nàng cũng không về Nguyệt Thần nữa, sau này, nàng vẫn là công chúa Tuyết Phong như cũ.

"Phụ thân, kêu Phó Khôn dùng lửa thiêu chết đám chim kia đi!" Lại là thanh âm quen thuộc truyền tới, con ngươi U Tà lóe lóe.

Mà trong đầu Liệt Hỏa Kình Thương lúc này xuất hiện câu nói kia của U Tà, ở Cẩm Khê có một nữ tử nhất định muốn gả cho U Tà, khiến U Tà chỉ có thể làm phu quân của nàng! Nghĩ đến đây, con ngươi xanh biếc đầy nguy hiểm nhìn ra bên ngoài.

Chỉ thấy bên ngoài xuất hiện gần mười người, mà người mới nói chuyện là cô gái mặc quần áo màu hồng rực có chút xộc xệch, bên cạnh nàng là một nam nhân trung niên, ở trên cổ nam nhân nọ có một vệt màu hồng nhạt, vừa nhìn đã biết là do vũ khí sắc bén gây ra.

"Nhã Nhi, đừng náo loạn, chúng ta đã đem hàm hương ném vào rừng cây, đám chim này sẽ không tấn công nữa, nếu thực sự phải động thủ nhất định là một cuộc chiến lớn!" Đại Hùng bây giờ cũng không nghe theo ý Lục Nhã mà giọng điệu có chút nghiêm trọng.

Thì ra vốn dĩ người Cẩm Khê đến đây có năm mươi người, bây giờ chỉ còn lại mười mấy người, tổn thất quá nặng.

"Dạ, nhưng mà phụ thân, may mà có Vạn Lam ngu xuẩn kia chịu chết thay ta, nếu không, Nhã Nhi có lẽ đã chết ở trong đám cây kia rồi!" Giọng điệu Lục Nhã mang đầy khinh thường cùng thoáng có chút may mắn nói.

Nhưng mấy người U Tà nhìn đám người thưa thớt này cũng biết, chỉ sợ Cẩm Khê tộc có không ít người chết vì khí độc!

"Có thể vì hòn ngọc quý duy nhất trên tay Đại Hùng ta mà chết, cũng là phúc đức của hắn. Bản tộc trưởng sau khi trở về nhất định sẽ đối đãi Vạn gia tử tế!" Đại Hùng xoa xoa đầu Lục Nhã, yêu thương nói.

Mà Phó Khôn ở phía sau hắn không tự giác xiết chặt nắm đấm, hai tròng mắt hiện lên một tia bi thương, Vạn Lam chính là con trai trưởng của Vạn gia, mấy đời thế giao với Phó gia, bình thường đều tao nhã hiểu lễ nghĩa, bộ dạng cũng tuấn tú, cùng với Phó Bạch là bạn từ nhỏ, đáng tiếc lại yêu phải Lục Nhã, nữ tử độc hơn cả rắn rết này.

Giờ phút này Phó Khôn càng cảm thấy may mắn con trai mình bị nữ tử phong hoa tuyệt đại cứu đi, không cần cưới nữ nhân này, Đại Huyên là đứa bé tốt, người làm phụ thân như hắn cũng chỉ hi vọng hai người về sau có thể hạnh phúc, không bị mắc vào âm mưu trong Cẩm Khê tộc...nghĩ đến đây Phó Khôn khó nén thở dài.

Mà ánh mắt Lục Nhã thoáng nhìn thấy Thanh Loan đang bị thương nằm trên mặt đất, đang thê lương kêu to, mà Thanh Loan cũng để ý tới đám người này, trong mắt tràn đầy cảnh giác.

"Phụ thân, Nhã Nhi muốn con chim xanh kia, đúng lúc có thể mang về Cẩm Khê tộc nuôi dưỡng, sau này còn có thể làm thú cưỡi cho Nhã Nhi!" con ngươi Lục Nhã hiện lên tia hưng phấn, trong giọng nói tràn đầy chờ mong.

Nữ nhân tộc Cẩm Khê mỗi người đều thích so tài, hoặc là so tài thêu thùa may vá, hoặc là so thân hình, cho dù thành thân cũng sẽ dùng phu quân của mình để so với người khác. Mà nàng là con gái duy nhất của tộc trưởng cũng không ngoại lệ, cũng không thể thua kém người khác, nhưng nàng không có thân hình, cũng không biết làm gì. Tuy rằng người khác đối mặt nàng không dám nói gì nhưng sau lưng cũng không biết là cười nhạo nàng như thế nào.

Nếu bây giờ có thể đem con Thanh Loan đang bị thương này về, đương nhiên có thể lên mặt một phen! Thanh Loan nha, cả Lăng Thiên Đại Lục không có Phượng Hoàng nên Thanh Loan đương nhiên là loài chim gần nhất có thể sánh bằng Phượng Hoàng.

Lục Nhã đã không tự chủ được ảo tưởng của bản thân, chỉ nghĩ đến mình ngồi trên con chim này, hưởng thụ ánh mắt sùng bái hâm mộ của mọi người...

Đại Hùng cũng nhìn về phía chim Thanh Loan, lập tức trong mắt lóe sáng, ra lệnh cho mấy người phía sau, "Bốn người các ngươi đi khiêng con Thanh Loan kia lên!", bốn người phía sau Đại Hùng đều nhíu mày, thái độ có chút không muốn, vừa mới từ trong rừng khí độc đi ra, sức lực sớm đã cạn kiệt, lấy đâu ra sức đi khiêng con chim lớn kia?

Huống hồ không biết còn cách di tích thượng cổ bao xa, cũng không biết có bao nhiêu nguy hiểm đang chờ đợi bọn họ, nếu đi khiêng con chim này, bọn họ nhất định sẽ không còn chút sức lực nào, bị tộc trưởng lãnh huyết này bỏ rơi, cuối cùng cũng sẽ bị dã thú hoặc đàn chim mổ xẻ mà chết!

Các huynh đệ thà rằng hy sinh mạng sống cũng muốn đưa bọn họ ra ngoài, chẳng lẽ sau khi đi ra liền chịu chết? Như vậy...làm sao có thể ăn nói cùng huynh đệ đã chết?

Phó Khôn lúc này nhắc nhở, "Thanh Loan này tuy rằng bị thương nhưng vết thương đã không còn nghiêm trọng, có lẽ là đã được người chưa trị qua, nhìn xung quanh nơi này, có lẽ con chim này đã nhận người khác làm chủ! Hiện tại có lẽ chủ nhân của nó cũng chưa đi xa, cũng có thể đang ẩn nấp ở đâu đó ở một nơi chúng ta không thể nhìn thấy quanh đây. Bây giờ chúng ta đã mất rất nhiều người, không thể chịu nổi sự công kích của các thế lực khác, huống hồ người có thể tới nơi này mà dọc đường không có một thi thể, có thể thấy được thực lực của người đó ra sao!"

Giọng điệu Phó Khôn có chút nghiêm trọng, bây giờ Cẩm Khê tộc thê thảm như vậy, thật sự không thể chịu sự tấn công mãnh liệt khác.

"Phó Khôn, ngươi thật to gan! Bổn tiểu thư nói muốn có con Thanh Loan kia là phải có, ngươi chẳng qua chỉ là một thủ hạ của phụ thân ta mà thôi, thế mà cũng dám bày đặt lên tiếng? Hừ, nói cho cùng, ngươi muốn cãi lại mệnh lệnh của cha ta mà thôi!" Lục Nhã ngang ngược mà kiêu ngạo mở miệng, giọng điệu độc ác, không chút kiêng nể.

Mà Đại Hùng nghe vậy, nheo nheo mắt, hơi thở trở nên trầm trọng, cho dù là Hoàng đế hay là gia chủ, chỉ cần đứng đầu một mảnh trời, liền muốn nắm toàn bộ quyền lực trong tay, đặc biệt không thể chịu đựng là có người không nghe theo mệnh lệnh của mình, đây là một loại vượt quyền cùng khiêu khích, không thể tha thứ, bây giờ Lục Nhã đụng trúng điểm nguy hiểm nhất....

"Phó Khôn chỉ nói lời thật, ta tuyệt không đồng ý người Cẩm Khê tộc chúng ta chỉ vì ham muốn của vị đại tiểu thư được nuông chiều quá đáng này mà hy sinh tính mạng! Thanh Loan tính dữ dằn, dòng dõi cũng là cao quý, ngạo khí toát lên từ tận xương tủy, nếu đã nhận người khác làm chủ, vậy thì dù ngươi có mang nó về Cẩm Khê tộc cũng không thể chiếm được nó!"

Phó Khôn phất mạnh ống tay áo, thanh âm nghiêm nghị, không chút sợ hãi. Phó gia hắn mấy đời trợ giúp Đại gia làm tộc trưởng, có ai không lấy lễ để tiếp đãi bọn họ? Bây giờ hắn đường đường là Phó gia gia chủ lại có thể bị một nữ nhân tâm địa rắn rết, điêu ngoa lại tùy hứng nhục mạ.

Mà mấy người phía sau nghe vậy đều không lên tiếng bước về phía Phó Khôn. Việc này không thể tránh được ánh mắt của Đại Hùng, trong mắt hắn hiện lên tia phẫn nộ cùng tàn nhẫn, nhưng hắn cũng đưa tay vỗ bả vai Phó Khôn, cười nói, "Phó huynh bớt giận, ngươi cũng biết tính Lục Nhã, từ trước tới nay đều nhanh mồm nhanh miệng, nhưng nàng cũng không có một chút ý nghĩ bất kính với ngươi, tính tình trẻ con, Phó huynh sẽ không so đo với nàng chứ?"

Đại Hùng nói ba câu đã đem cái mũ Lục Nhã chụp lên đầu Phó Khôn ném xuống, điều này làm cho Lục Nhã có chút căm tức, lập tức trừng mắt nhìn Phó Khôn liếc mắt một cái, nhưng cũng không mở miệng nói gì, tính nàng điêu ngoa chứ nàng cũng không phải kẻ ngu.

Dựa vào tình huống này, nếu trở mặt cùng Phó Khôn, vậy nàng cùng phụ thân sẽ rơi vào cảnh tứ cố vô thân, đến lúc đó trên hòn đảo thần bí này sợ rằng chết không có chỗ chôn. Hừ, cứ để Phó Khôn đắc ý thêm đi, đợi khi về đến Cẩm Khê tộc, xem nàng đối phó với Phó gia thế nào. Nghĩ đến đây, con ngươi Lục Nhã lại càng trở nên hung ác.

Phó Khôn nghe được lời Đại Hùng lập tức tối sầm mặt, nghiêm túc nói, "Phó Khôn chỉ là một hạ nhân mà thôi, không dám cùng tộc trưởng xưng huynh gọi đệ, nhưng ta đã từng này tuổi, đương nhiên sẽ không so đo với một tiểu cô nương điêu ngoa bốc đồng". Một lời nói này cũng từ chối luôn ý lấy lòng của Đại Hùng, cũng sẽ không thân cận với họ.

Nghe vậy, con ngươi Đại Hùng càng lóe tia tức giận cùng nguy hiểm, nhưng cũng ngay lập tức liền khôi phục biểu tình cười ha ha nói, "Phó Khôn huynh nghĩ nhiều, Phó gia ở Cẩm Khê tộc cùng tộc trưởng phủ có mối quan hệ sâu xa, sao có thể nói là hạ nhân? Nhã Nhi, còn không mau nhận lỗi với Phó Khôn thúc thúc?"

Đại Hùng nghiêm khắc đối với Lục Nhã đang nhìn chằm chằm Thanh Loan nói

Mà Thanh Loan kia bởi vì bị thương ở chân, được U Tà bôi thuốc, giờ phút này không thể chạy lung tung nếu không miệng vết thương lại vỡ ra, nó lại là loài chim có linh tính, tự nhiên biết chủ nhân đang ở gần nơi này, đương nhiên sẽ không sợ có người mang nó đi.

"Phụ thân...Nhã Nhi không muốn cùng..." Lục Nhã giẫm mạnh chân, trong lòng vô cùng bất mãn cùng khinh thường. Nàng đường đường là con gái duy nhất của tộc trưởng Cẩm Khê tộc, dựa vào đâu phải cùng một nam nhân trung niên giải thích, huống chi đó chỉ là thủ hạ của cha nàng? Điều này thật sự là buồn cười, quả thực là bôi nhọ thân phận cao quý của nàng!

Nhưng mà lời nàng còn chưa nói xong đã bị Đại Hùng nghiêm khắc chặn

lại "Nhã Nhi, phụ thân bình thường dạy ngươi như thế nào? Vì sao lễ nghĩa đơn giản như vậy cũng không hiểu? Chẳng lẽ muốn phụ thân cho ngươi về quỳ ở từ đường mới được sao?"

Nghe vậy Lục Nhã cực kỳ không cam lòng nhéo lòng bàn tay, mở miệng nói với Phó Khôn, "Phó Khôn thúc thúc, là Nhã Nhi không đúng, xin lỗi người!", giọng điệu cực không biết trên dưới, âm điệu kia đủ để thể hiện sự phẫn nộ cùng bất mãn của nàng.

Nhưng mà Lục Nhã hiện tại cũng đã quên, nếu là lúc trước nàng gả cho Phó Bạch, vậy hiện giờ nàng nhất định là mỗi ngày đều phải bưng nước rót trà cho người mà nàng gọi là "thủ hạ" kia, không biết nếu nàng thật sự phải làm điều đó sẽ có loại tâm tình thế nào? Có lẽ là thực cảm kích U Tà đã mang Phó Bạch đi.

"Nha đầu ngươi, phụ thân thực sự là làm hư ngươi rồi", Đại Hùng bất đắc dĩ mà lại xấu hổ cười mắng Lục Nhã một tiếng.

Mà sắc mặt Phó Khôn vẫn như trước không thay đổi, "Trời cũng sắp sáng, chúng ta cũng nên nhanh chóng tiếp tục đi thôi, nhanh tới di tích thượng cổ cũng tốt, lỡ bị người phía sau đuổi kịp, vậy thực không tốt!"

Lục Nhã thấy Phó Khôn khinh thường sự hối lỗi của nàng lập tức phẫn nộ mở miệng, "Ta mặc kệ, ngươi mau kêu bọn họ khiêng con chim kia lên cho ta, ta muốn mang nó về Cẩm Khê tộc"

Nghe vậy, trong lòng Đại Hùng thầm mắng một tiếng, thật sự là ngu xuẩn! Quả nhiên Phó Khôn cùng người phía sau hắn sắc mặt đều âm trầm nhìn Lục Nhã.

"Nháo cái gì? Sao không hiểu chuyện như vậy? Nhanh đi đi, không được nói thêm một câu nào nữa, nếu còn không nghe, trở về ngoan ngoãn quỳ từ đường cho ta!", Đại Hùng lập tức mở miệng, nổi giận trách mắng Lục Nhã.

"Người...Được, không cho thì không cho, nếu ta không có được nó ta liền hủy diệt nó, hừ, một con chim Thanh Loan đã chết, cho dù đã nhận chủ, có được nó cũng vô dụng!", nói xong, Lục Nhã nâng mắt nhìn Thanh Loan đầy độc ác, nhanh chóng nâng tay ném một sợi dây xanh lục ra cuốn quanh cổ Thanh Loan rồi kéo chặt.

Hừ, thứ Lục Nhã nàng không có, người khác cũng đừng mơ tưởng có được!

Thấy vậy, con ngươi U Tà ngày càng sẫm lại, còn chưa chờ nàng mở miệng, Liệt Hỏa Kình Thương liền tung ra một chưởng lực bá đạo, chưởng lực xé gió, có thể thấy được khí thế ngoan lệ của nó.

Lục Nhã còn chưa kịp phản ứng, sợi dây đang cuốn chặt cổ Thanh Loan đã bị chặt đứt, hơn nữa chưởng lực kia còn chưa chịu dừng lại, tiếp tục đánh úp về phía Lục Nhã.

Lục Nhã cảm nhận được nội lực này, đồng tử rụt mạnh, có chút không hiểu, Đại Dùng cũng cảm nhận được, lập tức xuất ra nội lực của bản thân chống lại, nhưng chẳng qua chỉ là châu chấu đá xe mà thôi, nội lực của Liệt Hỏa Kình Thương ngay lập tức đánh bay Đại Hùng cùng Lục Nhã về phía xa.

Phó Khôn tuy rằng bất mãn với Đại Hùng và Lục Nhã nhưng dù sao đó cũng là tộc trưởng cùng con gái tộc trưởng Cẩm Khê tộc, cũng không thể mặc kệ.

Lập tức đối với chỗ nội lực đánh tới ôm quyền nói, "Không biết các hạ là ai? Có thể hiện thân gặp mặt?"

Nghe vậy, Liệt Hỏa Kình Thương nhìn về phía U Tà, con ngươi U Tà lóe sáng, gật gật đầu.

Liệt Hỏa Kình Thương lập tức đứng lên, ôm U Tà vào ngực, hướng bên ngoài đi đến, Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan mang bộ dáng xem kịch đi ra, nữ nhân vừa rồi quá ngu xuẩn, thú vị, thú vị.

Mà Hồn Thiên, Hàn Mai, Hồn Ảnh cùng Đạm Cúc vừa đi vừa dùng con mắt đầy nguy hiểm nhìn đám người Cẩm Khê, họ vẫn chưa quên độc cửu tử nhất sinh trên người Vương phi bọn họ là từ đâu mà tới đâu. Huống hồ, trận chiến ở Cẩm Khê tộc cho đến bây giờ vẫn còn là một hồi ức vô cùng mới mẻ, nếu không cho Cẩm Khê tộc nếm chút lợi hại, bọn họ thực sự nghĩ mình là thiên hạ vô địch.

Mà Vụ Ảnh Khuynh Thành cũng đứng dậy, bước đi thong thả theo sau đám người, hắn cho đến bây giờ cũng không có quan hệ gì với Cẩm Khê tộc.

Thương Hải Minh Nguyệt, Long Tứ Thiên, Mộc Hoàn Hi cùng Mộc Lăng Phong liếc nhau rồi cũng theo sau đi ra.

Phó Khôn nhìn thấy những người đi ra từ chỗ tối, dưới sắc trời ảm đạm, lại hiện rõ khuôn mặt tinh xảo khuynh thành vô song, con ngươi mở to, hô hấp như ngừng lại, là nàng?

Nữ tử làm cho Cẩm Khê tộc long trời lở đất kia?

Nữ tử phong hoa tuyệt đại, đã đưa Phó Bạch - con trai trưởng của hắn đi?

Nữ tử dùng nhân lực bảy người chém giết gần một nửa cao thủ Cẩm Khê tộc bọn hắn?

Mà mọi người phía sau Phó Khôn cũng chính mắt chứng kiến trận đại chiến kia, đối với U Tà vừa sùng bái lại vừa căm hận.

"Không thể ngờ, chủ nhân của Thanh Loan này lại là cô nương?" Phó Khôn thản nhiên mở miệng, trong giọng nói không có phẫn nộ, cũng không có tàn nhẫn, nếu để ý, sẽ thấy được một chút kích động trong đó.

"Đương nhiên là ta, nhưng ta thật ra không nghĩ tới người Cẩm Khê tộc lại có thể kiêu ngạo tới vậy?" thanh âm U Tà có chút hờ hững, lạnh nhạt đâm vào tim mọi người Cẩm Khê tộc. Hơn nữa, khí thế của nam nhân bá chủ thiên hạ bên người nàng cũng ép họ đến mức thở không nổi.

"Cô nương hiểu lầm, chúng ta cũng không...", Phó Khôn vừa muốn mở miệng giải thích thì bị chặn lại.

"Món nợ ở Cẩm Khê tộc làm phu nhân ta bị thương còn chưa tính, giờ lại muốn đụng đến Thanh Loan của phu nhân ta, quả thực là đáng chết!", thanh âm ngoan lệ như sứ giả địa ngục chặn đứng lời nói của Phó Khôn.

Phó Khôn cùng đám người phía sau khó tránh đổ mồ hôi lạnh, thân mình lại không tự chủ lùi về phía sau, khí thế nam tử này quá mạnh mẽ.

Huống hồ nữ tử như vậy, người Cẩm Khê bọn họ sao có thể làm nàng bị thương? Hình như là nàng chém giết một nửa cao thủ Cẩm Khê tộc mới đúng chứ?

Tuy rằng trong lòng mọi người đều nghĩ như vậy, nhưng cũng không dám mở miệng, bởi vì cặp mắt rét lạnh của Liệt Hỏa Kình Thương đang nhìn chằm chằm bọn họ. Bọn họ quả thật không có lá gan kia, bởi vì họ cảm nhận được, nếu là bọn họ dám nói ra những lời đó, sợ là chưa tới được di tích thượng cổ đã xương cốt không còn.

"Điều này...các hạ, tôn phu nhân bị thương ở Cẩm Khê là chúng ta không đúng, nếu cần bồi thường, chúng ta nhất định đáp ứng!" Phó Khôn liếc mắt nhìn hai người bị Liệt Hỏa Kinh Thương đánh đến hôn mê, lập tức xoay người ôm quyền nói.

"Bồi thường? Tốt lắm, vậy liền trở về chuẩn bị đi, bản tôn ít ngày nữa sẽ tới san bằng Cẩm Khê tộc!" Liệt Hỏa Kình Thương ôm chặt U Tà trong ngực, giọng điệu so với vừa rồi lại lạnh băng cùng ngoan lệ hơn không ít, trong giọng nói không có một chút ý tứ đùa giỡn.

Nghe vậy, sắc mặt Phó Khôn trở nên trắng bệch, nếu là người khác nói câu này, hắn cũng chỉ cười nhạo vài tiếng, bởi vì san bằng Cẩm Khê đó quả thực là người si nói mộng, nhưng lời của nam tử toàn thân dù là giơ tay hay nhấc chân cũng đều mạnh mẽ, khí phách này thì hắn không thể không tin.

Nhìn biểu tình của hắn thì chắc chắn là cực kì yêu nữ tử trong ngực kia, vì nàng cho dù là hủy thiên diệt địa, cũng không tiếc. Nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, e rằng thật sự là ở Cẩm Khê tộc bị thương...

"Cái này....aiz....cô nương, không biết con ta bây giờ thế nào?" Phó Khôn nhìn Liệt Hỏa Kình Thương, khi nhìn đến cặp mắt khi cũng hơi thở dài một tiếng, trong giọng nói cẩn thận có chút khẩn trương.

U Tà nghe vậy hờ hững đáp, "Phó Bạch tốt lắm, không cần lo lắng. Phu quân ta cũng không phải người coi thường mạng người, Phó Bạch là người của ta, nếu...ta nói là nếu...Phó Bạch trở thành tộc trưởng Cẩm Khê tộc, vậy phu quân ta đương nhiên sẽ không ra tay với Cẩm Khê"

Nghe vậy, Phó Khôn kinh ngạc, sau đó liền trầm tư. Mà người ở phía sau hắn đều hai mặt nhìn nhau rồi cũng mở miệng, "Phó đại nhân, Đại gia thật sự khinh người quá đáng, có tộc trưởng như vậy, Cẩm Khê tộc chúng ta không sớm thì muộn cũng sẽ diệt vong!"

"Đúng vậy, Phó đại nhân, chúng ta tình nguyện đi theo ngài, để Phó Bạch trở thành người thừa kế chức tộc trưởng"

"Đúng, chúng ta trở về nhất định phải cùng gia tộc nói ra hành vi của Đại gia, đến lúc đó, cho dù có người phản đối cũng vô tác dụng!"

Phó Khôn nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về phía U Tà, lại nhìn Liệt Hỏa Kình Thương, sau đó mới gật đầu nói, "Tuy rằng Phó gia ta cũng không phải người lương thiện, từ bi gì, nhưng so với Đại gia thì quang minh lỗi lạc hơn nhiều. Nếu con trai ta trở thành tộc trưởng, phu quân cô nương có thể buông tha Cẩm Khê tộc, Phó gia ta đương nhiên sẽ đồng ý!"

Nghe vậy, khóe miệng U Tà hơi cong lên, "Tốt lắm, vậy sau khi từ di tích thượng cổ trở về, ta liền kêu Phó Bạch cùng Đại Huyên theo các ngươi trở về, hy vọng các ngươi đừng làm cho ta thất vọng"

"Cô nương yên tâm, nếu Phó Khôn ta đã nói, nhất định sẽ không nuốt lời!", sắc mặt Phó Khôn nghiêm túc, kiên định mà trầm ổn, trong giọng nói khó nén sự vui mừng.

"Ta đương nhiên là tin tưởng" thanh âm U Tà vẫn như trước không đổi, sau đó nâng mắt nhìn về phía Liệt Hỏa Kình Thương, cũng không ngại có người ngoài ở đây, hai tay ôm lấy cổ hắn, tựa đầu vào ngực hắn cọ cọ.

Hơi thở lãnh liệt trên người Liệt Hỏa Kình Thương mới chậm rãi tiêu tan, trong con ngươi xanh biếc nồng đậm vẻ ôn nhu, sủng nịch.

"Đúng rồi, U Tà tẩu tử, cái kia, cái gì, cái gì tộc trưởng kia cũng nữ nhân ngu xuẩn kia làm sao bây giờ?" Mộc Thương Lan sờ sờ cằm, hứng thú nhìn nhìn Đại Hùng cùng Lục Nhã đã hộc máu hôn mê ở phía xa xa.

Nghe vậy, U Tà chậm rãi từ trong lòng Kình Thương ngẩng đầu, quét về phía Đại Hùng cùng Lục Nhã, lại ngoái đầu nhìn Phó Khôn, "Các ngươi tự định đoạt đi, nhớ kỹ, đừng để mất mạng, trở về thì đến Phong Mâu tìm ta", U Tà lạnh nhạt mở miệng, giọng nói không chút phập phồng.

"Được!", Phó Khôn ôm quyền lên tiếng.

Sau đó, Kình Thương ôm cả người U Tà đến bên cạnh Thanh Loan, "nhìn bộ dáng Thanh Loan, chỉ sợ không thể cùng chúng ta tới di tích thượng cổ, hay là để nó lại đây nghỉ ngơi, chờ chúng ta trở về là có thể mang nó theo", giọng nói của Vụ Ảnh Khuynh Thành hợp thời vang lên.

U Tà nghe vậy, nhìn nhìn Thanh Loan, sau đó đưa tay đặt ở trên đầu nó, "Ngoan ngoãn ở đây chờ, ta sẽ trở về tìm ngươi, Hỏa Hỏa, người liền ở lại đây bồi nó đi."

Nghe vậy, Thanh Loan nhẹ nhàng kêu nhỏ vài tiếng, cọ cọ cánh tay U Tà, mà Hỏa Hỏa ngồi xổm trên vai Kình Thương cũng có chút không tình nguyện, lắc lắc đuôi, nhưng khi nhìn đến tình cảm thảm thương của Thanh Loan, lại nhảy tới trên đầu nó, quay vòng vòng ý bảo nó đồng ý.

U Tà đưa tay sờ đầu Hỏa Hỏa, "Tốt lắm, chờ ta trở về kêu Đạm Cúc làm thịt cho ngươi ăn", nghe vậy Hỏa Hỏa chớp chớp đôi mắt to đang lóe sáng, ngay cả miệng cũng có chút nước khó hiểu.

Nói xong, mấy người liền bước về phía đầm lầy.

Mà ở một địa phương khác, không ít người tới bên cạnh bờ biển được thỏa mắt nhìn người đang chiến đấu hăng hái kia.

Độc tình của Hoa Nghê Thường, Tức Mặc Vãn Nguyệt cùng Tức Mặc Vãn Tình cuối cùng cũng giải hết.

"A! Không được nhìn, không được nhìn!", Hoa Nghê Thường vừa khôi phục tinh thần liền nhìn thấy chính mình không một mảnh vải che thân đang nằm ở bờ biển, mà bên cạnh còn có không ít người đang hưng phấn chỉ trỏ.

Mà ám vệ từ khi xong việc liền rời khỏi, cho dù độc phát cũng đành phải vậy, bọn họ đã làm ra loại chuyện này, cho dù không đi, cũng sẽ chết, trước khi chết có thể hưởng thụ như vậy,...cũng đáng.

"Đây không phải công chúa Hoa Tàn quốc gì đó sao? Sao lại có lá gan lớn như vậy nha?"

"Đúng vậy a, nhìn dấu vết trên người nàng kia, e rằng người trước mặt bàn dân thiên hạ làm loại chuyện này chính là nàng rồi. Không ngờ quốc phong của Hoa Tàn là như vậy, thực sự là được mở rộng tầm mắt!"

"Đúng vậy, không ngờ công chúa một nước cũng có thể thoải mái như vậy, sau này ta nhất định phải đến Hoa Tàn một chuyến mới được"

"Ta cũng muốn, ta cũng muốn, khẳng định sẽ được một phen đã mắt"

".........", mọi người ngươi một câu, ta một lời, khiến cho Hoa Nghê Thường mặt đỏ tai hồng, nhặt lên quần áo đã rách nát ở xung quanh để che thân.

"Không được lại đây, mau cút ra, cút đi!" Hoa Nghê Thường xấu hổ kêu gào một tiếng

Thanh âm này đánh thức Tức Mặc Vãn Nguyệt cùng Tức Mặc Vãn Tinh ở bên cạnh.

Khi hai người chậm rãi mở mắt liền nhìn đến những dấu vết danh tím trên người, Tức Mặc Vãn Nguyệt dù sao cũng đã là vợ người ta, tự nhiên hiểu đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt lập tức trắng bệch, từng giọt mồ hôi lạnh bắt đầu chảy xuống.

Mà Tức Mặc Vãn Tinh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cảm nhận được đau đớn truyền đến từ giữa hai chân, cho dù là đứa ngốc cũng biết là chuyện gì xảy ra. Sặc mặt lập tức đen như bùn đất, đương nhiên nhìn mọi người đang quây chặt xung quanh mình thì vội vàng nhặt lên quần áo bị xé rách bên cạnh, cùng lúc đó lấy tay che mặt, đau đớn khóc gào.

Nàng còn chưa lập gia đình, liền thất trinh, vốn dĩ Tứ Thiên ca ca đã không thích nàng, bây giờ nàng làm sao còn có khả năng tiến vào Ngự Long sơn trang? Nàng nên làm cái gì bây giờ?

Mà mọi người xung quanh cũng không buông tha cho Tức Mặc Vãn Nguyệt cùng Tức Mặc Vãn Tinh, khi hai người vừa tỉnh liền hèn mọn, khe khẽ nói nhỏ.

"Kia không phải Hoàng quý phi của Nguyệt Thần đế quốc sao?", người Nguyệt Thần đế quốc khi nhìn đến gương mặt tái nhợt như giấy của Tức Mặc Vãn Nguyệt liền hô to ra tiếng, trong giọng nói tràn đầy việc không thể tin.

"A, thật sự là Hoàng quý phi! Đúng là không thể tưởng tượng được, bề ngoài cao quý, không ngờ bên trong lại dâm đãng như vậy, thật sự là khiến hoàng thất Nguyệt Thần quá mất mặt!", một người Nguyệt Thần cũng dùng biểu tình hèn mọn mở miệng nói.

"Đúng vậy a, đã thành thân rồi còn như vậy, loại nữ nhân này nên thả lồng heo mới đúng, tuy nhiên việc này có lẽ cũng không dấu được Nguyệt Thần đế quân!"

"Chẳng lẽ ngươi không biết sao? Nguyệt Thần làm gì còn đế quân? Đã sớm bị Phong Mâu đế quân bắt về Phong Mâu hoàng cung rồi, e rằng đời này cũng không thể ra được!"

"Ngươi nói vậy ta cũng vừa nhớ tới, nghe nói Nguyệt Thần đế quân khiến Phong Mâu đế hậu bị thương nên Phong Mâu đế quân mới có thể phẫn nộ đem hắn giam lỏng bên trong hoàng cung Phong Mâu!"

"Vậy cũng khó trách, Phong Mâu đế quân chính là Ma chủ Ma Vực lừng lẫy giang hồ, thủ đoạn tàn nhẫn. Hơn nữa, lại cực kỳ yêu thương Ma phi, Nguyệt Thần đế quân sợ là khó có thể dễ dàng trở về như vậy!"

"Hiện tại Hoàng quý phi lại còn làm ra loại chuyện này, có lẽ ngày Nguyệt Thần đổi chủ cũng không xa rồi."

Đến tận bây giờ, hoàng thất vẫn luôn tự nhận cao quý hơn so với nhân sĩ giang hồ, cũng chưa từng nghĩ qua, hừ, xảy ra loại chuyện này, Nguyệt Thần còn mặt mũi nào mà tồn tại cùng tứ quốc?

"Kia không phải muội muội Hoàng quý phi sao? Nghe nói là thứ nữ của trấn quốc đại tướng quân thì phải, dù là thứ nữ, cũng là tiểu thư khuê các, nhìn bộ dáng kia, còn chưa thành thân liền,...sau này e rằng...!"

"Không thể nhìn ra a! Nghe nói nàng thầm thương trộm nhớ thiếu trang chủ Ngự Long sơn trang, người ta ta là đại gia tộc nổi tiếng giang hồ, sao có thể chấp nhận một nữ tử thất trinh?"

"Thì sao? Dù sao Thiếu trang chủ người ta cũng không thích nàng, huống chi trên giang hồ thiếu gì thiên kim tiểu thư thanh danh hiển hách thích thiếu trang chủ? Thêm nàng không nhiều mà thiếu nàng cũng chẳng ít đâu!"

"Thật sao? Nhưng đáng tiếc a, nhìn dáng người cùng khuôn mặt, nếu như chưa thất trinh, cho dù không thể gả vào Ngự Long sơn trang, cũng có thể gả cho người đại phú đại quý!"

"............"

Mọi người xung quanh nói mỗi câu mỗi chữ như những mũi dao hung hăng đâm vào tim Tức Mặc Vãn Nguyệt cùng Tức Mặc Vãn Tinh. Tức Mặc Vãn Nguyệt giờ phút này đã trở nên ngơ ngác, ngây ngốc, không biết làm gì.

Mà Tức Mặc Vãn Tinh lại càng cảm thấy thảm thiết, khóc to lên thành tiếng. Đúng vậy, bọn họ nói rất đúng, nàng còn cái gì để gả vào Ngự Long sơn trang? Căn bản là không có khả năng, nàng nên làm gì bây giờ? Một nữ tử thất trinh như nàng, chỉ có thể gả cho đại gia tộc làm vợ kế, làm tiểu thiếp, chẳng lẽ nàng đường đường là tiểu thư của trấn quốc đại tướng quân, lại phải làm tiểu thiếp?

Không thể, nàng không thể như vậy. Nàng yêu Long Tứ Thiên, sao nàng có thể gả cho người khác?

Nghĩ đến đây, Tức Mặc Vãn Tinh bình tĩnh lại, trước mặt mọi người chậm rãi cầm quần áo mặc trên người, sau đó là giúp Tức Mặc Vãn Nguyệt ở bên cạnh mặc vào.

Hoa Nghê Thường thấy thế cũng vội vàng mặc quần áo vào, sau đó, ba người dưới ánh mắt của mọi người, đứng dậy đi về phía rừng cây.

Thấy cả ba nữ nhân đều rời đi, mọi người cũng không còn gì thú vị để bàn tán, một lúc sau cũng hướng về phía rừng cây phía xa mà đi, sau một hồi sóng thần cùng động vật biển tấn công, an toàn từ Thiên Hải Vực đi đến Cô Đảo (hòn đảo đơn độc), người bên bờ biển đã ít nay lại càng ít.

Gần nhất chỉ còn người của các đại gia tộc hoặc Di Thất đại lục phái đến, ngoài ra mọi người đều đi lên Cô Đảo, dù là nguy hiểm trùng trùng những vẫn đi sâu vào trong Cô Đảo, có thể thấy di tích thượng cổ có sức hấp dẫn lớn như thế nào.

Người Phong gia ở Di Thất Đại Lục phái đến là Địch Lê cùng Yên Lê, hai người được đa số ám vệ hướng dẫn ẩn nấp ở một bụi rậm, nhìn thấy ba người Hoa Nghê Thường đi xa.

Mà Yên Lê lại mạnh mẹ nắm chặt nắm đấm, con ngươi đỏ bừng nói, "Ca, đại tiểu thư cũng bị người ta cười nhạo như vậy, ta không cam lòng, đại tiểu thư đối với ta tình như tỷ muội, hiện giờ ta sao có thể cứ thế nhìn nàng chịu khổ?"

"Đại tiểu thư có nói là ai hại nàng?", nghe vậy trong mắt Địch Lê cũng xẹt qua một tia thâm trầm.

"Tức Mặc U Tà!", Yên Lê nghiến răng nói với "Địch Lê, giọng điệu kia đúng là hận không thể rút gân, lột da U Tà.

Mà nghe được lời này, con ngươi Địch Lê hiện rõ vẻ kinh ngạc, là nàng? Khó trách gia chủ từng hỏi qua hắn Tức Mặc U Tà là ai? Thì ra đúng là nàng làm hại đại tiểu thư?

"Nếu thật sự là nàng làm, chúng ta nên bàn bạc kỹ hơn, Tức Mặc U Tà kia không phải người thường!", giọng điệu Địch Lệ vô cùng nghiêm trọng, đến sắc mặt cũng đổi vài lần.

"Ta mặc kệ nàng là ai, tóm lại làm tổn thương đại tiểu thư thì đều đáng chết!", Yên Lê nhéo nhéo tay, nói đầy tàn nhẫn.

"Yên Lê, ngươi không ở Lăng Thiên Đại Lục lâu như ta, cho nên không biết chỗ lợi hại của Tức Mặc U Tà kia, nàng vốn là tiểu thư phủ trấn quốc đại tướng quân của Nguyệt Thần đế quốc, lại bị người ngoài đồn đãi là phế vật, háo sắc, không nhan sắc, nhưng mà ngay khi nàng tiến vào Phong Mâu hoàng thất, đột nhiên thay đổi, không chỉ có trở thành thiên hạ đệ nhất tài nữ cùng mỹ nữ, còn trở thành người đứng đầu mấy cửa tiệm kinh doanh bậc nhất của Lăng Thiên Đại Lục!"

"Nàng thật sự lợi hại như vậy?", nghe vậy, Yên Lê nhíu chặt mày, nàng vốn nghĩ Tức Mặc U Tà chỉ là một nhân vật nhỏ bé của Lăng Thiên Đại Lục, sao có thể so sánh với người Di Thất Đại Lục như nàng được, nhưng là có thể khiến ca ca nàng lộ ra bộ dáng nghiêm túc như thế này, chắc chắn không phải người hời hợt.

"Đúng vậy, huống hồ chưa nói đến nàng, phu quân nàng là nam nhân thanh danh hiển hách nhất Lăng Thiên Đại Lục, thân mẫu cũng là dòng chính của tứ đại gia tộc Di Thất Đại Lục chúng ta!", Nói đến Liệt Hỏa Kình Thương, sắc mặt Địch Lê lại càng trầm trọng, nếu bọn họ thật sự báo thù cho Phong Lê Âm, vậy thì đó là mơ mộng viển vông rồi.

"Chính là người trong lòng đại tiểu thư?", Yên Lê lại nhíu mày nói.

"Đúng vậy, quả thật là nam tử đại tiểu thư ngưỡng mộ, chỉ tiếc nam tử tôn quý kia chỉ nhìn thấy một người là Tức Mặc U Tà mà thôi", Địch Lê thoáng có chút chua sót nói.

Nghe vậy Yên Lê mới khôi phục lại tinh thần, vỗ nhẹ bả vai Địch Lê, tâm ý của ca ca mình, nàng đương nhiên là biết, nhưng nội tình của tứ đại gia tộc Di Thất Đại Lục cũng không thể bỏ qua, trừ bỏ cái thế lực đứng đầu kia, thật không biết có ai có thể kiềm chế tứ đại gia tộc.

Cũng chính bởi vì vậy, Phong Lê Âm là con gái duy nhất của Phong gia, từ bé đến lớn đều được nâng niu che chở trong lòng bàn tay, làm sao có thể thích ca ca nhà mình.

"Ca, cái gì nên buông thì hãy buông đi, tuy rằng đại tiểu thư tốt lắm, nhưng thân phận dù sao..." Yên Lê bây giờ cũng có chút nặng nề nói, tuy rằng nàng cùng đại tiểu thư quan hệ vô cùng tốt, nhưng dù sao cũng không thể tốt hơn ca ca nhà mình.

"Yên tâm đi, Yên Lê, ca ca hiểu rõ", Địch Lê khôi phục tinh thần, mở miệng nói, nhưng trong mắt vẫn không thể dấu sự chua sót cùng đau đớn.

"Nhưng mà ca ca, mặc kệ thế nào, thù của đại tiểu thư không thể không báo, nếu Liệt Hỏa Kình Thương cùng Tức Mặc U Tà đều ở trên Cô Đảo này, vậy thì chúng ta xuống tay không phải càng dễ dàng hơn sao? Cơ hội không thể bỏ qua", trong giọng nói của Yên Lê mang theo một chút sát khí, nói đến cùng, nàng vẫn chưa từ bỏ suy nghĩ báo thù cho đại tiểu thư.

Nghe vậy, sắc mặt Địch Lê đổi rồi lại đổi nhưng cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ đầu Yên Lê.

Mà đoàn người U Tà cũng nhanh chóng tiến tới đầm lầy, trong không khí nồng đậm mùi vị bùn nước.

Ngay lúc này, U Tà bị Kình Thương kéo tới ôm chặt trong ngực, tựa đầu vào ngực hắn, nghe tiếng tim hắn đập.

"Liệt Hỏa Kình Thương, ta yêu chàng", U Tà nhắm lại mắt, nhẹ nhàng nói, âm thanh mềm mềm, nghe qua cực kỳ thoải mái, nhưng bộ dáng này của nàng cũng chỉ có thể lộ ra trước mặt Kình Thương.

Nghe vậy, con ngươi Kình Thương hiện rõ sự ôn nhu cùng lo lắng, yêu thương nhìn U Tà trước ngực, âm thanh trầm thấp dễ nghe, "Yêu bao nhiêu?"

U Tà nghe vậy thì cười khẽ, cọ cọ trong ngực Kình Thương như con mèo nhỏ, "Thực yêu, thực yêu...."

(*Vy Nhi: Thật khâm phục ca với tỷ quá đi...đối mặt với nguy hiểm vậy mà hai người vẫn có thể tranh thủ tán tỉnh, yêu đương được đó....Cơ mà vậy mới đáng iu chứ...:) )


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui