Khi tỉnh lại, tựa hồ là nằm ở trong xe ngựa, lắc lắc lư lư, dằng xốc quá thích hợp đi ngủ.
Lặng lẽ mở mắt, Cổ Diễn đang ngồi ở bên cạnh, đầy mặt vẻ lo lắng nhìn chằm chằm ta.
Thấy ta tỉnh lại, cũng chưa lộ ra nét mừng, vẫn cứ là gương mặt khổ.
Cái tên này..
Sẽ không phải là phát hiện rồi chứ..
"Sư..
Ân..
Ngô..
Khụ khụ.." Không có nguyên do ho hai tiếng, cảm giác ngực có cỗ nước ấm cấp tốc xông lên, theo bản năng há miệng, một tia màu đỏ tươi..
Một ngụm máu này phun ra, ngực ngược lại không buồn bực, thế nhưng..
Lần này triệt để giấu không được rồi.
Ta giương mắt, nhìn Cổ Diễn một chút, nàng đúng là không có vẻ mặt bất ngờ, giúp ta làm sạch vết máu bên mặt một chút.
Quả nhiên nàng đã nhìn ra rồi.
"Sư phụ, làm sao vậy?" Cách ván cửa, đây là thanh âm của Lương Lương.
Ta vội vàng lắc lắc đầu với Cổ Diễn.
"Khụ..
Không có chuyện gì." Cổ Diễn giả ho hai tiếng.
"Tiểu Khê tỉnh chưa?"
Cổ Diễn nghe vậy dừng một chút, nhìn ta một cái, hơi trầm mặc.
"Còn không có."
Phù..
Ta thở phào nhẹ nhõm, cười khẽ với nàng.
Cổ Diễn khom người một cái, cách ta gần chút, sắc mặt nghiêm túc, ngữ khí lạnh lẽo, "Nói cho ta biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì."
Hiếm thấy nàng lại lộ ra vẻ mặt như gặp đại địch này, ta cười vung vung tay, "Ai ya, không.."
"Mạch tượng của ngươi, giống y chang mạch tượng của nguyên soái lúc trúng độc.
Nói thật, ta suy nghĩ thêm có cần thay ngươi giữ bí mật không." Cổ Diễn căn bản không cho ta cơ hội thở lấy hơi, cái tên này, cũng là chúa đào bới vấn đề.
Nhìn ánh mắt sáng quắc của Cổ Diễn, ta nghiêng đầu, hít sâu một cái, ngồi dậy.
"Chúng ta đây là muốn đi đâu? A nương đâu? Trong doanh trại tình huống thế nào rồi?"
Cổ Diễn nhíu chặt lông mày, hình như có chút căm tức, không nói một lời trừng ta.
Nàng không nói lời nào, ta cũng không nói chuyện, trầm mặc một hồi, ta đang lo lắng đó, nàng lại quay đầu xuống xe!
Phù..
Ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời, trong lòng lại là một tia bi ai.
Ngươi nói, lỡ như ngày nào đó, ta đột nhiên chết rồi, một đại gia đình này, lại không một người biết ta là chết như thế nào..
Ngơ ngơ ngác ngác đến, ngơ ngơ ngác ngác đi..
Haiz..
Chưa kịp ta thở phào một chút, Lương Lương tiểu tổ tông này lại mở ra cửa xe nhảy vào.
"Tiểu Khê, ngươi đã tỉnh!" Lương Lương ngồi vào bên cạnh ta, ánh mắt đột nhiên hơi ngưng lại.
Ôi? Ta cũng theo ánh mắt của nàng liếc mắt nhìn.
Mẹ của ta, máu vừa rồi nôn không lau!
"Ngươi bị thương?" Quả nhiên Lương Lương lập tức cuống lên, cầm lấy cánh tay của ta trên dưới đánh giá.
"Ạch.."
" Tiểu Khê, ngươi đến cùng làm sao vậy? Gần đây thân thể làm sao trở nên kém như vậy? Còn có, vừa rồi sư phụ hỏi ta, khi ở Ngu quốc ngươi có khác thường gì hay không, chuyện này là sao nữa? "
" Ạch..
"Ta gãi đầu một cái," Ngươi như pháo liên châu mà, ta..
Ta trả lời cái gì trước a? "
" Cái đó..
"
" Này không vội, ta hỏi ngươi trước, chúng ta đây là đi đâu? Các tướng sĩ trong doanh trại thế nào rồi? "Khoát tay áo một cái, đánh lạc hướng.
" Có mẫu thân đích thân đứng ra động viên binh lính, tự nhiên là tất cả thuận lợi, hơn nữa ngươi ngày đó nói lời nói kia, hiện tại không ít binh lính oán khí đối với Dực vương đều rất sâu.
Chúng ta bây giờ thì đang trên đường hồi kinh.
Như vậy đi cả ngày lẫn đêm, lại có thêm hai ba ngày lộ trình, liền đến kinh thành rồi.
"
Hồi kinh? Chuẩn bị cùng Dực vương tuyên chiến sao? Hắc, ta đều có chút không thể chờ đợi rồi.
" Nga đúng rồi, mẫu thân đâu? "
" Nàng cùng Mạc tướng quân đi trước một bước, đi gặp các thủ tướng của thành trì, hy vọng có thể khuyên bảo các nàng từ bỏ chống lại, tránh khỏi tử thương vô vị.
"
Ý! Được nha, lợi dụng địa vị trong quân của mình, cô đây là muốn đem Dực vương biến tướng không tưởng, đoạt lại binh quyền a!
Không thể không nói, An Lạc Thành này thật sự là, hoặc là không phản, nếu phản thì phản triệt triệt để để!
Lại cùng Lương Lương tùy tiện nói vài câu, đem vấn đề của ta vòng qua.
Quả nhiên Lương Lương của ta vẫn là ngốc thuần, nga không, thanh khiết.
* * *
Sau ba ngày, Kinh Thành.
An Lạc Thành phía trước, mấy nhóc con chúng ta tách ra hai bên theo cô, chậm rãi đi tới cửa thành.
Binh lính trên tường thành trận địa sẵn sàng đón quân địch, mỗi cái một mặt sợ hãi cộng thêm bất an nhìn chằm chằm chúng ta.
Cũng phải, phía sau chúng ta là đại quân có sắp tới tám vạn người, các nàng không phải vừa rồi kêu có quỷ chứ.
An Lạc Thành kêu dừng con ngựa, Mạc Cửu tiến lên hai bước, đang muốn kêu to về phía trên tường thành.
Đột nhiên, binh lính trên tường thành không giải thích được nội loạn rồi?
Gần một nửa binh lính phản chiến, lập tức liền đem tường thành chiếm lĩnh?
Chúng ta một mặt đứng hình nhìn cửa thành đang từ từ mở ra.
" Nguyên soái, ngài cuối cùng trở về rồi! "Khi một đội binh lính chạy đến trước phù phù phù phù quỳ ở trước mặt An Lạc Thành, kích động đều sắp nhảy lên rồi.
" Là các ngươi? "Mạc Cửu cũng là sững sờ, lập tức đại hỉ.
Ơ, những người này, nhìn khá quen.
Nghe Mạc Cửu nói, thì ra đây là An gia quân trước đó thất tán với chúng ta, không biết nên đi đâu hội hợp với chúng ta, liền chạy tới kinh thành, hơn nữa còn lẫn vào trong cấm quân! Thật sự phục họ!
An Lạc Thành gật gù, cũng không có quá mức kinh hỉ, nhìn chằm chằm cửa thành phát ngốc," Vào thành.
"
* * *
Nhiều người như vậy không thể đều vào thành, An Lạc Thành liền để mấy đứa nhóc khác lĩnh một nhóm binh lính, trấn thủ các cửa thành, đem kinh thành bao quanh.
Bách tính trong thành, An Lạc Thành cố ý phái binh lính đi động viên, cũng đem họ đưa ra thành, tránh khỏi một khi khai chiến sẽ lan đến gần họ.
Một đường thông suốt, đi tới dưới chân Hoàng thành.
Nhìn cửa cung nguy nga này, thực sự là cảm khái vô hạn.
An Lạc Thành đang an bài như thế nào phá cửa, cửa cung này đột nhiên một tiếng cọt kẹt, từ từ mở ra.
Để ta kinh ngạc là, dẫn đầu là một người giáp vàng hồng bào, cái gì? Là Dực vương?
Ngươi đừng nói, Dực vương này đổi chiến giáp, vẻ mặt lạnh lùng kia, thật là có khí tức vương giả!
Nhưng mà, để ta không nghĩ tới chính là, nàng vậy mà sẽ đích thân dẫn binh ra trận, nàng..
Nàng biết đánh trận sao?
Phóng tầm mắt nhìn tới, phía sau Dực vương một mảnh đông nghịt người, thủ vệ trong hoàng thành này cũng không ít a!
Dực vương và An Lạc Thành nhìn lẫn nhau, nửa ngày cũng không nói chuyện.
" Bệ hạ.
"Vẫn là An Lạc Thành mở miệng trước.
" Đây là, ta một lần cuối cùng, xưng hô ngươi như vậy.
"
" Ha.
"Dực vương cười lạnh một tiếng.
Ta đây cẩn thận nhìn lên, khá lắm, thứ này là thật già nua a! Tóc bạc, mấy ngày nay không ít bận tâm chứ!
" Ngày này, quả nhiên vẫn phải tới.
"Dực vương lạnh nhạt nói.
Làm ơn, đây rõ ràng là bản thân ngươi làm ra được không! Ai m*á nó có rãnh cả ngày nghĩ làm sao mưu phản như vậy? Không làm không chết được sao!
An Lạc Thành cúi đầu, hé miệng cười khổ.
" An Lạc Thành ta để tay lên ngực tự hỏi, đối với Dực quốc, đối với ngươi, trung thành tuyệt đối, tuyệt không hai lòng, càng là chưa bao giờ động tới ý nghĩ không nên động.
Hôm nay sử dụng bạo lực, thực sự không phải ta nguyện ý.
"
" Ha! Ý của ngươi, là trẫm ép ngươi hay sao? "
" Đúng vậy a, chính là ngươi ép! "An Lạc Thành không lên tiếng, ta cướp trả lời.
" Là ngươi nghe tin Đại Vu ch*ó m*á già kia, cùng An soái sản sinh xa cách.
"
" Tất cả những thứ này của hôm nay, chính là trái bản thân ngươi gieo xuống, hừ, quả đắng này, đương nhiên nên chính ngươi nếm! "
" Nói bậy! Là ngươi! Là các ngươi! "Dực vương giận dữ, duỗi tay chỉ vào ta.
" Trẫm ở trong quân doanh khắp nơi chịu thiệt, mỗi lần hạ mệnh lệnh, binh lính đều phải trả lời một câu An soái làm sao! Quân doanh của trẫm! Binh lính của trẫm! Lại không nghe mệnh lệnh của trẫm, trong mắt chỉ có An soái ngươi! "
" Là ngươi, là An Lạc Thành ngươi! Bá chiếm binh quyền của trẫm không buông, ý đồ bất chính! "Dực vương quát ầm, trên mặt gân xanh đều hiện ra rồi.
Ta c*on m*ẹ nó! Thực sự là đụng người không phân rõ phải trái rồi!
" Phi! "Ta dùng sức nhổ nước bọt.
" Ngươi có phải ngốc không? Nếu như An soái có lòng phản, khi ngươi đang ở quân doanh, vì sao không trực tiếp giết ngươi không cần đợi đến giờ này ngày này? "
" Ngươi khi đó cố ý muốn nàng hộ tống ngươi trở lại kinh thành, nàng liền nhìn ra rồi, nàng biết rõ đây là một trận Hồng Môn Yến, nếu không có trong lòng mang chờ mong đối với ngươi, nàng lại làm sao cam tâm tình nguyện chịu ngươi bài bố! "
" Ngươi thật đúng là già hồ đồ rồi! "
" Ngươi! Nhóc con miệng còn hôi sữa, ngươi biết cái gì! "Dực vương giận dữ liếc ta một chút.
" Ta hiểu cái gì? Ta hiểu nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nên nghi ngờ người.
Nếu ngươi đã có lòng nghi ngờ đối với An soái, thì không nên dùng nàng, dùng nàng rồi, nên tin tưởng nàng vô điều kiện.
Trước mắt như vậy chính mình cả ngày lo lắng đề phòng đứng ngồi không yên, ha, ngươi đại khái vẫn không cảm giác đượcchứ? Ngươi có biết dưới cái nhìn của ta ngươi giống cái gì không? Thì như bệnh thần kinh, tự biên tự diễn, tự mình dọa mình.
Cho dù hôm nay chúng ta không khai chiến, ngươi cũng sẽ bị chính mình dọa chết tươi.
"
Nói bệnh thần kinh cũng không biết nàng có nghe hiểu hay không, dù sao nàng có chút đầu óc cũng có thể biết đây không phải là đang khen nàng.
Dực vương trầm mặc, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, phỏng chừng tức giận không nhẹ.
Một lát, Dực vương đột nhiên khẽ thở dài," Ngồi vào vị trí này, không cho phép trẫm không nghĩ nhiều.
"
Dực vương nhấc lên tay," Dẫn lên.
"
Đối diện binh lính tự động tách ra, nhường ra một con đường.
Hai tên binh lính ắt một cô gái đi tới.
Dư quang quét thấy thân thể An Lạc Thành run lên, m*ẹ kiếp, dùng cái mông nghĩ cũng biết đó là ai!
An Lạc Thành từ lúc An Quyết xuất hiện, ánh mắt liền không rời nàng, không ngừng đánh giá.
Cũng phải, nhiều năm như vậy cũng không gặp con gái, nếu không phải vết bớt trên trán An Quyết, phỏng chừng cả An Lạc Thành đều không nhận ra con của chính mình rồi.
" A..
A nương? "An Quyết cũng nhìn chằm chằm An Lạc Thành, thanh âm run rẩy khẽ gọi một tiếng.
Ta cảm thấy một tiếng này, đủ khiến An Lạc Thành tước vũ khí đầu hàng.
An Lạc Thành không đáp lời, nhìn một lát, cúi đầu.
Ta rõ ràng cảm giác được có một nguồn khí tức đè nén trên người nàng, tựa hồ đang cực lực ẩn nhẫn.
Ta nhanh chóng đuổi ngựa tiến lên, vỗ về cánh tay của cô, sóng vai với cô.
" Lão gia hỏa, dùng một đứa bé uy hiếp, quá không biết xấu hổ rồi đó.
"Ta hít sâu một hơi, nói thật, có chút tay chân luống cuống, tuy biết rõ Dực vương có thủ đoạn như thế, nhưng nước đã đến chân, đúng là tê móng rồi.
Dực vương cũng không gấp, giục ngựa tiến lên hai bước.
" Ngươi mở miệng nói An soái đối với trẫm cũng không có dị tâm, được, vậy trẫm ngược lại muốn hỏi nàng một chút, vì sao phải che giấu thân thế của đứa nhỏ này đối với trẫm? "
Ạch..
Ta quay đầu nhìn An Lạc Thành, cô vẫn là không nói một lời.
" Trẫm năm lần bảy lượt có ý vô ý dò hỏi, nhưng ngươi không có một lần, nói lời nói thật đối với trẫm! "
" Trẫm nhận nàng làm nghĩa nữ, cũng là muốn cố gắng thay ngươi thương yêu đứa trẻ này, nhưng trẫm vừa nghĩ tới ngươi mọi cách che giấu, trẫm liền đau lòng! "Dực vương vỗ vỗ ngực của mình, một mặt dáng vẻ vô cùng đau đớn.
Một lát, lại đưa tay chỉ vào ta," Ngươi nói trẫm nên dùng người không nghi ngờ.
"Nàng dừng một chút, lại chỉ vào An Lạc Thành.
" Nhưng nàng thì sao! Nàng làm sao không phải là đối với trẫm có mang cảnh giác? Hả? "Dực vương nghiêm nghị quát hỏi.
Ta..
Lòng hại người không thể có, nhưng nên có tâm phòng bị người mà, ngươi động một chút là lấy cái này cái kia uy hiếp người, còn không thể đề phòng ngươi chút? Có người không phân rõ phải trái sao?
Ta bĩu môi, không lên tiếng, quay đầu lại nhìn An Lạc Thành, cô đại khái còn chìm đắm ở bên trong hổ thẹn đối với An Quyết đó.
Cùng Dực vương nói tới bước đi này, cơ bản thì sụp đổ rồi, hai phe không ai nhường ai, kết cục này, chỉ có một, đánh thôi.
" Chuyện đến nước này, ngươi còn cảm thấy chúng ta sớm có ý tạo phản, vậy cũng không sao, ta phản cho ngươi xem.".