Tác dụng của yêu là sống lâu

Sáng ngày thứ hai, trong lúc mơ màng Đường Du cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Cậu có cảm giác hình như mình đang ôm một con búp bê mềm mại trong lòng.
 
Cậu từ từ mở mắt, vừa cúi đầu đã nhìn thấy ngay khuôn mặt vương ý cười của Thẩm Dịch Châu. Cả người hắn dán vào ngực cậu, nhìn qua có vẻ biếng nhác: "Chào buổi sáng."
 
Đường Du trầm mặc mấy giây, sau đó nói: "Chào buổi sáng."

 
Thẩm Dịch Châu: "Đêm qua ngủ ngon không?"
 
Đường Du: "Có, ngon lắm."
 
Vốn cậu muốn dù có ngủ thì vẫn phải giữ vững cảnh giác, nhưng cuối cùng lại ngủ say như chết.
 
Thẩm Dịch Châu hơi hơi mỉm cười: "Vậy là tốt rồi."
 
Sau khi nói xong lời này, hắn từ trong lòng Đường Du ngồi dậy, chuẩn bị mặc quần áo xuống giường. Thần thái và hành động của hắn đều rất bình thường và tự nhiên.
 
Đường Du suy nghĩ một chút, cảm thấy hình như mình đang chuyện bé xé ra to, nhưng cũng không đến mức quá hoảng hốt mà nói ra miệng. Cậu đấu tranh tư tưởng trong chốc lát rồi cũng ngồi dậy, hỏi: "Ừm... hôm qua có phải tôi ngủ không được thành thật cho lắm?"
 
Vì không có kinh nghiệm ngủ cùng người khác, đây cũng là lần đầu tiên Đường Du biết hoá ra mình thích ôm người ta vào trong ngực.
 

Hiện tại cậu và Thẩm Dịch Châu chỉ có thể miễn cưỡng gọi là đồng đội mà thôi, chuyện như vậy xảy ra có hơi lạ thật.

 
Thẩm Dịch Châu mặc áo khoác, xoay người nhìn cậu: "Hôm qua cậu bị lạnh."
 
Đường Du "hả" một tiếng, mê man nháy mắt.
 
Thẩm Dịch Châu lại tiếp tục: "Sau đó khi ngủ, cậu cứ dựa sát vào tôi, nói muốn ôm tôi, chỉ ôm một cái, tuyệt đối không làm gì khác."
 
Đường Du: "..."
 
Thẩm Dịch Châu: "Tôi giùng giằng không chịu, cậu liền cưỡng ép tôi phải chịu. Vì thế sáng sớm khi tỉnh lại, như cậu thấy đấy."
 
Đường Du: "..."
 
Thẩm Dịch Châu cúi người, vẻ mặt như thể vừa trải qua một sự việc rất bi thương, thế nhưng phong thái vẫn đạm nhiên hào hiệp: "Yên tâm, cậu thực sự chỉ ôm một lúc, chưa làm gì cả, chúng ta chưa xảy ra chuyện gì."
 
Khuôn mặt Đường Du như thể muốn nói: "Đệt, rốt cuộc anh đang nói gì đó" cảm giác toàn thân bị tập kích. Một lát sau, cậu mới bất đắc dĩ mở miệng: "Anh đừng quậy..."
 
Thẩm Dịch Châu cười ha ha hai tiếng, tiện tay vuốt tóc cậu, nhanh nhẹn vào phòng tắm rửa mặt.
 
***
 
Khi hai người rửa mặt xong rồi ra khỏi phòng liền bị khung cảnh trước mắt doạ sợ. Ở ngoài cửa có rất nhiều vết chém, chi chít chằng chịt. Vết chém còn rất mới, có vết còn rất sâu, có thể đoán được người cầm dao dùng sức mạnh thế nào.

 
Lâm Miêu Miêu tới sau, thấy cảnh này lại bị doạ sợ, đứng tại chỗ thất thanh kêu lên, đưa tay bụm miệng.
 
Nhưng Thẩm Dịch Châu lại không có phản ứng gì: "Ít nhất chúng ta chưa chết, xuống ăn sáng đã."
 
Ba người xuống tầng một ăn sáng. Hôm nay Dung Vân mặt một bộ tây trang màu đen, cả người đều toát lên vẻ phấn chấn. Sự sợ hãi, khiếp đảm trước kia đều đã biến mất, giờ phút nay y như đã thay da đổi thịt, trở thành một người hoàn toàn khác.
 
Dung phu nhân vẫn lạnh lùng nhìn Thẩm Dịch Châu, ánh mắt như muốn xuyên thủng hắn.
 
Sau khi cơm nước xong, năm người ngồi xe tới hội trường diễn tấu. Đây là lần đầu tiền Đường Du thấy cửa biệt thự mở, lại có cảm giác như lâu ngày mới được nhìn thấy ánh mặt trời.
 
Dọc đường không ai nói với ai câu nào, mãi khi đến một nơi nhìn như một lễ đường cực kì lớn, xe mới dừng lại. Dung Vân xuống xe trước, mỉm cười nói với đám Đường Du: "Mọi người cứ ngồi trên khán đài nhé, đừng đi lung tung."
 
Đường Du gật đầu, nhìn Dung Vân đi vào lễ đường rồi họ cũng lục tục đi vào.
 
Sân khâu được bao bọc bởi rèm đỏ, dưới đài là thính phòng. Sảnh rất lớn, khiến người ta có cảm giác khi nói chuyện sẽ không thể nghe được lời đáp. Nhưng điều khiến Đường Du bất ngờ chính là, chỗ này khiến cậu có cảm giác như đang ngồi trong rạp chiếu phim, không giống như đang ngồi trong sân khấu diễn tấu.
 
Ba người ngồi xuống hàng thứ hai. Không gian của buổi diễn này trừ ba người họ ra cũng không có ai khác, vì vậy có cảm giác cực kì trống trải, quỷ dị.
 
Không lâu sau, rèm sân khâu màu đỏ vừa dày vừa nặng chậm rãi kéo ra. Ánh đèn nhu hoà chiếu lên toàn bộ sân khấu. Dung Vân ngồi trước đàn dương cầm, mê say đặt ngón tay lên phím đàn đen trắng. Trên cổ tay y có một đường chỉ màu đỏ tươi, nhưng y không phát hiện ra.
 

Dung Vân đứng dậy, y mỉm cười chân thành nói: "Rất vui vì mọi người có thể tham gia buổi biểu diễn của tôi. Sau buổi diễn tấu này, tôi sẽ từ biệt sân khấu, trở về với gia đình. Cảm ơn vợ tôi đã vì tôi mà hi sinh nhiều năm như vậy."
 
Dung phu nhân đứng ở một nơi cách đó không xa đang nhìn y, trên mặt là một nụ cười cổ quái.
 
Dung Vân nhanh nhẹn giới thiệu: "Hôm nay tôi sẽ biểu diễn khúc 'Thân ái, hoa hồng đỏ'. Đây là ca khúc tôi cùng sáng tác với một người bạn năm mười bảy tuổi, hi vọng mọi người sẽ thích."
 
Lâm Miêu Miêu hơi do dự, tay nắm chặt lại.
 
Đường Du mặt không đổi sắc nhìn lên sân khấu.
 
Dung Vân trở về ghế chơi đàn, y nhắm mắt, bắt đầu nhấn phím.
 
Âm thanh vang lên. Ca khúc này giống hệt ca khúc vang lên trong biệt thự mỗi nửa đêm, nhưng lúc này Dung Vân không sợ hãi chút nào, thậm chí còn đàn hết sức chuyên chú, cực kì tập trùng, gạt bỏ mọi cảm xúc dư thừa khác.
 
Đường Du vốn đang nhìn chằm chằm sân khấu, bỗng nhiên ánh mắt loé lên, vẻ mặt trở nên kinh ngạc.
 
Giây tiếp theo, Lâm Miêu Miêu thét lên: "A -"
 
Thẩm Dịch Châu không nhúc nhích, chỉ quan sát cảnh tượng trước mắt.
 
Trên sân khấu, người Dung phu nhân bắt đầu chảy máu. Da trên người 'cô ta' từ từ tróc ra, rớt trên mặt đất. Lúc đầu 'cô ta' chưa kịp phản ứng đang có chuyện xảy ra, kinh ngạc giơ tay sờ sờ mặt mình, nhưng động tác này lại khiến máu thịt trên mặt càng bong tróc nhiều hơn.
 
Ở nơi 'cô ta' không nhìn thấy, một con búp bê mặc kimono đỏ đã xâm nhập vào máu thịt của 'cô'. Trên mặt búp bê là một nụ cười khoái chí một cách quái đản.
 
Phía sau 'cô', hai mẹ con tóc tai bù xù đang chậm rãi tới gần.
 

Dung Vân tựa như không có mắt, không chú ý đến những thứ này, vẫn say mê chơi đàn.
 
Tiếp theo là một cảnh tượng gió tanh mưa máu. Đường Du muốn nhắm mắt lại, nhưng tại khoảnh khắc ấy, trước mắt cậu có ánh sáng trắng loé lên. Cậu như rơi vào một không gian vô tận, khung cảnh xung quanh cũng thay đổi. Âm thanh của máy móc vang lên: "Tân thủ Đường Du thành công vượt qua phó bản cấp 1, chuẩn bị đăng xuất khỏi thế giới trò chơi."
 
Đường Du thở dài một hơi, tảng đá đè nặng trong lòng mấy ngày nay cuối cùng cũng buông được xuống.
 
"Điểm trò chơi: vượt phó bản thành công 100 điểm, điểm cộng thêm cho manh mối phát hiện là 10, tổng cộng 110 điểm."
 
Đường Du nhắm mắt lại, chờ đợi đăng xuất.
 
"Đang đăng xuất, loading 50%, đang giảm xóc..."
 
Không hiểu tại sao, vào một khắc này, trái tim của Đường Du đập "thịch" một cái. Cậu có một dự cảm vô cùng mãnh liệt, sự bất an nhanh chóng bao phủ toàn thân cậu.
 
Chớp mắt tiếp theo, âm thanh lạnh như băng của máy móc vang lên lần thứ hai: "Đăng xuất thất bại, đăng xuất thất bại, đăng xuất thất bại!"
 
Đường Du đột ngột mở to hai mắt.
__
Lời tác giả:
 
Để tránh có người hiểu lầm nên giải thích thiết lập trò chơi một chút, đồng đội có thể cứu nhau, nhưng cũng không có nghĩa là khi vào phó bản, hai người đi với nhau như hình với bóng thì sẽ tạo thành tổ hợp vô địch. Cách này chỉ có thể áp dụng trong phó bản cấp thấp, khi đối phó với Quỷ Bài cấp thấp, về sau hiệu lực sẽ dần yếu đi, yếu đi như thế nào, mời đọc truyện tiếp.
 
Đường Du hiện tại chỉ là một tân thủ nhưng được thần cấp Thẩm Dịch Châu (pro level :v) dẫn dắt, cậu chưa có công cụ, cũng chưa có kinh nghiệm
 
Độ khó phó bản sẽ tăng lên từng chút một, phó bản "Nghệ sĩ dương cầm" chỉ là phó bản cấp thấp, tương đương với phó bản dùng để luyện tập.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận