Tà Y

Báo Động! Có H

Quỳ một gối, Trạm Ly Tiêu đưa tay nâng mặt nàng lên, không cho nàng trốn tránh, âm thanh ngang ngược mà kiên định: “Hạ Hạ, nhìn ta.”

Lòng Thôi Bán Hạ run lên, ánh mắt chậm rãi dời về phía hắn, bốn mắt nhìn nhau.

Trạm Ly Tiêu bình tĩnh chăm chăm nhìn nàng, đôi mắt thâm thúy như đầm sâu, ánh mắt nóng bỏng khóa chặt nàng khiến nội tâm Thôi Bán Hạ hốt hoảng bối rối.

“Hạ Hạ, ta muốn nàng trở thành vỏ bao của ta. Trên đời này, người khiến ta vĩnh viễn không cần phòng bị, người mà khi ở chung ta có thể luôn luôn cười sung sướng, ta muốn người đó là nàng.” Không biết bắt đầu từ khi nào, tim của hắn đã bị nàng cướp mất. Có lẽ là từ khi hắn dùng đôi chân ngắn cũn theo sau lưng nàng; hay có lẽ là lúc hắn bi bô tập nói, câu nói đầu tiên chính là gọi tên nàng; hay cũng có lẽ từ khi nàng luôn không cần lý do ở bên cạnh bảo hộ hắn, đối xử tốt với hắn... Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, ánh mắt hắn dõi theo nàng, nàng sẽ dắt tay hắn, cười với hắn thật sáng lạn, bàn tay mềm mại khẽ nắm, nhìn nàng cười chân thật, hắn bắt đầu muốn chiếm lấy.

Ý niệm này càng ngày càng ăn sâu, cho đến khi ánh mắt của hắn đã không thể rời khỏi nàng nữa, càng không cam tâm bản thân ở trong lòng nàng chỉ là đứa trẻ.

“Hạ Hạ, ta thích nàng.” Một lần nữa tỏ tình, sau đó rơi vào trên bờ môi.

Chỉ là lần này hôn không hề nhẹ như bông, mà là kịch liệt như muốn cắn nuốt Thôi Bán Hạ, đầu lưỡi dò vào cái miệng nhỏ nhắn, ngang ngược mà mút đầu lưỡi nàng, không cho nàng trốn, cũng không để cho nàng trốn.

Thôi Bán Hạ cũng biết chính mình trốn thoát, yếu ớt tiếp nhận, âm thanh mỏng như giấy dán tường bị xé rách, sau đó nàng không giãy giụa nữa.

Rõ ràng đã sớm động lòng, thời điểm khi phát hiện đứa trẻ trong trí nhớ đã trở thành nam nhân, thời điểm khi hắn nói thích nàng, thời điểm trong đồng tử của hắn chỉ phản chiếu hình bóng nàng... Nàng không cách nào kháng cự mà động tâm.

Nàng chỉ không muốn thừa nhận, chỉ là sợ hãi phải thừa nhận, bởi vì thân phận hắn là thái tử khiến cho nàng chậm chạp tiếp thu phần tình cảm này, chỉ sợ hắn thích giống như hoa quỳnh (sớm nở tối tàn), cho nên nàng chần chờ.

Nhưng... Mẹ kiếp nàng lùi bước vì gì cái đây? Mắc cỡ ngại ngùng như vậy không giống nàng chút nào! Nàng đã từng tung hoành giang hồ, là đại tỷ hắc đạo đó! Nam nhân một lòng quỳ dưới váy nàng dài từ Đài Loan đến tận Bắc Cực đó, bằng bản lãnh của nàng chẳng lẽ không bắt được một đứa trẻ? Hơn nữa tên này còn được nàng nuôi lớn! Nàng nuôi hắn lớn lên như vậy, sao lại không giữ lại cho mình? Tại sao phải để người khác hưởng tiện nghi!

Mẹ kiếp, dám nói thích nàng, dám bức nàng tới mức này, cũng đừng nghĩ nàng sẽ bỏ qua cho hắn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui