Trong phòng bếp, A Ba đang ôm bánh màn thầu gặm hăng hái.
"Ngô..
Thật là thúi a, mùi gì a." Cũng không biết từ đâu bay tới một luồng tanh rình, ta đây ăn cơm ăn ngon đó! Thực sự là ngược khẩu vị.
Bóp mũi lại phẩy phẩy gió, hướng về cửa liếc nhìn một chút, bĩu môi.
"Hừ, ngươi không muốn ở đây ăn, có thể đi ra ngoài." An Uy bất mãn sủa ta.
Cái tên này mặt mày xám xịt, một thân chật vật, đoán chừng là mới vừa quét xong nhà vệ sinh trở về, nhìn cũng không nhìn ta một chút, tự ý đi đến chỗ ngồi.
"Dựa vào cái gì ta đi ra ngoài, rõ ràng là một mình ngươi, ảnh hưởng tới một đám người chúng ta a." Thực sự là không nhớ dai, còn dám sủa với ta, lại muốn ăn đòn à!
"Làm sao, là chỉ một mình ngươi?" An Uy liếc nhìn một vòng, thấy không ai phản ứng nàng, trừng hai mắt với ta.
"Ơ a!" ai ya tính khí nhỏ a, tuốt ống tay áo ta thì đứng lên.
Thừa dịp Cổ Diễn và Mạc Cửu còn chưa tới, nhanh chóng giả vờ ngơ ngác a!
"Tiểu Khê." Lương Lương kêu ta một tiếng, kéo cánh tay ta.
"A? Làm sao vậy?"
"Ngoan ngoãn ăn cơm, đừng làm rộn." Nhướng mày lên, hơi lộ rõ không vui nhìn ta.
"Nga." Bĩu môi, Lương Lương này cùi chỏ làm sao luôn bẻ ra ngoài chứ.
Được, nể Lương Lương ta một bộ mặt là được rồi.
Nhưng mà..
Khà khà khà..
Ngoan ngoãn ngồi trở lại chỗ ngồi, cầm đũa mất tập trung gắp thức ăn, chấm chút nước chấm, có vẻ như lơ đãng tiện tay vẩy vẩy về trên người An Uy.
"Ai ya An Uy, trên ống tay áo ngươi chính là cái gì a? Thật là ghê tởm, không phải là..
Cái đó chứ.." Bưng mũi một mặt căm ghét, đứng dậy chạy về phía Lương Lương.
"Ọe.." An Mãnh mới vừa nhét vào trong miệng nửa khối bánh màn thầu, nghe ta vừa nói như thế, hướng về trên ống tay áo An Uy nhìn lướt qua, thấy trên ống tay áo nàng vài điểm màu nâu, cong eo thì ói ra.
Được, vốn là đủ buồn nôn rồi, An Mãnh phun một cái này, càng khiến người ta ăn không vô nữa.
Ngươi đừng nói họ, ngay cả ta..
Người khởi xướng a! Đều không chịu nổi rồi..
"Bỏ đi bỏ đi, không ăn." Bưng mũi chạy ra phòng.
Ai xúi quẩy, ta còn không ăn no đó, thức ăn hôm nay không tệ, còn có thịt kho tàu đó.
Chậc, hối hận rồi.
Gương mặt khổ đi về trong phòng.
"Tiểu Khê."
"Hả." Quay đầu lại nhìn lên, hắc, Lương Lương!
"Ngươi làm sao cũng chạy đến rồi hả?"
"Ạch.." Lương Lương sắc mặt lúng túng.
Được rồi, ta là nhiều chuyện hỏi, căn bản không cần nghĩ kĩ cúi đầu nhìn thấy trong tay Lương Lương còn cầm hai cái bánh bao, bẹp bẹp miệng, "Khà khà, cho ta?" Không biết xấu hổ thì đưa tay tới.
Lương Lương nhíu mày, đem tay thu lại, giấu đến phía sau.
Ơ ơ ơ ơ? Đây không phải Lương Lương ta biết!
"Ngươi vừa rồi, tại sao lại cố ý chọc ghẹo người" Khuôn mặt nhỏ nghiêm nghị, ngữ khí chất vấn, đàng hoàng trịnh trọng nhìn chằm chằm ta.
"Ế?" Ta lúc nào..
Nha!
"Nha, vừa rồi ngươi đều nhìn thấy?" Đoán chừng là chuyện vừa rồi hướng về trên người An Uy vung nước chấm, bị Lương Lương thấy được rồi..
"Ừ." Lương Lương gật gù.
"Ôi ta..
Chậc..
Chính là ta.." Quay người gãi đầu một cái, lần này thật lúng túng.
"Nhìn nàng không hợp mắt mà, ngươi cũng biết.." Cúi đầu khuấy lấy ngón tay.
Thiệt là, lại bị trùm mũ.
"Tiểu Khê, ngươi trước đây, cho tới bây giờ cũng không như vậy." Lương Lương đứng trước mặt ta, hơi cúi đầu, vẻ mặt thành thật nhìn ta.
"Ta.."
"Nhưng ta trước đây, cũng vẫn luôn là nhẫn nhục chịu đựng, chưa hề biết phản kháng a." Ngẩng đầu nhìn thẳng Lương Lương.
Lương Lương sững sờ, ánh mắt hơi chút kinh ngạc.
"Tỷ tỷ, ngươi là muốn nhìn ta giống như trước cả ngày bị người bắt nạt trêu chọc, hay là giống như bây giờ có can đảm phản kháng, không cho bất luận người nào dễ dàng đụng đến ta?"
Lương Lương trầm mặc một hồi, cầm lấy tay của ta, "Ta chỉ là không muốn ngươi trở thành người miệng đầy lời nói dối.
Trước đây, ta sợ ngươi bị người bắt nạt, sợ ta không bảo vệ được ngươi.
Nhưng bây giờ, ta..
Ta càng sợ..
Sợ ngươi học cái xấu."
Ta..
Ta lại không có lời để dùng.
Nhìn ánh mắt chân thành chăm chú của tiểu nãi oa, nàng là thật sự rất lưu ý ta a.
"Ngươi yên tâm đi, chí ít ta còn nhớ tới một câu nói.
Người không xâm phạm ta, ta không xâm phạm người." Đây coi như là bảo đảm ta để nàng bớt sầu đi.
Nhưng mà ta vốn là cũng không phải người quấy nhiễu không phân rõ phải trái đâu?
Lương Lương cúi đầu trầm tư một chút, mới gật gù.
Không biết nàng có thể tiếp thu ta thay đổi hay không, nhưng cái này cũng là nhượng bộ lớn nhất của ta.
Người sống cả đời, chính mình thoải mái quan trọng nhất, ta cuối cùng không thể đến nơi này cũng uất ức sống tiếp thôi.
"Vậy, tiểu Khê."
"Hả?"
"Quan hệ giữa ngươi cùng Tiểu Uy, cũng nên kết thúc rồi chứ?"
Chà chà..
Cái này mà..
"Nhưng mà ngươi xem, mặt của ta, đây đây đây, còn sưng đó." Một mặt oan ức, chỉ chỉ viền mắt cho Lương Lương xem.
"Ừ.." Lương Lương nhíu mày, hơi bĩu môi, cúi đầu liếc mắt nhìn bánh màn thầu trong tay, nở nụ cười, bẻ một khối nhỏ đưa tới một bên miệng ta.
"Nhưng mà sư phụ đã nói, mặc kệ phạm vào sai gì, sau khi phạt qua thì tuyệt không nhắc lại.
Hai người các ngươi đều bị phạt việc này, cũng nên lật trang đi."
"Khụ.." Chép miệng một cái, kỳ thực ta căn bản không nghe rõ Lương Lương vừa rồi nói cái gì..
Một lòng một dạ nhìn chằm chằm tay nhỏ nàng giơ bánh màn thầu.
Đây là muốn đút ta ăn sao? Lấy lòng ta? Hay là an ủi ta? Chẳng lẽ muốn dùng một cái bánh màn thầu mua chuộc ta?
"Không ăn sao.." Vểnh miệng lên, chớp chớp mắt với ta
"Ách..
Khụ.." Nói rõ trước, không phải ta lập trường không kiên định nha..
Thật sự là tiểu nãi oa này quá biết nắm giữ cửa mạng của A Ba rồi!
"Vậy, được rồi, ta không chủ động tìm nàng phiền phức thì được rồi." Vội há to mồm.
Lương Lương lập tức mừng tít mắt, cười đến có thể xán lạn, sờ sờ đầu của ta, "Tiểu Khê thật ngoan."
Ừ ừm! Đúng là không tệ, ta là một bé ngoan!
"Cho." Đem bánh màn thầu đưa cho ta.
"Cái gì chớ, ngươi chỉ đút ta ăn một miếng a?" Gấu con!
"Ngươi cũng bao lớn rồi, còn muốn ta đút ngươi ăn cơm a?" Đàng hoàng trịnh trọng ghét bỏ ta.
"Ta.." Dĩ nhiên nghẹn lời rồi.
* * *
Thời điểm nghỉ trưa, Lương Lương cũng không nài ép lôi kéo ta, để ta đi với nàng.
Ta vừa ra khỏi cửa, nhìn thấy nàng mang theo bàn chải gỗ và thùng đựng nước, liền biết cái tên này lại muốn đi làm kẻ ba phải rồi!
Tiểu nãi oa này rốt cuộc là tính khí gì a!
Cực kỳ bất mãn, lòng không cam tình không nguyện đi với nàng, một đường đi tới nhà xí.
"Thối chết rồi." Bóp mũi lại oán giận với nàng.
"Các ngươi tới đây làm gì? Đến xem chuyện cười của chúng ta sao!" An Mãnh đang mang theo một thùng đi về trong viện, thật xa nhìn thấy chúng ta, nhún mũi, một tay chống nạnh, ngẩng đầu.
"Ngươi có bệnh a, giữa trưa ta không ở trong phòng ngủ, chạy tới đây liền vì ngửi mùi thối xem trò vui?"
"Ta giúp ngươi đi." Lương Lương tiến lên muốn tiếp nhận thùng đựng nước của nàng.
"Dùng..
dùng không được." Tiểu mập mạp nói qua, lui về phía sau non nửa bước, tách ra tay của Lương Lương, nhìn về phía trong ánh mắt của Lương Lương, hơi có chút né tránh.
"Hai người các ngươi, cũng đừng khinh người quá đáng!" An Uy từ trong viện đi ra, nhìn ta, ánh mắt được kêu là sắc bén.
"Ai ai ai, An Uy a, ngươi có biết hay không có câu nói là.." Chỉ vào An Uy, "Chó! Cắn Lữ Động Tân, không nhìn thấy lòng tốt a~"
"Ngươi!"
"Tiểu Khê! Ngươi lại đang nói hưu nói vượn gì đó!" Lương Lương quay đầu trợn lên giận dữ nhìn ta một chút
"Được được được, ta sai rồi ta sai rồi, không nói." A Ba vội nâng hai tay đầu hàng, Lương Lương nói cái gì chính là cái đó, chính là kiên cường như vậy!
"Tiểu Uy, ngươi cũng đừng hiểu lầm, ta dẫn nàng đến, một là muốn giúp ngươi làm; hai là, hi vọng hai người các ngươi có thể hòa giải.
Đều là tỷ muội nhà mình, có chuyện gì, không thể cố gắng nói chuyện đi." Quay đầu lại nhìn ta một chút, hướng về ta nháy mắt.
"Nga.
Ta không có vấn đề a." Hai tay ôm ở sau đầu, một mặt việc không liên quan tới mình nhìn trái nhìn phải.
Lương Lương ngẩn ra, trong nháy mắt ngớ rồi.
Ha ha, nội tâm của tiểu nãi oa đang reo hò, đây không giống như dễ nói a!
Trừng ta nửa ngày, chính là ta không tiếp chiêu.
Hừ, ngươi cho rằng đút ta một miếng bánh màn thầu là có thể mua chuộc ta! Ít nhất đút hết cả môt cái!
"Tiểu Uy, ngày ấy, tiểu Khê cũng không phải cố ý, ngươi cũng đừng canh cánh trong lòng.
Hơn nữa ta lúc này đến, còn có một việc muốn nhờ ngươi giúp."
"Ngày đó mấy người chúng ta liên thủ khiêu chiến Mạc tướng quân, ngươi cũng nhìn thấy.
Kết quả mặc dù không như ý, nhưng mà cũng không phải là không có cơ hội."
An Uy vừa nghe, giật giật khóe miệng, muốn cười, lại đè xuống.
"Để ta gia nhập với các ngươi, được, nhưng mà, ta không muốn làm bạn với phế vật." Liếc ta một chút.
"Hắc ta thực sự là cho ngươi mặt rồi.." Vừa tuốt ống tay áo.
"Tiểu Khê!"
"Nầy được được được, ta không nói lời nào là được rồi." Đem miệng vừa che, hừ, ta tìm tiểu mập mạp đi chơi.
Ta phát hiện tiểu mập mạp này rất thú vị, ừ..
Một chữ đến khái quát chính là, ngốc.
An Uy nói cái gì nàng tin cái đó, nói với nàng bánh là thơm, ta phỏng chừng nàng đều muốn vùi đầu ngửi một chút, nhưng mà cũng nói nàng ngốc thuần..
khiết.
"Khà, tiểu mập mạp, cánh tay đã khỏi chưa hả?" Ngày đó bả vai nàng đã trúng một roi của An Đạc, chậc chậc chậc, đây chính là roi sắt a, chắc rất đau a!
"Ngươi..
Ngươi muốn làm gì?" Tiểu mập mạp rất ưỡn bộ ngực, âm điệu cất cao.
Ồ ơ? Khác thường a, bình thường nàng nhìn thấy ta, không nên là một mặt xem thường, hoặc là đem ta xách lên ném qua một bên sao?
Chẳng lẽ, chuyện ngày đó, đem nàng dọa rồi hả?
"Chậc, ta có thể làm gì a, quan tâm ngươi một chút a."
"Nga, không cần." Cúi đầu xuống, lách ra ta đi về phía trong viện.
"Hở?" Xoay người lại một cái nhấn lấy bả vai trái nàng
"Ngao!" Tiểu mập mạp một tiếng gào thét, cả thùng đựng nước đều ném rồi.
ahihi, dọa ta một hồi..
nhanh chóng thu tay về, vừa nghiêng đầu, Lương Lương và An Uy cùng nhau nhìn tới.
"Này này này ta ta ta ta không không không bắt nạt nàng, chỉ là không cẩn thận đụng tới vết thương của nàng.." Xua tay với Lương Lương, cũng không thể để nàng hiểu lầm.
"Ngươi..
Tiểu Mãnh, vết thương của ngươi còn chưa tốt sao?" Lương Lương nhìn thấy bả vai An Mãnh một tia màu đỏ nhàn nhạt, vội chạy tới thân thiết dò hỏi.
"Sẽ không chứ, đây đều bao nhiêu ngày rồi, làm sao đụng vào còn chảy máu chứ?" Thành thật nói, ta cũng ngớ ra, đều sắp một tuần lễ rồi đó, theo lý thuyết, bị xước cũng nên vảy kết rồi chứ?
Tiểu mập mạp tên gia hỏa này nhíu chặt mặt lại với nhau, trên trán đều thấy mồ hôi rồi.
An Uy nhìn ta một chút, trừng mắt, "Ngươi đối với nàng.."
"Không phải ta nói ngươi, có người làm tỷ tỷ ngươi như vậy sao, nàng vết thương còn chưa tốt, ngươi còn để nàng làm cái này làm cái kia" An Uy này lại muốn đẩy đến trên người ta, ta không cho nàng cơ hội sao, chỉa về phía mũi của nàng liền mắng đi.
"Ngươi.."
"Ta làm sao ta? Ta nói không đúng sao? Ngươi là tỷ ruột nàng a, không quan tâm nàng không chăm sóc nàng, thì biết sai khiến nàng."
"Ngươi đừng nói hưu nói vượn!"
"Ta nói bậy sao? Vậy ngươi tự mình xem a, vết thương còn chưa tốt, ngươi liền để nàng làm việc nặng" Chỉ vào thùng đựng nước, một mặt thô bạo nhìn An Uy.
"Đó là nàng.."
"Được, vậy chúng ta không nói việc này.
Thì nói chuyện nàng khiêu chiến Mạc Cửu, nàng là nhiều lần đều bị Mạc Cửu đánh bay, trở về đều là đầu tro mặt bụi thua trận.
Ngươi làm tỷ tỷ đây, cũng không muốn thay nàng xả giận? Thì biết đứng ở một bên xem trò vui, ngươi còn chỉnh nàng?" Chống nạnh, chỉ nàng.
"Ta.."
"Thế nào? Ta nói sai rồi hả? Hả?" Vẩy lông mày một cái trợn mắt, méo miệng, cà lơ phất phơ cộng thêm dáng vẻ không tha người.
"Hừ!" An Uy tức giận hừ một tiếng, đỡ lấy An Mãnh, nhìn một chút vết thương của nàng.
"Lo lắng làm gì chứ? Còn không dẫn nàng tìm sư phụ xem chút đi, chờ cánh tay này của nàng bị phế đi à?"
An Uy buồn bực, cũng không lắm mồm, "Đi."
"Ta đi cùng ngươi." Lương Lương đi tới một bên khác, cẩn thận từng li từng tí một đỡ An Mãnh.
Ta hai tay ôm đầu, đi theo phía sau họ.
Nguy hiểm thật, suýt chút nữa lại bị bắt chẹt, vẫn may A Ba cơ trí nhưng mà lần này ta thật là không phải cố ý..
Nếu như bị Lương Lương hiểu lầm, vậy ta phải ủy khuất chết rồi!
Hết chương 13.