Tác dụng của yêu là sống lâu

Đường Du không nói gì, trầm mặc một lúc nhìn Thẩm Dịch Châu: "Được rồi, cứ coi như bác sĩ kia xảy ra chuyện, nhưng ông ta... ít nhất... cũng cung cấp cho chúng ta một thông tin quan trọng, nên tôi thấy cũng không phải là không có thu hoạch gì."
 
Lâm Miêu Miêu không hiểu lắm, ngây ngốc nghe hai người trao đổi: "A? Gì cơ? Thông tin quan trọng là hai vị bác sĩ đã chết sao?"
 
"Đúng thế." Đường Du gật đầu. "Nhưng nếu nghĩ kĩ, hai người bác sĩ kia chết đều vì chữa trị cho tay của gia chủ họ Dung, như bị nguyền rủa vậy. Tôi thấy chuyện này không đơn giản, có lẽ thật sự có quỷ."
 
Lâm Miêu Miêu biến sắc, môi cũng trở nên trắng bệch.
 
Tuy đã chuẩn bị tâm lí, nhưng khi thực sự gặp phải chuyện quái dị, là một nữ sinh, theo bản năng cô vẫn cảm thấy sợ.
 
Một lát sau, cô run run nói: "Sao có thể như thế, phó bản này độ khó cao như vậy, chúng ta có thể sống sót trở về không? Tôi rõ ràng chỉ muốn... chỉ muốn rèn luyện tính can đảm một chút, chưa từng nghĩ sẽ gặp chuyện liên luỵ đến cả tính mạng..."
 
Thẩm Dịch Châu lại rất bình tĩnh, cực kì bình tĩnh: "Yên lặng theo dõi diễn biến xem sao. Cô đừng nghĩ thế, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, dù sớm hay muộn thì cũng phải chết hết mà."
 
Đường Du: "..."
 
Cậu vỗ vỗ bả vai Lâm Miêu Miêu, ôn hoà nói: "Đừng nghe anh ấy nói, chúng ta nhất định sẽ bình an thoát ra."
 
Sau đó bất đắc dĩ nhìn Thẩm Dịch Châu: "Anh đừng doạ người ta nữa? Được rồi, ban nãy anh nói anh phát hiện ra cái gì?"
 
Thẩm Dịch Châu chỉ chỉ phòng chiếu phim sau lưng: "Đây là một rạp chiếu phim gia đình, bên trong có rất nhiều băng ghi hình biểu diễn của Dung Vân. Tôi xem vài cuộn, tuy kĩ thuật của y rất thành thục, nhưng phong cách diễn tấu luôn không đổi. Có điều một tháng trước, tiết tấu của y bắt đầu có thay đổi lớn."
 
Đường Du nhíu mày: "Ồ? Thay đổi lớn như thế nào?"
 
Thẩm Dịch Châu nhẹ giọng: "Bắt đầu là ôn hoà trầm tĩnh, đột nhiên lại trở nên cao vang rực rỡ, hơn nữa động tác diễn tấu của ngón tay cũng thay đổi, có chút mờ ám, giống như là hai người khác nhau vậy."
 
Đường Duy suy đoán: "Có phải do tay y bị thương không?"
 
"Không giống. Tay bị thương sao có thể khiến phong cách diễn tấu thay đổi? Phong cách thuộc về bên trong, tích luỹ từ kinh nghiệm nhiều năm diễn tấu, vì vậy không thể thay đổi chỉ vì bị thương." Thẩm Dịch Châu thở dài: "Vì vậy tôi cảm thấy, chúng ta nên tìm hiểu theo hướng thần quỷ. Không chừng là do y đắc tội với người nào đó, bị nguyền rủa, hoặc gặp phải thứ không sạch sẽ."
 
Lâm Miêu Miêu mở to hai mắt: "Chúng ta không phải thầy phong thuỷ gì đó chuyên giải quyết mấy việc này, nếu y thật sự chọc tới thứ gì không sạch sẽ, chúng ta phải làm gì?"
 
Thẩm Dịch Châu cười híp mắt nhìn cô: "À? Giúp y như thế nào? Nếu không thì cô đi thoả thuận với y đi? Bảo y tự chặt tay đi là xong, có thể giữ được mạng rồi."
 
Ai ngờ Lâm Miêu Miêu tin thật, nghiêm túc suy nghĩ phương pháp này: "Ừ nhỉ?"
 
Đường Du bất đắc dĩ: "...Anh đùa cô ấy thôi đúng không?"
 
Thẩm Dịch Châu cười ha ha, tiện tay xoa tóc Đường Du, sau đó đi thẳng.
 
Đường Du: "...?"
 
Tầng một nhìn qua đã biết sẽ không tìm được gì, nên hai người thảo luận một chút, quyết định nghỉ ngơi trong phòng, chờ đến giờ cơm tối.
 
Lâm Miêu Miêu đi khá nhanh nên vào phòng trước. Đường Du cũng đang chuẩn bị mở cửa phòng, bỗng nhiên lại bị kéo áo.
 
Đường Du quay đầu nhìn, thấy cô bé ôm búp bê cũng đang ngửa đầu nhìn cậu. Tròng mắt cô bé như thể cấu tạo từ chất vô cơ, khảm trong hốc mắt rất to, dưới ánh sáng mờ tối càng tản ra cảm giác quỷ dị.
 
Trong tay cô bé cầm búp bê mặc kimono đỏ như lúc trước, mặt không đổi sắc gọi: "Anh ơi."
 
Đường Du trầm mặc nhìn cửa phòng đang gần trong ngang tấc, sau đó nhìn về phía cô bé: "...chào em."
 
Âm thanh của cô bé giống như tiếng máy móc, không có chút cảm xúc nào: "Anh chơi búp bê với em đi! Trong nhà lâu rồi không có khách, không ai chơi búp bê với em, em không vui."
 
Đường Du: "..."
 
Chơi với búp bê của em, anh cũng không vui đâu cô bé...
 
Nhưng cô bé vẫn lôi lôi kéo kéo áo của cậu, không chịu buông ra.
 
Đường Du cân nhắc một chút, cuối cùng lừa mình dối người mà tự an ủi: Chỉ là một cô bé đáng yêu mà thôi, mà nếu như là một cô bé đáng sợ, thì có thể đáng sợ đến mức nào chứ? Cho dù con búp bê mà cô bé cầm là búp bê sống, cho dù Nhật Bản có rất nhiều truyền thuyết về tiểu quỷ, thế nhưng... Được rồi, không an ủi nổi.
 
Đường Du ngồi xổm xuống, đối mặt với cô bé: "Em muốn anh cùng chơi thế nào?"
 
"Chải tóc cho búp bê. Em chải không tốt lắm." Cô bé đưa búp bê cho cậu: "Sau khi mẹ mất, em chưa từng chải tóc kỹ cho nó."
 
Trên đầu cô bé bện hai bím tóc, nhưng tóc bện xiêu xiêu vẹo vẹo, không ngay ngắn chút nào.
 
Đường Du "ừ" một tiếng, đón lấy búp bê cô bé đưa, vụng về thắt tóc cho búp bê. Nhưng tết được một nửa, cậu bỗng nhiên nhớ ra gì đó, ngẩng đầu nhìn cô bé: "Mẹ của em... em không phải con gái của Dung Vân sao?"
 
Cô bé nhìn cậu chằm chằm, nghe vậy khoé miệng chậm rãi kéo kéo, kéo lên một độ cong vặn vẹo: "Là em."
 
Khuôn mặt Đường Du thoáng chốc cứng đờ: "Vậy em... vậy vì sao em lại nói mẹ em mất rồi? Dung phu nhân rõ ràng vẫn còn sống mà."
 
"Không phải em đã nói rồi à?" Cô bé lạnh lùng nhìn cậu: "Em chỉ biết là bé ngoan sẽ nói thật, nói dối là trẻ hư, trẻ hư sẽ bị phạt."
 
Đường Du bị cô bé nhìn có chút rợn người: "Vậy em đang nói thật hay nói dối?"
 
"Anh muốn biết à?" Cô bé cười rộ lên, nhẹ nhàng nói: "Giúp em bện tóc cho búp bê, em sẽ nói cho anh biết."
 
Đường Du cúi đầu, nhìn búp bê mặc đồ đỏ trong tay. Tóc nó trắng như tuyết, cậu vụng về giúp cô bé bện tóc, vất vả một lúc mới buộc xong dây thun rồi đưa cho cô.
 
Cô bé nhận lấy búp bê, mặt đối mặt với nó một lúc, nụ cười bên khoé miệng đột nhiên trầm xuống. Ánh mắt cô bé sắc bén nhìn Đường Du, nhọn hoắt như dao: "Sao anh lại làm đau cậu ấy?"
 
Đường Du không hiểu ra sao: "Cái gì? Anh làm nó bị thương?"
 
Cô bé để búp bê đối diện với Đường Du. Chỉ thấy đôi mắt đỏ của búp bê đang không ngừng chảy nước mắt; nước mắt màu đỏ tươi, giống như máu.
 
Đường Du chưa từng thấy chuyện giống vậy, bị doạ đến mức lùi về sau một bước. Cậu mở miệng định nói gì đó, nhưng khi nhìn lên, cậu lại lần nữa bị doạ sợ.
 
Mắt của cô bé cũng giống như mắt búp bê, đang chảy ra nước mắt màu đỏ. Chất lỏng kia cực kì dớp dính, dớp dính hơn cả mồ hôi, nhanh chóng bao phủ khuôn mặt cô bé. Mà trong lúc đó, cô bé vẫn không ngừng hét chói tai: "Sao anh lại làm đau cậu ấy? Sao lại làm đau cậu ấy, sao lại làm đau cậu ấy -"
 
Đường Du quyết định rất nhanh, lùi về sau một bước, dùng sức đóng sầm cửa lại.
 
Cô bé bắt đầu phá cửa. Mỗi lần cô đập cửa, cửa lại rung lên một cái.
 
Đường Du nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng, sau đó lại liếc nhìn bốn phía xung quanh, xem xem có đồ gì có thể dùng được không. Cậu tới giường cầm đèn bàn lên, nhưng khi cậu tới gần cửa, tiếng đập cửa vang dội đột nhiên dừng lại. Trong phòng trở nên yên tĩnh, tịch mịch như thể chìm vào một vũng nước sâu.
 
Trên cửa có mắt mèo. Đường Du đang định tới gần nhìn ra bên ngoài xem thế nào, bỗng nhiên thấy ván cửa chảy xuống chất lỏng màu đỏ. Thấy vậy, cậu như ý thức được gì đó, ngẩng đầu lên nhìn.
 
Cô bé mặt đầy máu, ôm búp bê màu đỏ trong lòng, ngồi xổm trên trần nhà, dùng đôi mắt đen nhánh không dính máu nhìn chòng chọc vào cậu, hỏi lần thứ hai: "Sao anh lại làm đau cậu ấy? Sao lại làm đau cậu ấy?"
 
Khuôn mặt đó, đúng là đủ dữ tợn.
 
Đường Du run run, buông tay ra, đèn bàn liền rơi xuống, suýt nữa đập vào chân cậu. Cậu không thèm suy nghĩ nữa mà kéo cửa rồi chạy ra bên ngoài.
 
Câu hỏi thê lương vẫn quanh quẩn bên tai cậu, tim Đường Du gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
 
Cậu còn chưa nghĩ ra chỗ trốn, cửa phòng bên cạnh đã bị mở ra. Thẩm Dịch Châu lười biếng ngáp một cái, không nhanh không chậm hỏi: "Đường Du? Cậu đang làm gì đấy?"
 
Đường Du nghỉ lấy hơi, tỉnh táo nói: "Trong phòng tôi có quỷ."
 
"Có quỷ?" Thẩm Dịch Châu nghi hoặc đi tới, kéo Đường Du lại, nhìn cậu từ trên xuống dưới: "Cậu không sao chứ?"
 
Đường Du lắc đầu, sắc mặt trắng bệch.
 
Thẩm Dịch Châu dẫn cậu vào phòng mình, sau đó chỉ chỉ bên ngoài: "Cậu ngồi đây một chút, tôi đi xem rốt cục có chuyện gì xảy ra."
 
Đường Du kéo tay hắn, nhíu mày: "Đừng đi, nguy hiểm lắm."
 
Thẩm Dịch Châu cười: "Nguy hiểm? Nguy hiểm sợ tôi thì đúng hơn."
 
Đường Du không nói gì, có lẽ là đây lần đầu tiên cậu thấy có người nói chuyện ngông cuồng như vậy.
 
Thẩm Dịch Châu vỗ vỗ tay cậu vẻ trấn an: "Đừng lo, tôi sẽ về sớm."
 
Nói xong câu đó, hắn đi thẳng ra ngoài.
 
Đường Du ngồi trên ghế xô pha, từ từ ổn định lại tâm tình. Không lâu sau, Thẩm Dịch Châu mở cửa đi vào.
 
Đường Du không ngờ hắn về nhanh như vậy, lập tức đứng dậy: "Anh vẫn ổn chứ?"
 
Nhìn qua thì Thẩm Dịch Châu hình như không bị thương ở đâu cả, hắn rất ung dung và bình tĩnh: "Ổn lắm, xử lí xong cả rồi."
 
"Xong cả rồi?" Đường Du khiếp sợ. Trước đó cậu chỉ nghĩ, tình huống tốt nhất là Thẩm Dịch Châu vào nhìn nữ quỷ một chút rồi toàn mạng trở về, không ngờ hắn còn xử lí luôn cả chuyện này rồi; hai tròng mắt của cậu sắp rớt hết ra ngoài: "Anh xử lí như thế nào?"
 
Thẩm Dịch Châu: "Tôi nói với cô bé mặt quỷ đang khóc như sói tru kia là, làm phiền người khác vào giờ ngủ trưa là hành động rất không lễ phép. Cô bé thấy tôi nói có lí, nên ngoan ngoãn leo từ trên tường xuống rồi."
 
Đường Du: "..."
 
Không phải anh giả vờ, mà là anh thật sự không sợ đó hả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui