Tác dụng của yêu là sống lâu

Đường Du sửng sốt: "Sao anh biết?"
 
Thẩm Dịch Châu nhìn cậu, trả lời như thể đó là điều đương nhiên: "Tôi cũng thích một người, nên nhìn ra được."
 
Đường Du "ồ" một tiếng, như đang nghĩ gì đó nên gật gật đầu, cảm thấy mình có thể hiểu được trọng điểm của câu nói này. Bàn tay đang đặt trên nắm cửa lại di chuyển đặt lên môi, cúi đầu trầm tư suy nghĩ: "Nhưng nếu Dung phu nhân yêu Dung Vân, nói như vậy thì khi mẹ cũ của cô bé chết, cô ta liền hoá thành người có dáng vẻ giống hệt Dung phu nhân, tiếp tục ở bên chăm sóc Dung Vận... cô ta chỉ đơn thuần muốn ở cùng y mà thôi?"

 
Đây là tiết mục ma quỷ tình thâm sao?
 
Không hiểu sao Đường Du có ảo giác mình vừa lạc vào một phân cảnh liêu trai thâm tình.
 
Thẩm Dịch Châu thở dài, cảm xúc trong mắt vừa phức tạp lại vừa bất đắc dĩ. Hắn lắc lắc đầu: "Thôi, đúng là không thể trông cậy vào trí tuệ của cậu; vấn đề tình cảm hình như hơi khó."
 
Đường Du: "... chẳng lẽ tôi phân tích không đúng."
 
"Đúng đúng đúng." Thẩm Dịch Châu nhẹ nhàng xoa xoa tóc cậu, bên môi vương ý cười: "Cậu nói gì cũng đúng."
 
Lúc này, bỗng nhiên có một tiếng rít chói tai truyền xuống từ tầng hai. Âm thanh kia rất quen, là giọng của Lâm Miêu Miêu. Sau đó, thanh âm ấy tiếp tục hét lên thê lương: "Cứu tôi với -"
 
Hai người nhìn nhau, mặt biến sắc. Họ lập tức chạy lên tầng hai. Vừa đến nơi, Đường Du liền ngửi thấy mùi máu tanh nồng, vô cùng hỗn loạn, khiến cho người ta buồn nôn.
 

Cùng lúc đó, tia sáng âm u ở hành lang dường như càng trở nên tối tăm hơn, làm không khí càng thêm ngột ngạt. Rõ ràng cửa sổ đang mở, nhưng toàn bộ ánh sáng đều bị ngăn cách ở bên ngoài, không thể chiếu vào.
 
Đường Du không nhịn được phải bịt mũi, lớn tiếng kêu: "Lâm Miêu Miêu!"
 
Hành lang rất yên ắng, không ai trả lời.
 
Hai người nhanh chóng đi dọc theo hành lang. Cuối cùng, họ thấy cửa phòng thay quần áo khép hờ, rõ ràng đã có người đi vào đây.
 
Đường Du và Thẩm Dịch Châu liếc nhau. Thẩm Dịch Châu gật đầu. Vì thế, Đường Du nín thở, tự tay gõ cửa.
 
Không ai đáp lại, trong phòng rất yên tĩnh.

 
Đường Du lại gõ một lần nữa.
 
Một lát sau mới có người ra mở cửa. Là Dung phu nhân.
 
Hình như cô vừa tắm xong, tóc vẫn đang ướt, rối tung xoã trên vai, nước vẫn nhỏ tong tong, chỉ mặc một bộ áo dài.
 
Cô nhìn hai người, thái độ hờ hững: "Các vị có chuyện gì không?"
 
Thẩm Dịch Châu: "Chúng tôi nghe thấy tiếng kêu cứu của bạn đồng hành phát ra từ căn phòng này. Có thể cho chúng tôi vào xem một chút không?"
 
Mặc dù đây là câu hỏi, nhưng hắn không hề khách khí mà đẩy cửa đi vào, thậm chí còn gạt Dung phu nhân qua một bên.
 
Đường Du trầm mặc một chút, sau đó cũng lập tức vào theo.
 
Dung phu nhân nhíu mày: "Chỗ tôi không có bạn của các vị! Mời ra ngoài ngay lập tức, nếu không tôi sẽ gọi quản gia!"
 
Thẩm Dịch Châu nhìn Đường Du, Đường Du hiểu ý, không nói nhiều mà lập tức tìm kiếm trong phòng.
 
Dung phu nhân lần đầu tiên gặp người vô lý như vậy, giận run cả người: "Các vị, các vị thật quá quắt..."
 
Thẩm Dịch Châu mặt không đổi sắc nhìn cô: "Phu nhân, tối qua Dung tiên sinh hoảng sợ như vậy, cô yên tâm để y ở một mình ư? Vừa nãy hình như tôi thấy con gái cô ra ngoài, cầm búp bê đi tìm y."
 
Hắn vừa nói xong, sắc mặt Dung phu nhân lập tức thay đổi. Cô ta nắm chặt hai tay, như thể bị thứ gì đó uy hiếp, ngay cả đôi môi cũng căng thẳng run rẩy, vẻ mặt cảnh giác: "Anh có ý gì?"
 
"Chúng tôi vừa ở chỗ Dung tiên sinh, y nói cho chúng tôi một ít tin tức khá có ích." Thẩm Dịch Châu nhẹ nhàng di chuyển tay trong túi áo. Động tác của hắn rất nhỏ, nhưng dường như Dung phu nhân nhận ra gì đó, nhìn chằm chằm tay hắn.
 
Thẩm Dịch Châu chậm rãi lấy nửa bức ảnh trong túi ra. Đó là nửa bức ảnh nhặt được bên đàn dương cầm.
 
Hắn cầm bức ảnh, giơ thoáng qua trước mặt Dung phu nhân, khoé miệng hơi cười: "Cô có muốn biết y nói gì không? Y nói về cuộc tranh tài dương cầm năm y mười tám tuổi."
 
Dung phu nhân lạnh lùng nhìn bức ảnh kia, hai tay khoanh trước mặt. Không hiểu vì sao, vẻ mặt cô ta hơi trầm xuống - mặc dù điều này được cô ta thể hiện một cách rất kín đáo.

 
Cô ta dùng động tác có thể nói là ưu nhã, lắc đầu: "Tôi không biết anh đang nói hươu nói vượn cái gì, tôi cũng không biết anh lấy bức ảnh này ở đâu. Chồng tôi là một nghệ sĩ dương cầm ưu tú. Anh ấy luyện đàn từ năm tám tuổi, đã tham gia mấy trăm cuộc thi, lớn có nhỏ có; đây chỉ là một cuộc tranh tài mà thôi, có gì đặc biệt?"
 
Không đúng.
 
Thái độ này của cô ta không đúng.
 
Rốt cuộc vấn đề là ở đâu?
 
Nụ cười treo bên khoé miệng Thẩm Dịch Châu trở nên lạnh lẽo. Hắn và Dung phu nhân nhìn nhau mấy giây. Dung phu nhân tỉnh táo nhìn hắn, cả người giống như một cái khiên cực kì vững chắc không gì có thể lay chuyển.
 
"Được." Thẩm Dịch Châu cất ảnh đi. "Nếu cô không có hứng nói, tôi cũng không thể không biết điều mà tiếp tục nhiều lời. Nhưng mà vẫn tốt bụng khuyên cô, đi xem Dung tiên sinh thế nào đi. Y đang luyện đàn dưới tầng, gắng sức chuẩn bị màn diễn tấu cuối cùng của mình, con gái cô có lẽ sẽ làm phiền y."
 
Trong khoảnh khắc, Dung phu nhân tựa hồ bị lời của hắn làm cho xúc động. Cô nhìn Thẩm Dịch Châu, ánh mắt lạnh lùng, sau đó không nói nửa lời, đi thẳng ra ngoài.
 
Đường Du đã kiểm tra cả phòng nhưng không tìm được gì, không khỏi có chút lo lắng.
 
Phòng thay đồ này có một phòng tắm nhỏ, một phòng nghỉ có ban công. Còn lại toàn là tủ quần áo, còn có một bàn trang điểm kê sát tường.
 
Nơi này không lớn, muốn giấu một người vẫn đang sống sờ sờ rất khó.
 
Đường Du lại kêu: "Lâm Miêu Miêu?"
 
Không ai trả lời cậu.
 
Thẩm Dịch Châu tới cạnh cậu, quan sát bốn phía: "Không tìm được à?"
 
Đường Du cau mày, cậu lại lật lật quần áo trong tủ: "Không, tôi đã tìm hết rồi, chẳng lẽ chúng ta nhầm?"
 
Có thể Lâm Miêu Miêu không ở đây, mà đang ở chỗ khác.
 

Thẩm Dịch Châu không trả lời. Hắn nhắm mắt, dùng sức ấn vào mi tâm, sau đó vào phòng nghỉ. Trên sàn phòng nghỉ trải thảm rất dày, không gian chỉ to có vài thước vuông, có kê một chiếc bàn nhỏ và một cái ghế.
 
Hắn khom lưng xuống, vén thảm trải sàn lên. Dưới thảm trống không, không có gì cả.
 
Đường Du thấy động tác của hắn, kì quái hỏi: "Sao có thể giấu người dưới thảm được?"
 
"Trong trò chơi này, không gì là không thể. Trong lần chơi trước đây, đồng đội của tôi được tìm thấy dưới tấm thảm." Thẩm Dịch Châu mặt không biểu tình ném thảm trải xuống, xoay người đi vào phòng tắm.
 
Phòng tắm càng dễ tìm, ngay cả thảm trải cũng không có, chỉ có một cái gương to, một bồn rửa tay và vòi hoa sen.
 
Đường Du không vào phòng tắm, cậu đứng ngoài nhìn. Trong ánh sáng của đèn điện, trước mắt Thẩm Dịch Châu như có gì đó chợt loé, trên mặt kính xuất hiện một cái bóng mờ sương. Điểm sáng đó biến mất trong nháy mắt, giống như một con cá đang bơi.
 
Hắn đi thẳng tới trước gương, phẩy tay một cái, tấm kính hình như hơi run rẩy.
 
Thẩm Dịch Châu có phán đoán rất nhanh: "Cái gương này không ổn."
 
Đường Du xách một cái ghế trong phòng nghỉ vào. Thẩm Dịch Châu tránh ra, sau đó cậu dùng sức đập.
 
Một tiếng vỡ thanh thuý vang lên, cái gương loảng xoảng nứt vỡ trước mặt hai người. Đằng sau nó không phải mặt tường - mà là một gian phòng nhỏ tối đen như mực. Lúc này có một người đang nằm trên đất, bị trói chặt, miệng cũng bị bịt lại bằng một miếng vải.
 
Đó là Lâm Miêu Miêu!
 
Cô giãy dụa trên mặt đất, cố gắng phát ra âm thanh nhưng thất bại; đột nhiên thấy hai người phá vỡ mặt kính nên tâm tình hết sức kích động.
 
Đường Du ngồi xổm xuống cởi trói cho cô, giúp cô lấy miếng vải trong miệng ra.
 
Lâm Miêu Miêu oà khóc, nước mắt nước mũi tèm lem: "Cuối cùng các anh cũng đến! Tôi còn tưởng mình sẽ chết ở đây luôn... sợ quá huhuhuhu."
 
Cô cố gắng đứng dậy, nhưng thân thể vẫn không ngừng run rẩy, cả người mềm nhũn, không có chút sức nào.
 
Đường Du thấp giọng an ủi cô. Đúng lúc cậu đang chuẩn bị bế cô lên, Thẩm Dịch Châu vẫn đứng bên cạnh đột nhiên ngồi xổm xuống: "Cố ấy hơi nặng, tôi bế cho."
 
Đường Du hơi sửng sốt.
 
Lâm Miêu Miêu quên cả khóc: "...???"
 
DM chỉ nhìn thôi mà sao anh biết là tôi hơi nặng hả?
 

Đường Du chưa kịp phản ứng, chỉ là theo bản năng thì thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng không đúng chỗ nào thì cậu không nghĩ ra. Trong lúc đó, Thẩm Dịch Châu đã bế Lâm Miêu Miêu như bế một đứa trẻ to xác đi ra ngoài.
 
Khi về phòng Lâm Miêu Miêu, Thẩm Dịch Châu đặt cô lên giường, Đường Du vào sau bèn đóng cửa, sau đó rót cho cô một cốc nước ấm. Nhìn cô uống một ngụm xong mới hỏi: "Vừa nãy có chuyện gì xảy ra? Có phải Dung phu nhân nhốt cô lại không?"
 
Lâm Miêu Miêu co ro, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy: "Chính là cô ta! Tôi nói nghe nè, cô ta không phải là người!"
 
Thẩm Dịch Châu đứng bên Đường Du, rất bình tĩnh đáp: "A, cái này hả, chúng tôi cũng vừa mới biết."
 
Lâm Miêu Miêu mở to hai mắt: "Sao các anh biết?"
 
Thẩm Dịch Châu: "Vì chúng tôi ngoại hình đẹp trai, cô bé đáng yêu trong biệt thự rất thích nên hào phòng nói cho chúng tôi biết."
 
Mắt Lâm Miêu Miêu lại mở to hơn: "Đệt??"
 
Còn có cái loại thao tác này nữa?
 
Đường Du: "..."
 
Thẩm Dịch Châu sờ sờ mặt một chút, mỉm cười: "Đúng vậy, đẹp trai muốn làm gì cũng được."
 
Đường Du: "..."
 
Lâm Miêu Miêu không phục mà nhìn Thẩm Dịch Châu, sau đó chính thức cạn lời.
 
Bởi vì dung mạo hai người thật sự rất đẹp.
 
Da mặt Đường Du không dày như Thẩm Dịch Châu. Cậu ho khan một tiếng: "Đừng nghe anh ta nói nhăng cuội, không phải thế đâu, nhưng quá trình biết được cái này không quan trọng. Cô nói tiếp đi, xảy ra chuyện gì?"
 
Lâm Miêu Miêu giật giật khoé miệng, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng: "Từ lúc tôi theo dõi cô ta tới khi bị phát hiện, tôi nhận ra người này có gì đó không đúng. Buổi sáng, cô ta chải tóc cho con gái, cô bé cứ khóc, nhưng cô ta vẫn thờ ơ, động tác cực kì thô bạo, thỉnh thoảng còn chải đứt một mớ tóc của cô bé, chân tóc dính máu nhưng cô ta làm như không thấy. Nếu cô bé khóc, Dung phu nhân sẽ cười híp mắt, dùng kim đâm vào đầu gối, khuỷu tay, hõm vai, các vị trí khác của cô bé. Cuối cùng khi nó ngừng khóc, cô ta mới ném lược cho, để nó tự chơi một mình, tôi thấy..."
 
Lâm Miêu Miêu tốt xấu gì cũng là một nữ sinh, mới sáng ra đã thấy một màn như vậy suýt nữa sợ đến phát điên; đồng thời cũng vô cùng thương xót cô bé kia. Cô nhíu mày, cô gắng dùng từ nhẹ nhàng một chút: "Tôi cảm thấy, cô ta không quan tâm đến sự sống chết của con gái mình. Con gái muốn chơi búp bê, Dung phu nhân cũng không cho, chỉ cười nhìn nó, bắt nó tự tát mình, kéo tóc mình, mãi đến khi cô ta hài lòng mới cho phép nó chơi... người phụ này vốn dĩ là một người điên!"
___
Tiểu kịch trường:
 
Thẩm Dịch Châu: Tôi cũng có người mà bản thân thích, đương nhiên là nhìn ra.
Đường Du cảm thấy mình nắm bắt trọng điểm câu nói này rất tốt, vì thế bắt đầu trầm tư suy nghĩ tình tiết tiếp theo.
Thẩm Dịch Châu: ...Tôi nghĩ, em nghe nhưng không hiểu gì hết phải không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận