Tạc Niên

Âu Dương Lam thấy biểu tình của y mới nhu nhu ngữ khí: “Tạ Nhiễm là người của phủ chúng ta, ta tự nhiên sẽ tìm biện pháp chữa khỏi cho hắn. Nếu không Tứ ca ngươi sẽ không từ bỏ ý đồ đó, cho nên ta sẽ cùng đi với ngươi.”

“Tạ Nhiễm trúng độc là vì thiếu gia sao?” Tô Nhan bắt lấy then chốt.

Âu Dương Lam nhìn đôi mắt y gật gật đầu, lại nói một chuyện khác: “Tô Nhan, nếu ngươi được lựa chọn, ngươi sẽ chọn ta hay là phụ thân ngươi?” Hắn tuy chưa nói rõ, Tô Nhan cũng biết ý tứ trong đó. Ngày ấy ở hoàng cung Âu Dương Lam đã hỏi mình vĩnh viễn sẽ không phản bội hắn đúng chứ, hiện giờ xem ra không phải là do nhất thời tâm huyết dâng trào, mà là thật sự muốn y làm ra một quyết định.

“Ý muốn mưu phản là phụ thân của ta, thiếu gia còn dám đem ta lưu tại bên người?” Tô Nhan không đáp hỏi lại, lại không tự chủ được chờ mong đáp án.

Âu Dương Lam không nói gì chỉ là đột nhiên hôn đôi mắt y một cái rồi sau đó ôn nhu cười: “Ta tin tưởng ánh mắt của mình.”

Tô Nhan nghe vậy, bên môi trồi lên một nụ hoa ấm áp, thanh nhã lại thong dong.

Thiếu niên trước mắt mỉm cười tốt đẹp đến thế làm người ta có cảm giác y không muốn để người khác thấu tỏ tư tâm của mình. Âu Dương Lam hơi híp mắt, hào phóng thừa nhận cảm giác xa lạ từ đáy lòng, đơn độc muốn giữ lấy không cho người biết tình cảm.

Hắn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Tô gia Lục công tử này đối phương vẫn là một hài tử, lẳng lặng ngồi ở vị trí ít người để ý hầu như không động đũa, đôi mắt cũng không giống tiểu hài tử khác thích nhìn đông nhìn tây. Khi đó Âu Dương Lam bất quá cũng là tiểu thí hài mười tuổi, luôn luôn kiêu ngạo đã quen đâu chịu ủy khuất chính mình, đứa bé trong một góc kia lại bị hắn vô ý thức nhớ kỹ.

Thật lâu sau, lâu đến mức hắn đã quên Tô gia cũng có một hài tử như vậy.

Lúc lần nữa nhìn thấy, hài tử kia đã trở thành bộ dáng thiếu niên thanh nhã đạm nhiên, bình tĩnh đứng ở trong viện của hắn hơi hơi cúi đầu thanh âm lại phá lệ êm tai, trong mắt chứa đầy quang mang lưu chuyển người khác không thể hiểu được.

Cơ hồ là trong nháy mắt hắn liền lại nhớ lại 6 năm trước ở phủ Thừa tướng đã nhìn thấy hài tử an tĩnh nọ.

Thăm dò, bắt bẻ, đạm mạc về sau, để lại cho hắn chính là một tấm lòng son.

Hắn nhớ rõ lần đầu tiên mang Tô Nhan tiến cung, hắn có thói quen đi rất mau quen tất cả mọi người vây quanh hắn bắt chuyện, thời gian dần trôi qua chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của mình hắn bèn không khỏi dừng lại. Nào ngờ vừa quay đầu lại thấy thiếu niên ngừng ở một mảnh tuyết trắng phía trước, khuôn mặt thanh tú chân mày cong cong, tố sắc áo bông trên người càng làm y thêm mảnh khảnh đứng ở giữa mặt đất phủ kín tuyết trắng khóe môi khẽ nhếch, tươi cười thuần túy mà sạch sẽ.

Hắn nhiều năm cô tịch tâm tư rét lạnh, trong nháy mắt cơ hồ mở ra một kẽ hở, không lớn nhưng đủ để cho ánh mặt trời tiến vào.

Chính là người này.

Trong lòng xẹt qua một ý niệm như vậy.

Nếu cả đời này chú định không cách nào tự do, ít nhất thì lòng hắn có thể tự do bay lượn.

Trở lại phủ hoàng tử không lâu, Âu Dương Lam liền mang theo Tô Nhan tiến cung. Hắn muốn ly kinh một chuyến nói thế nào cũng phải cùng Âu Dương Quân nói rõ, hơn nữa Nhị ca bên kia cũng nên thông báo một tiếng.

Âu Dương Lam và Tô Nhan đến trước Thanh Nhân Cung, Âu Dương Vân nghe nói hắn muốn li cung liền lập tức trầm mặt, thanh âm tuy vẫn là ôn hòa bên trong lại chứa đầy bất mãn: “Hiện giờ trong triều hỗn loạn còn thân thể phụ hoàng gần đây cứ luôn có chút bệnh, ta thấy lúc này ly kinh không thích hợp cho lắm.”

“Nhị ca không cần lo lắng, ta tự có chừng mực.” Âu Dương Lam bình tĩnh trả lời, đáp án lại rõ ràng.

Âu Dương Vân thấy hắn đã quyết, tuy không muốn cũng không nói gì nữa chỉ là đôi mắt liếc qua Tô Nhan vẫn giữ im lặng” “Lần này ly kinh là muốn đi đâu?”

“Giang Nam.”

Tô Nhan sửng sốt, không dự đoán được Âu Dương Lam sẽ nói dối Âu Dương Vân, đầu này Âu Dương Vân đã mở miệng: “Đi sớm về sớm.” Nói tới đây hắn hơi hơi ngẩng đầu, trong mắt có chút mơ hồ không chừng: “Ông trời lúc này luôn là như vậy âm tình bất định, nói thay đổi liền sẽ thay đổi.”

Cuối cùng nói xong câu kia cũng không biết hắn là cố ý hay là cử chỉ vô tâm, Âu Dương Lam nghe xong vẻ mặt vẫn bình tĩnh, Tô Nhan đứng ở bên cạnh làm bộ cái gì cũng chưa nghe thấy.

Tiếp theo hai người lại đi tẩm cung của Hoàng Thượng, nào biết mới tới cửa lão thái giám đứng canh nói rằng Âu Dương Quân đã nghỉ ngơi rồi hôm nay không tiện gặp khách.

Hiện tại rõ ràng trời còn sáng tỏ, phụ hoàng sớm như vậy liền nghỉ ngơi?

Âu Dương Lam đương nhiên không tin, tiếp tục kiên trì: “Chuyển cáo Hoàng Thượng, ta có việc muốn thương lượng.”

Thái giám kia cũng biết bản tính Âu Dương Lam, hắn hiện tại ôn hòa cùng mình nói chuyện đã là hiếm thấy, sợ giằng co tiếp sẽ chọc đến người này nên vội cúi người đẩy cửa đi vào, một lát sau lại ra tới nhẹ giọng nói: “Hoàng Thượng cảm nhiễm phong hàn không tiện gặp Lục hoàng tử, không biết Lục hoàng tử là vì chuyện gì lão nô sẽ thay người truyền đạt?”

Âu Dương Lam nhíu mày, hỏi: “Có truyền thái y lại đây chưa?”

“Bẩm Lục hoàng tử đã truyền rồi, thái y kê phương thuốc, dược cũng đã cấp Hoàng Thượng ăn vào, lúc này chính là lúc dược liệu phát huy, Hoàng Thượng nằm xuống liền ngủ rồi.” Lão thái giám thấp thân mình cung kính trả lời, Âu Dương Lam lại nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt mới mang theo Tô Nhan rời đi.

Trên đường trở về hai người đều rất an tĩnh, không khí yên ắng như mặt nước, bề ngoài nhìn vào gió êm lẳng lặng kỳ thật sóng ngầm mãnh liệt. Tô Nhan đột nhiên dừng lại, Âu Dương Lam thấy y dừng lại không khỏi nghi hoặc: “Làm sao vậy?”

Tô Nhan giương mắt nhìn hắn: “Hoàng Thượng hôm nay có chút khác thường.”

Âu Dương Lam lắc đầu tiếp tục nâng bước về phía trước, thanh âm ở trong không khí chậm rãi vang lên: “Phụ hoàng gần đây vẫn luôn không khỏe, hôm qua Tiêu Tuyệt tiến cung một chuyến rồi trở về nói với ta, có thể lập Thái tử rồi.”

Tô Nhan trong lòng cả kinh, Âu Dương Quân rõ ràng nhìn còn rất khỏe mạnh sao có thể nghiêm trọng đến như vậy?

Vương triều cũng từng có một vị Thái tử, chỉ là sau lại đã xảy ra một ít việc thì Thái tử đột nhiên biến mất cho nên chức Thái tử vẫn luôn bỏ không. Hiện giờ lập Thái tử cũng coi như tuyên cáo thân thể Hoàng Thượng đã vô pháp vãn hồi. Sao có thể!? Kiếp trước rõ ràng Âu Dương Quân sống lâu như vậy……

“Thiếu gia ly kinh lúc này……”

Âu Dương Lam đột nhiên xoay người lại, đánh gãy lời kế tiếp: “Tô Nhan cũng cảm thấy ta nên đi tranh long ỷ kia sao?”

Chẳng lẽ ngươi không phải vẫn luôn nghĩ như vậy?

Tô Nhan rất muốn hỏi thế nhưng ngẫm lại vẫn là đem nuốt trở về, này tựa hồ là lần đầu tiên Âu Dương Lam bình tĩnh thản nhiên nói với y về ngôi vị hoàng đế.

Hai bên đường là tường thành lạnh băng, dưới chân lát vô số cẩm thạch sắc nhọn, hai cổ gió lùa từ đối diện thổi tới, chính giữa trở thành một cái hốc lưu giữ gió lạnh, thổi trúng tóc dài của Tô Nhan theo gió phiêu diêu, giữa những sợi tóc hỗn độn bén nhọn y tựa hồ thấy kiếp trước Âu Dương Lam điên cuồng liễm diễm tươi cười, tuyệt quyết lại quả cảm như thế.

Thật lâu sau, Tô Nhan nghe thấy thanh âm chính mình ở trong gió quanh quẩn: “Nếu thiếu gia không thích trong cung hỗn loạn, sao không tìm một chỗ làm một người nhàn tản?”

Âu Dương Lam hơi híp mắt, nhìn thiếu niên trước mắt đầy mặt lặng im, hỏi lại: “Tô Nhan thích sinh hoạt như vậy sao? Sinh hoạt bình tĩnh như nước gợn sóng bất kinh, vài thập niên như một ngày, sau đó chỉ còn một phôi đất vàng, vĩnh viễn ngủ say giữa thiên địa chi gian.”

Tô Nhan ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn vào mắt đối phương: “Với ta mà nói, bình bình đạm đạm mới là thật.”

Trong lúc nhất thời không ai nói chuyện, bên tai chỉ có thể nghe thấy gió lùa siêng năng gào thét, cùng với tiếng tim đập vang dội. Sau đó y liền nghe thấy Âu Dương Lam thản nhiên khẽ cười, tiếp theo cảm giác thân thể bị người ôm vào lòng ngực ấp áp, trên đầu là thanh âm người nọ ôn nhu mê người: “Chờ lập Thái tử rồi, chúng ta liền tìm một nơi non xanh nước biếc để nghỉ ngơi, trở về ta sai Hoa Lân tính xem chúng ta còn bao nhiêu bạc, có đủ nuôi sống ngươi cả đời hay không.”

Âu Dương Lam nói chuyện trước nay nói một không hai, hắn nếu nói như vậy đó là thật sự là tính toán của hắn.

Tô Nhan giờ phút này không rõ trong lòng chính mình là loại ý tưởng thế nào, chỉ cảm thấy trái tim bị người một phen ngắt nhéo, vô cùng đau đớn.

Không thể nói bất luận cái gì, chỉ là có chút vụng về vươn đôi tay ôm chặt lấy eo đối phương: “Kỳ thật ngươi không cần quyết định nhanh như vậy.” Âu Dương Lam lại là cười: “Tô Nhan, ngươi hiện tại còn chưa tin ta có thể vì ngươi, cái gì đều không cần.”

Câu nói kia uyển chuyển nhẹ nhàng giống như gió nhẹ, từ bên tai y nhẹ nhàng chạy quá. Tô Nhan trong lòng kịch liệt chấn động một chút, ngay sau đó ngẩng đầu lên thẳng tắp đụng phải Âu Dương Lam đã sớm cúi xuống, môi lưỡi dần dần dây dưa ở bên nhau, thân thể hai người chặt chẽ dán sát không chừa một khe hở, giống như đóa hoa dựa sát vào nhau, ở nơi không có một bóng người lặng lẽ nở rộ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui