Tà Y

“Đại nhân, chúng ta cái gì cũng đều không cần làm, chỉ cần thủ khẩu như bình (giữ mồm giữ miệng), sau đó hủy thi không để lại dấu vết là được.” Sư gia cười nói: “Đại nhân, chỉ cần làm được chuyện chính là vinh hoa phú quý đó!”

Lưu Hành cắn răng, hắn cũng không có đường lui, lập tức sự từ gan sinh ra: “Được, phái người canh giữ phụ cận mười dặm quanh khách điếm, canh kỹ cửa thành, đừng để cho người có cơ hội thoát đi.”

Thái tử điện hạ, tuyệt đối không thể tời khỏi huyện Vị Thủy!

~~~

Đêm khuya, trong khách điếm hoàn toàn yên tĩnh.

Thôi Bán Hạ cảnh giác mở mắt, nàng vốn đang ngon giấc, lại đột nhiên bị bừng tỉnh.

Nhìn chằm chằm căn phòng u ám, thân thể nàng không tự chủ căng thẳng, thậm chí lông tơ dựng đứng.

Trực giác cho nàng biết bản thân đang gặp nguy hiểm, mà nàng từ trước đến giờ tin tưởng trực giác mình.

Thôi Bán Hạ nhanh chóng nhảy xuống giường, cầm lên y phục mặc vào. Vừa mới mặc quần áo, nàng đã nhìn thấy ánh lửa nổi lên bên ngoài, trong lòng rét run, nhanh chóng lao ra cửa.

“Thôi cô nương!” Thôi Bán Hạ mới lao ra cửa phòng đã bị Tiểu Quế Tử kéo, Tiểu Quế Tử mặt hốt hoảng kích động nhìn nàng, nhìn tới mặt của nàng lại ngây ngẩn cả người.

Ách, đây là Thôi cô nương sao? Rõ ràng chính là gương mặt quen thuộc, nhưng sao cảm giác lại trở nên rất đẹp mắt? Hơn nữa so nương nương trong cung còn đẹp hơn, thế này là thế nào!

Thôi Bán Hạ vừa ra khỏi phòng đã ngửi thấy tư vị gay mũi. Là dầu!

Ngẩng đầu nhìn lại, ngoài khách điếm lại nổi lên ánh lửa, khách điếm cháy rồi sao?

Không đúng, là có người phóng hỏa! Hơn nữa trong khách điếm đều là mùi dầu, căn bản dùng nước không cách nào dễ dàng dập tắt lửa.

“Con bà nó! Người nào dám phóng hỏa!” Mùi dầu nặng như vậy, rõ ràng là muốn thiêu bọn họ chết cháy.

Lời nói của nàng làm Tiểu Quế Tử bừng tỉnh, hắn vỗ đầu mình một cái. Hiện tại cũng không phải lúc ngẩn người nhìn Thôi cô nương, điện hạ đã dặn dò muốn hắn phải bảo vệ tốt cho Thôi cô nương đấy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui