Tặc Giường


‘Sản phẩm’ bị tôi dùng bình rượu đập một lần, lại dùng nắm tay đập một quyền, tên gọi Tô Nhạc Tuần, giới tính nam, là một sản phẩm chất lượng cao, hiếm có khó tìm!
Tôi ngồi ở trên xe Tô Nhạc Tuần trên, nói: "Tôi thực xin lỗi vì đã đánh anh, nếu không thì tôi đưa anh bình xịt Bạch Dược Vân Nam coi như là bồi thường đi."
"Cái gì? Gương mặt tôi đây đáng giá ngàn vàng, bị cô đập cho hai phát mà chỉ đưa một chai Bạch Dược Vân Nam đền bù sao?" Anh ta nghiêng đầu hỏi tôi.
"Vậy anh muốn như thế nào? Edit by ♫laithihoanganh♫ ♀d.đ.l.q.đ♂ Muốn tôi mua một cái mặt khác dán lên cho anh sao?"
Anh ta trừng mắt, nhấc mi lên, biểu tình đặc biệt sinh động, "Cô uống say nói chuyện khó nghe coi không tính, bây giờ tỉnh rượu mà cũng không khá hơn chút nào."
Tôi nghiêm túc nói: "Tôi chính là đang xem xét gương mặt đáng giá ngàn vàng của anh, không khống chế nổi nên có nảy sinh một ít ý tưởng đại nghịch bất đạo."
"Ý tưởng?" Tô Nhạc Tuần còn rất tự kỷ, "Có phải cô cũng phát hiện bổn thiếu gia rất tuấn tú hay không?"
Tôi thành khẩn nói: "Ý tưởng muốn đập vào má kia them một lần."
"..." Khoé miệng anh ta có chút co rút, dường như bị tôi chọc giận không ít.
Tôi thấy hắn không nói tiếng nào, ánh mắt có chút tan rã.
Tô Nhạc Tuần trừng to mắt, bộ dáng có chút giống…. Lý Nhạc Nhiên lúc bốc đồng.
Tô Nhạc Tuần bị tôi nhìn nhìn thì ngẩn ra, chần chừ hỏi tôi, "Cô không sao chứ?"
Tôi thì thào tự nói, "Các người lúc nào cũng vui vẻ a…."
Tô Nhạc tuần dường như không nghe rõ, "Cái gì?"
Sau đó lâm vào trầm mặc.Edit by ♫laithihoanganh♫ ♀d.đ.l.q.đ♂
Gương mặt thanh tú, lông mi thật dài, mũi thẳng mà rất có khí chất.
Không giống, anh ta không giống Lý Nhạc Nhiên.
Tôi ngây ra trong chốc lát, nghiêng người mở cửa xuống xe.
Tô Nhạc Tuần không vừa ý, "Cô nói đi là đi a?"Edit by ♫laithihoanganh♫ ♀d.đ.l.q.đ♂
Tôi quay đầu nói: "Vậy ‘ngài’ cảm thấy thế nào? Còn cần báo cáo không?"
Tô Nhạc Tuần nhíu mày nhìn tôi, hình như là đang tức giận, anh ta khoát tay chặn lại, "Đi, cô đi đi, bổn thiếu gia chưa thấy qua ai lại không biết phân biệt tốt xấu như vậy!"
Tôi nói: “Đúng rồi, tôi vốn không biết phân biệt tốt xấu đó. Lúc anh nghe điện thoại của tôi sao anh không thử suy nghĩ một chút anh làm như vậy là tốt hay xấu?”
Tô Nhạc Tuần thất thần, bỗng nhiên hiểu được, "Nhận điện thoại của cô? Cô tức giận vì chuyện này?"
"Vậy anh nghĩ sao?"
Hắn nhíu mày, có vẻ không kiên nhẫn, “Cô đừng nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái đó nữa được không?”
"Không được."
"..."
Sau một lúc lâu Tô Nhạc Tuần nói: "Tôi nhận điện thoại của cô làm cho cô cảm thấy phiền phức?"
Tôi nhìn anh ta, chờ câu kế tiếp.
Bỗng anh ta nhìn trời, lộ ra biểu tình như nhớ lại, chậm rì rì miêu tả, "Tôi nghe trong điện thoại có người kêu Mạc Phi, nhưng khi nghe tiếng tôi thì im lặng.”
"Sau đó?"
Tô Nhạc Tuần nhìn nhìn tôi, nói tiếp: "Người kia hỏi Mạc Phi đâu, tôi nói cô ấy uống say, nôn hết lên người tôi, không thể tự đi về nhà. Người kia nói không muốn làm chậm trễ các người, tôi hỏi chậm trễ cái gì, dù sao không có việc gì, chỉ ngủ thôi..."
Tôi "..."
Đại ca ơi, anh là đầu đất à, đúng nghĩa ngây thơ cụ! ! Tôi rất muốn lấy đầu đập đất a!
Tô Nhạc Tuần tò mò xem bộ dáng như đang phát điên của tôi, hỏi "Cô làm sao vậy?"
Tôi nhanh chóng khôi phục bộ dáng bình thường, "Không có gì, thất tình."
Anh ta ngẫm lại, khiêm tốn hỏi, "Bởi vì tôi?"
Tôi ngớ ra.
Thế nào lại là bởi vì hắn? Lý Nhạc Nhiên không yêu tôi, cùng với chuyện Tô Nhạc Tuần nghe điện thoại một chút quan hệ đều không có. Lý Nhạc Nhiên, hắn chỉ là không yêu tôi, không hơn.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong lòng, tôi nửa ngày mới nói: "Không phải tại anh đâu. Nhiều khi tôi còn phải cảm ơn anh nữa."
Tô Nhạc Tuần có chút phản ứng không kịp, "Cám tạ tôi?"
Đúng nha, bởi vì anh, tôi còn cảm thấy có chút mặt mũi.
Tôi nói: "Thực xin lỗi đã gây phiền phức cho anh."
Tô Nhạc Tuần biểu hiện thật giống như cao hứng trở lại, khóe miệng nhếch lên, "Không sao, tôi sợ nhất là nợ nần người khác."
Lời anh ta như nhắc nhở tôi, tôi nói: "Chuyện lần trước, thành thật xin lỗi anh lần nữa. Tôi uống say hồ đồ, nhìn nhầm anh là người khác, còn hiểu nhầm anh là kẻ dâm tặc, dám làm không dám nhận, nguyền rủa anh cả nửa ngày trời. Tôi sai rồi"
Tô Nhạc Tuần biểu tình có chút cứng đờ, đợi nửa ngày hắn nói: "Biết sai có thể sửa lỗi, thật dễ dạy bảo, ngoan."
Tôi tiến thêm một bước, biểu đạt ý kiến của mình, “Tôi đã đưa cho anh phí phục vụ, ngược lại thật sự là làm trò cười cho người trong nghề. Anh xem, anh đã nói biết sai nhận lỗi là tốt, vậy hãy cho tôi một cơ hội hối cải đi…”
"Thế nào?" Anh ta giống như nhận ra cái gì, nhướng mày nhìn tôi.
Tôi thành khẩn nói: "Phí phục vụ kia có thể trả lại cho tôi không?"
Tô Nhạc tuần: "..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui