Tạc Niên

Vệ Tử Thu tức giận đến nghiến răng, lại cũng minh bạch chính mình đối với người trước mắt người này căn bản một chút biện pháp đều không có, chỉ có thể giận dỗi xoay người: “Cút cho ta!” Tiêu Tuyệt lại không giống vừa rồi đáng thương hề hề, trên mặt lại treo lên một nụ cười quen thuộc, một bộ tính sẵn trong lòng, thâm tình muôn dạng phun ra lời thề: “Ba năm trước đây ta đối chính mình nói, nếu để ta tìm được ngươi, ta có chết cũng sẽ không buông ngươi ra.”

Ngừng bước, Vệ Tử Thu cũng không quay đầu lại nói: “Tiêu Tuyệt, cả đời này ta đều sẽ không tha thứ cho ngươi.”

Tiêu Tuyệt trong mắt nhanh chóng hiện lên một đạo ảm đạm quang mang, ngay sau đó bị hắn thành thục che dấu đi, vẫn là cười: “Chỉ cần chúng ta có thể ở bên nhau, cho dù ngươi không tha thứ ta cũng không quan hệ.”

“Chúng ta không có khả năng ở bên nhau.”

“Có khả năng.” Tiêu Tuyệt kiên định đáp.

Vì thế Vệ Tử Thu bất đắc dĩ nhắm mắt lại, lúc mở ra đã là một mảnh quạnh quẽ, thanh âm cũng chậm rãi lạnh xuống: “Sơn trang ngươi muốn ở thì ở, chờ Tạ Nhiễm hết bệnh, ngươi liền lập tức biến mất cho ta. Ngươi với ta mà nói là ác mộng, ta không bao giờ muốn gặp lại ngươi.”

Tiêu Tuyệt câu môi cười, trong miệng tràn ra vô tận chua xót.

Mắt thấy Vệ Tử Thu từ trong tầm mắt hắn từng bước một đi xa, cho đến biến mất không thấy.

Tiêu Tuyệt đã đến cũng không có thay đổi gì, ít nhất, lúc trước Tô Nhan lo lắng là dư thừa. Vệ Tử Thu như cũ thường thường kiểm tra cho Tạ Nhiễm, căn dặn phòng bếp sắc thuốc, sai Tô Dật dùng miệng mớm thuốc. Mỗi khi nước thuốc theo khóe miệng Tạ Nhiễm chảy xuống, chảy qua từng thớ da thịt trắng nõn, Tô Nhan lại không đành lòng xem. Bởi vì việc kia sẽ làm y nhớ tới kiếp trước khi Tạ Nhiễm chết máu tươi cũng từ đôi môi đó tràn ra, yêu diễm rách nát lại hiu quạnh.

“Ngươi đã sớm biết Tử Thu ở chỗ này.” Tiêu Tuyệt nhìn y, bình tĩnh nói.

Tô Nhan thành thật gật đầu: “Ta cũng là ba năm trước đây ngẫu nhiên đã tới một lần, khi đó ta cũng không biết ngươi cùng Vệ tiên sinh nhận thức.” Y nói chính là lời thật, chỉ là có một lần Tiêu Tuyệt uống say trong miệng không ngừng kêu tên Vệ Tử Thu. Tô Nhan tra cứu một hồi mới biết nguyên lai Tiêu Tuyệt cùng Vệ Tử Thu là có ẩn tình, có phải là nghiệt duyên không hiện tại vẫn không thể biết.

“Thế nhưng ngươi về sau đã biết cũng không có ý định nói cho ta biết.” Tiêu Tuyệt biểu tình có chút đông cứng, nhìn đôi mắt hắn như muốn phóng ra vô số lưỡi dao.

Tô Nhan biết rõ hắn tự trách mình, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Ta chỉ là cảm thấy các ngươi cần ba năm để lắng đọng lại. Vệ tiên sinh luôn luôn tâm cao khí ngạo, ngươi đối hắn làm ra loại chuyện này muốn cho hắn tha thứ ngươi thật sự thực khó khăn. Hơn nữa, nếu ta thật sự không để ngươi đuổi theo, ngươi hôm nay cũng không có khả năng đứng ở chỗ này.” Lúc gần đi, Tô Nhan như có ma xui quỷ khiến nói cho Tả Kỳ biết nơi này. Tả Kỳ luôn luôn mềm lòng, chỉ cần Tiêu Tuyệt một cầu hai khẩn hắn liền sẽ đem hết thảy mọi chuyện nói ra.

Tiêu Tuyệt biết Tô Nhan có lý, nên mím môi không nói.

“Hiện tại cơ hội đã có, về sau sẽ như thế nào đành xem tạo hóa của ngươi.” Tô Nhan nhìn hắn nhẹ giọng nói, Tiêu Tuyệt ngẩng đầu nhìn lại Tô Nhan: “Ngươi cùng Lục hoàng tử là chuyện như thế nào?”

Tô Nhan cười, chắc là vừa rồi nhìn thấy mình cùng Âu Dương Lam nắm tay nhau: “Chính là ngươi thấy như vậy.”

“Ngươi rõ ràng biết về sau sẽ như thế nào, còn……”

“Tiêu Tuyệt, tâm tình củata và ngươi là giống nhau, rõ ràng biết khả năng không có tương lai, chính là vẫn là không có cách nào khiến tâm như nước được.” Tô Nhan đánh gãy hắn, thanh âm bình tĩnh như cũ.

Đúng rồi, nếu tình yêu thật có thể tự khống chế, nó liền không có chỗ mê người.

Cho dù đầu rơi máu chảy, cho dù tan xương nát thịt, chỉ cần đứng ở bên người nọ bên, cùng xem thế gian phồn hoa thương tang, hoặc chỉ có thời gian nhắn ngủi cũng đủ rồi.

Vì thế Tiêu Tuyệt cũng không nói nữa chỉ liếc Tô Nhan một cái sắc lẻm, ngó thấy Vệ Tử Thu từ trong phòng Tạ Nhiễm đi ra, vội chạy lên dây dưa với hắn.

Tô Nhan nhìn thân ảnh bọn họ đi xa mới rút tầm mắt về, lại thấy dưới mái hiên Âu Dương Lam chẳng biết lúc nào đã chuyên chú nhìn mình.

Cửa sổ ưu nhã giản lược phía sau làm trường bào màu trắng trên người hắn càng thêm bắt mắt, giữa hắc mâu lưu chuyển quang hoa lóa mắt, khóe môi hơi hơi giơ lên cười như không cười, tóc dài đen nhánh ở trong gió bay múa, tựa hồ chỉ cần hắn đứng ở nơi đó hết thảy đều trở nên bắt mắt lên, ngay cả gió thổi từ bên người hắn cũng trở nên ôn nhu hơn.

Tô Nhan đứng tại chỗ thấy hắn từng bước một đi tới.

“Xin lỗi, ta vô tình nghe lén các ngươi nói chuyện.” Âu Dương Lam khóe miệng tươi cười là ôn nhu. Tô Nhan nâng mắt liền thấy một mạt cười này, trong lòng bất giác rung động.

“Tô Nhan, ta thật cao hứng.”

Hắn cúi đầu, môi cố ý vô tình cọ qua gương mặt Tô Nhan, mềm mại thanh âm ở bên tai dần dần quanh quẩn: “Ta thật cao hứng ngươi vô pháp làm cho tâm mình như thủy, nhưng có một điểm ngươi nói sai rồi.”

Tô Nhan thẳng tắp đứng đó bởi vì Âu Dương Lam tới gần thân thể có chút cứng đờ, câu tuyên thệ ngay sau đó liền thẳng tắp đâm thẳng vào lòng: “Chúng ta không có khả năng không có tương lai.”

Thân mình bị người ôm chặt, cách vật liệu may mặc có thể rõ ràng nghe thấy tim đối phương đang đập, hữu lực truyền đến, cùng chính mình, đồng dạng quy luật.

Tô Nhan chậm rãi nhuyễn ra, dựa vào lòng ngực ấm áp kia.

Sau giờ ngọ, dương quang an tĩnh ôn nhu xuyên qua tầng mây tưới xuống đất, chiếu vào hai người đang chặt chẽ dán sát vào nhau, giống như dòng suối chạy dài,  uốn lượn xa xăm.

Bởi vì dùng rất nhiều nội lực bức độc, Nam Cẩm đến nay còn chưa khôi phục nguyên khí kịp, Tô Nhan xem qua hắn một lần, phát hiện sắc mặt hắn có chút tái nhợt, nhưng miễn cưỡng cũng còn nhìn được, đem chén được trong tay đưa cho người trên giường, Tô Nhan ngồi xuống bên cạnh.

Nam Cẩm tiếp nhận chén thuốc, mày đều không nhăn một hơi uống hết, sau đó đem chén không đặt ở ngăn tủ đầu giường, cười nói: “Hôm nay như thế nào rảnh tới thăm ta?”

Tô Nhan cũng cười theo: “Tạ Nhiễm đã tỉnh lại.”

“Thật không? Kia tốt quá rồi, không uổng công ta cố sức cứu lấy mạng hắn.” Nam Cẩm lúc nhướn mày, luôn có một loại khí thế cảm giác bức người, cái loại khí tràng này có khi không thua Âu Dương Lam. Tô Nhan có chút tò mò nhìn hắn: “Ta nghe Tạ Nhiễm nói, ngươi ở bên cạnh Âu Dương Lam cũng đã được 5 năm.”

Nam Cẩm nâng mắt lên, thẳng tắp nhìn y: “Tô Nhan, ngươi muốn hỏi cái gì?”

Tô Nhan duỗi tay gẩy gẩy đầu tóc, đôi mắt dừng lại ở bàn tay đặt trên tấm chăn của hắn, lòng bàn tay rõ ràng có vết chai, là người cầm kiếm nhiều năm nên có, chỉ là, cũng không hơn: “Ta chỉ là suy nghĩ, Âu Dương Lam vì sao tín nhiệm ngươi như thế?”

Tựa hồ có chút kinh ngạc, lại có chút ngoài ý muốn, Nam Cẩm nửa ngày cũng chưa nói chuyện, một đôi mắt thẳng tắp nhìn Tô Nhan, phát hiện ánh mắt chính mình đối với đối phương cũng không có bất luận tác dụng gì. Lúc sau, hắn mới chậm rãi mở miệng: “Trên đời này, luôn có một hai người luôn nguyện ý sẵn sang vì người khác liều mạng, không cầu hồi báo, không cần bất luận thứ gì, chỉ cần cảm thấy chính mình được người khác cần đến là đủ rồi.”

“Thiếu gia hẳn đã nói cho ngươi biết, ta cùng Hoa Lân,” hắn đột nhiên dừng một chút, tựa hồ là đang tìm cách sắp xếp ngôn ngữ, Tô Nhan an tĩnh nghe, cũng không thúc giục, một lát sau, Nam Cẩm mới tiếp tục nói: “Ta cùng Hoa Lân kỳ thật là huynh đệ ruột.”

Tô Nhan cũng không quá kinh ngạc, có lẽ bởi vì trong lòng sớm đã có loại ý tưởng mơ hồ này, chỉ là không dám khẳng định thôi. Nam Cẩm thấy Tô Nhan không hề biến sắc, không nhịn được cười một tiếng: “Ngươi phát hiện lúc nào?”

“Từ Bách Hoa Lâu trở về.” Tô Nhan nhẹ giọng trả lời, chỉ là trong lúc vô tình thấy Nam Cẩm cùng Hoa Lân đứng chung một chỗ mà thôi, thấy Hoa Lân giơ tay sờ tóc của hắn, cái loại này biểu tình rõ ràng là một huynh trưởng quan tâm thương yêu đệ đệ của mình.

Nam Cẩm nhướn mày: “Hả, sớm như vậy? Vậy ngươi còn nghĩ được gì nữa?”

Tô Nhan lắc đầu: “Ta tin tưởng Âu Dương Lam, nếu hắn cảm thấy có thể tín nhiệm ta cũng không có gì để nói, nhưng mà,” y đột nhiên cúi người, bình tĩnh nhìn Nam Cẩm trên giường, tựa như soi xét linh hồn đối phương: “Nếu ngươi đối hắn có nhị tâm, ta tuyệt không tha thứ.”

Nghe vậy, Nam Cẩm trầm thấp cười rộ lên: “Tô Nhan, ngươi thật là một người thú vị, cũng không uổng công thiếu gia yêu thương ngươi như vậy.”

Tô Nhan không nói lời nào, chờ Nam Cẩm nói tiếp, mãi một lát sau, thanh âm hắn mới nhẹ nhàng truyền đến, chứa đựng bất đắc dĩ cùng bi thương, lại mang theo chút hoài niệm, lẩm bẩm như nói mê: “Năm xưa, phụ thân ta muốn mưu phản, kết quả sự việc bị bại lộ, Hoàng Thượng hạ lệnh xử trảm toàn gia. Khi đó ta và Hoa Lân tuổi còn nhỏ, được vú em lặng lẽ ôm đi, sau này vú em cũng chết, ta cùng với Hoa Lân từ đó sống nương tựa lẫn nhau. Chúng ta cái gì cũng không có, chỉ có thể dựa vào lừa gạt mà sinh tồn, vận khí tốt có thể ăn no một bữa, vận khí không tốt thì bị người bắt đánh. Có một năm mùa đông đặc biệt lạnh lẽo, ta cùng với Hoa Lân vừa lãnh vừa đói, cuộn tròn trên lớp băng tuyết buốt giá, có người đã cầm một tấm thảm đắp lên người bọn ta. Sau đó, người nọ nói với bọn ta, nếu các ngươi không muốn chết, có thể đi theo ta.”

“Người kia lúc ấy chỉ mới bảy tuổi, nhưng bọn ta cảm thấy, khi đó ta nhìn thấy hy vọng từ trong mắt hắn, vì thế ta cùng Hoa Lân theo hắn trở về nhà. Sau đó bọn ta mới biết, hắn lại là đương kim Lục hoàng tử, nói theo cách khác, hắn là nhi tử của kẻ thù giết cha bọn ta,” Nam Cẩm nói chuyện thời điểm trên mặt mang theo tươi cười, Tô Nhan đột nhiên có chút không muốn nghe nữa, muốn ngăn cản lại thấy Nam Cẩm nâng lên một bàn tay, tiếp tục nói: “Mấy năm nay ta và Hoa Lân sống rất khá, cho nên, không nghĩ sẽ nhắc lại chuyện cũ năm xưa, vô luận như thế nào, mỗi người đều có sai, phụ thân ta sai vì suy nghĩ muốn làm phản, mà Hoàng Thượng sai ở chỗ đem vô tội người vô tội mà chém cùng, nhưng là, ta cùng với Hoa Lân sớm đã quyết định, cả đời này đều sẽ đi theo thiếu gia, thề sống chết nguyện trung thành.”

Tô Nhan há miệng thở dốc, cuối cùng cũng chưa nói được gì.

Nam Cẩm nhìn khuôn mặt thanh tú của hắn, hơi hơi mỉm cười: “Ta có thể chết vì thiếu gia, bởi vì hắn đối ta có ân cứu mạng, còn ngươi? Tô Nhan, ngươi có thể chứ?”

Thật lâu sau, trong phòng an tĩnh đến giống như phần mộ.

Tô Nhan vẻ mặt bình tĩnh, dũng cảm nghênh đầu nhìn Nam Cẩm, trong mắt hắn lóe vẻ khiêu khích, sau đó gằn từng chữ một nói: “Ta sẽ không vì hắn đi tìm chết, bởi vì ta muốn chúng ta đều hảo hảo tồn tại.”

Nam Cẩm không nói gì, chỉ là nhìn ánh mắt y dần dần phủ thần sắc ôn nhu, về sau lại cười: “Tuy rằng ta cảm thấy suy nghĩ của ngươi rất ngây thơ, bất quá, ý nghĩ của chúng ta không tính toán mà trùng hợp.”

Không khí bốn phía tựa hồ lập tức trở nên ôn hòa, du du đãng đãng giữa hai người. Tô Nhan cười cười: “Đằng sau có lẽ còn có một hồi rung chuyển to lớn đang chờ chúng ta, Hoàng Thượng bệnh nặng, các hoàng tử ngo ngoe rục rịch, khuôn mặt xấu xí ngày thường che dấu sẽ dần dần hiện ra. Đến lúc đó, làm nhi tử Hoàng Thượng sủng ái nhất, Âu Dương Lam nhất định là đối tượng đứng mũi chịu sào. Ta muốn ngươi bảo đảm, ngươi sẽ thề sống chết bảo đảm an toàn cho hắn, tuy rằng ta biết nói như vậy thực tàn nhẫn, nhưng mà, ta cảm thấy trừ bỏ Hoa Lân cùng Tả Kỳ bên ngoài, ta chỉ có thể tín nhiệm ngươi.”

“Là vinh hạnh của ta.” Nam Cẩm cười trả lời, còn hướng y chớp chớp mắt.

Vì thế, Tô Nhan vừa lòng cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui